0 chữ
Chương 38
Chương 38: Màn kịch lớn bắt đầu
EDIT: HẠ
Lúc Vương Xuân Yến đến nhà Cố Đại Hải, trong sân chỉ có Vương Xuân Hoa và mẹ chồng Dương Đại Ni, hai người đang làm việc may vá. Trước đó Dương Đại Ni vừa mới thay phiên đến nhà hai cô con gái ở một đoạn thời gian, hiện tại mới vừa trở về.
Vương Xuân Yến gọi một tiếng “Đại nương”, đối với đứa em họ của con dâu này, Dương Đại Ni cũng không thích lắm, cho nên chỉ hơi nhấc mí mắt, lạnh nhạt đáp một câu rồi không thèm để ý nữa.
Vương Xuân Yến liếc nhìn bà cụ, cố ý lớn tiếng nói chuyện với Vương Xuân Hoa.
“Chị, chị nghe nói gì chưa? Thằng Lập Xuân kia đã từ thành phố trở về rồi, nghe nói còn mang về bốn bọc đồ lớn.”
Vương Xuân Hoa vừa thêu thùa may vá vừa đáp: “Nghe rồi.”
Vương Xuân Yến nói: “Chị, nói gì thì nói, Cố Hồng Ngọc cũng là em chồng của chị, cô ấy sao có thể không nhờ Lập Xuân mang chút đồ đến cho nhà chị được? Hay thực ra là có mang về, nhưng bị thằng nhóc kia ăn bớt ăn xén mất rồi?”
Vương Xuân Hoa đáp: “Chắc không đâu. Nhị phòng từ trước đến nay vốn không thân thiết với nhà chúng ta, mấy năm nay cũng rất ít khi qua lại.”
Vương Xuân Yến lén liếc bà cụ Dương đang ngồi bên cạnh, lập tức lộ ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chị, em lại nghĩ, cho dù nhà Hồng Ngọc có gửi đồ về cho nhà chị hay không, thì phần cho nhà Đại Giang cũng nên lấy ra một nửa để hiếu kính đại nương chứ. Người xưa nói rất đúng, trăm điều thiện hiếu đứng đầu, đại nương là mẹ ruột của Đại Giang, không đi hiếu kính mẹ ruột thì còn hiếu kính ai nữa?”
Vương Xuân Yến vừa nói xong, mặt bà cụ Dương quả nhiên đã trầm hẳn xuống.
Vương Xuân Hoa liếc mắt nhìn mẹ chồng, nói: “Lý thì đúng là như vậy, nhưng người ta không cho, chị biết làm sao được?”
Vương Xuân Yến vỗ đùi: “Ai da, chị gái à, chị đúng là quá giữ thể diện, nhà bọn họ không cho các người liền bỏ qua sao? Mẹ lấy đồ của con cái, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Đại nương là mẹ của ba anh em bọn họ, chứ đâu phải là mẹ của một mình anh rể.”
Mặt bà cụ Dương như bị phủ thêm một tầng sương lạnh, trông vô cùng đáng sợ.
Vương Xuân Yến cảm thấy lửa trong lò đã cháy, lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Thực ra, đối với nhà anh chị thì mấy món đồ đó cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhà anh chị cũng không thiếu mấy thứ này. Nhưng vấn đề không nằm ở giá trị đồ vật, mà là lễ nghĩa, là hiếu đạo. Chị nói xem, Lập Xuân vừa đi thành phố trở về, mang theo bao lớn bao nhỏ, theo lý mà nói, lẽ ra nó phải mang đồ đến hiếu kính bà nội ruột, bác cả và bác gái cả đúng không? Nhưng nó thì sao? Chị không thấy đâu, lúc đi qua sân đập lúa, nó chỉ chào hỏi đại nương cho có lệ, trò chuyện với hàng xóm còn nhiệt tình hơn cả với bà nội, như vậy còn ra thể thống gì? Còn cả mẹ Lập Xuân nữa, đứa nhỏ không hiểu chuyện thì cũng thôi, người làm mẹ như cô ta cũng chẳng biết điều? Đây là thể loại con dâu gì? Bảo sao lúc nào cũng bị đánh, loại người như thế bị đánh là đáng đời.”
Vương Xuân Yến càng nói càng hăng: “Còn nữa, em nghe người ta bảo, tối qua thằng Lập Xuân kia còn mang một đống đồ tốt đến nhà Diệp Trường Minh. Trời đất quỷ thần ơi, nhà nó với nhà Diệp Trường Minh có chút quan hệ họ hàng nào đâu? Chị nói xem đứa nhỏ này có phải rất ngốc không? Có đồ ngon thà đi biếu xén người ngoài cũng không chịu chia cho người nhà thân cận nhất? Tên Diệp Trường Minh kia vốn đã không ưa gì nhà chúng ta, bây giờ thì tốt rồi, chắc hiện tại hai vợ chồng nhà đó đang ở trong nhà cười trộm đấy. Cười nhà họ Cố các người có đứa phản bội!”
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, bà cụ hất mạnh rổ kim chỉ sang một bên.
Vương Xuân Hoa và Vương Xuân Yến vội vàng cúi xuống nhặt kim chỉ, Vương Xuân Hoa vừa làm vừa lựa lời khuyên nhủ: “Mẹ, ngài đừng giận. Cũng đừng nghĩ đến chuyện sang nhà thằng hai đòi công bằng, thằng hai là kẻ chẳng biết xấu hổ, còn thằng bé Lập Xuân kia, chỉ là một đứa con bị nhặt về thôi mà cũng hung hăng ngạo mạn, không biết làm gì chỉ được mỗi cái miệng, nói chuyện thì như chuột gặm mâm, chuyên môn nói lời ám chỉ. Thằng nhóc đó con không trêu vào được, ngay cả bác cả nó nó cũng dám chống lại, đi khắp nơi trong thôn để nói xấu Kinh Chập, còn đến điểm thanh niên trí thức để tuyên truyền bậy bạ, cũng may Kinh Chập nhà ta rộng lượng, không thèm so đo với nó.”
Câu nói này của Vương Xuân Hoa chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, muốn nói trong nhà này, người được bà cụ yêu thương nhất là ai, thì không có ai khác ngoài Cố Kinh Chập.
Bà cụ Dương nghe đến chuyện Cố Lập Xuân dám đi nói xấu Cố Kinh Chập, rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp vỗ đùi đứng dậy, đi ra giữa sân mắng chửi một nhà Cố Đại Giang: “Cả nhà này đúng là một đám vong ân phụ nghĩa, bị đưa sang bên kia liền quên sạch gốc gác, chẳng lẽ hắn không sợ các thôn dân chọc cột sống của hắn sao?”
Vương Xuân Hoa uể oải nói: “Thằng hai là người thế nào mẹ không phải không biết, hắn còn sợ bị chọc cột sống sao?”
Nói tới đây, Vương Xuân Hoa lại thở ra một hơi dài: “Haiz, nếu có cha ở đây thì tốt rồi, thằng hai cũng không dám càn rỡ đến vậy. Thôi, mẹ đừng quan tâm đến hắn nữa, kẻo tức giận hại thân.”
Lửa giận trong lòng bà cụ Dương càng ngày càng bị thổi lớn, bà ta đột nhiên đứng dậy, bước từng bước nhỏ run rẩy đi về phía bắc thôn.
Vẻ mặt bà cụ tràn ngập phẫn nộ, dáng vẻ như sắp đi đến đánh nhau. Các thôn dân nhìn thấy đều không nhịn được mà hỏi vài câu. Bà cụ Dương cũng không giấu giếm, vừa đi vừa chửi ở trên đường.
“Tôi đi tìm thằng vong ân phụ nghĩa Cố Đại Giang kia, tôi phải hỏi một chút, xem nó có còn để người mẹ ruột như tôi vào mắt nữa không!”
Các hương thân liếc nhau, xem ra lại sắp có tuồng hay rồi.
Hoa khai hai đóa, các biểu một chi.
*Hoa khai hai đóa, các biểu một chi: Là một câu thành ngữ văn học cổ, câu này có thể hiểu là chuyện chia làm hai nhánh, nay tạm gác một bên để nói sang nhánh khác. Câu này có thể coi là một câu chuyển cảnh.
Cố Lập Xuân từ sáng sớm đã lên đường đến nông trường Hồng Hà.
Nông trường Hồng Hà cách nhà cậu hơn bốn mươi dặm, nghe thì không xa, nhưng khổ nỗi phải đi bộ suốt dọc đường. Vì muốn đi sớm về sớm, Cố Lập Xuân đi rất nhanh, mất hơn ba tiếng đồng hồ mới đi được đến nơi. Nông trường Hồng Hà có diện tích rất rộng, theo lời thôn dân ở xung quanh nói thì bên trong có đến mấy vạn mẫu đất, trong đó có núi có sông có rừng, vừa trồng được lương thực vừa trồng được rau dưa, còn có cả khu chăn nuôi gia xúc, xưởng chế biến, kèm theo nhà ăn, ký túc xá, nhà trẻ, tiểu học, trung học, mọi thứ đều đủ cả.
Mấy vạn mẫu đất? Cố Lập Xuân không biết mấy đồng hương này đang nói quá hay là do cậu chưa từng trải, nông trường của cậu chỉ có mấy trăm mẫu đất mà cậu đã thấy rất lớn rồi.
Người ngoài không thể tùy tiện ra vào nông trường, nếu muốn vào, cậu phải đến đăng ký với bảo vệ ở cổng.
Lúc Vương Xuân Yến đến nhà Cố Đại Hải, trong sân chỉ có Vương Xuân Hoa và mẹ chồng Dương Đại Ni, hai người đang làm việc may vá. Trước đó Dương Đại Ni vừa mới thay phiên đến nhà hai cô con gái ở một đoạn thời gian, hiện tại mới vừa trở về.
Vương Xuân Yến gọi một tiếng “Đại nương”, đối với đứa em họ của con dâu này, Dương Đại Ni cũng không thích lắm, cho nên chỉ hơi nhấc mí mắt, lạnh nhạt đáp một câu rồi không thèm để ý nữa.
Vương Xuân Yến liếc nhìn bà cụ, cố ý lớn tiếng nói chuyện với Vương Xuân Hoa.
“Chị, chị nghe nói gì chưa? Thằng Lập Xuân kia đã từ thành phố trở về rồi, nghe nói còn mang về bốn bọc đồ lớn.”
Vương Xuân Hoa vừa thêu thùa may vá vừa đáp: “Nghe rồi.”
Vương Xuân Yến nói: “Chị, nói gì thì nói, Cố Hồng Ngọc cũng là em chồng của chị, cô ấy sao có thể không nhờ Lập Xuân mang chút đồ đến cho nhà chị được? Hay thực ra là có mang về, nhưng bị thằng nhóc kia ăn bớt ăn xén mất rồi?”
Vương Xuân Yến lén liếc bà cụ Dương đang ngồi bên cạnh, lập tức lộ ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chị, em lại nghĩ, cho dù nhà Hồng Ngọc có gửi đồ về cho nhà chị hay không, thì phần cho nhà Đại Giang cũng nên lấy ra một nửa để hiếu kính đại nương chứ. Người xưa nói rất đúng, trăm điều thiện hiếu đứng đầu, đại nương là mẹ ruột của Đại Giang, không đi hiếu kính mẹ ruột thì còn hiếu kính ai nữa?”
Vương Xuân Yến vừa nói xong, mặt bà cụ Dương quả nhiên đã trầm hẳn xuống.
Vương Xuân Hoa liếc mắt nhìn mẹ chồng, nói: “Lý thì đúng là như vậy, nhưng người ta không cho, chị biết làm sao được?”
Mặt bà cụ Dương như bị phủ thêm một tầng sương lạnh, trông vô cùng đáng sợ.
Vương Xuân Yến cảm thấy lửa trong lò đã cháy, lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Thực ra, đối với nhà anh chị thì mấy món đồ đó cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhà anh chị cũng không thiếu mấy thứ này. Nhưng vấn đề không nằm ở giá trị đồ vật, mà là lễ nghĩa, là hiếu đạo. Chị nói xem, Lập Xuân vừa đi thành phố trở về, mang theo bao lớn bao nhỏ, theo lý mà nói, lẽ ra nó phải mang đồ đến hiếu kính bà nội ruột, bác cả và bác gái cả đúng không? Nhưng nó thì sao? Chị không thấy đâu, lúc đi qua sân đập lúa, nó chỉ chào hỏi đại nương cho có lệ, trò chuyện với hàng xóm còn nhiệt tình hơn cả với bà nội, như vậy còn ra thể thống gì? Còn cả mẹ Lập Xuân nữa, đứa nhỏ không hiểu chuyện thì cũng thôi, người làm mẹ như cô ta cũng chẳng biết điều? Đây là thể loại con dâu gì? Bảo sao lúc nào cũng bị đánh, loại người như thế bị đánh là đáng đời.”
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, bà cụ hất mạnh rổ kim chỉ sang một bên.
Vương Xuân Hoa và Vương Xuân Yến vội vàng cúi xuống nhặt kim chỉ, Vương Xuân Hoa vừa làm vừa lựa lời khuyên nhủ: “Mẹ, ngài đừng giận. Cũng đừng nghĩ đến chuyện sang nhà thằng hai đòi công bằng, thằng hai là kẻ chẳng biết xấu hổ, còn thằng bé Lập Xuân kia, chỉ là một đứa con bị nhặt về thôi mà cũng hung hăng ngạo mạn, không biết làm gì chỉ được mỗi cái miệng, nói chuyện thì như chuột gặm mâm, chuyên môn nói lời ám chỉ. Thằng nhóc đó con không trêu vào được, ngay cả bác cả nó nó cũng dám chống lại, đi khắp nơi trong thôn để nói xấu Kinh Chập, còn đến điểm thanh niên trí thức để tuyên truyền bậy bạ, cũng may Kinh Chập nhà ta rộng lượng, không thèm so đo với nó.”
Câu nói này của Vương Xuân Hoa chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, muốn nói trong nhà này, người được bà cụ yêu thương nhất là ai, thì không có ai khác ngoài Cố Kinh Chập.
Bà cụ Dương nghe đến chuyện Cố Lập Xuân dám đi nói xấu Cố Kinh Chập, rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp vỗ đùi đứng dậy, đi ra giữa sân mắng chửi một nhà Cố Đại Giang: “Cả nhà này đúng là một đám vong ân phụ nghĩa, bị đưa sang bên kia liền quên sạch gốc gác, chẳng lẽ hắn không sợ các thôn dân chọc cột sống của hắn sao?”
Vương Xuân Hoa uể oải nói: “Thằng hai là người thế nào mẹ không phải không biết, hắn còn sợ bị chọc cột sống sao?”
Nói tới đây, Vương Xuân Hoa lại thở ra một hơi dài: “Haiz, nếu có cha ở đây thì tốt rồi, thằng hai cũng không dám càn rỡ đến vậy. Thôi, mẹ đừng quan tâm đến hắn nữa, kẻo tức giận hại thân.”
Lửa giận trong lòng bà cụ Dương càng ngày càng bị thổi lớn, bà ta đột nhiên đứng dậy, bước từng bước nhỏ run rẩy đi về phía bắc thôn.
Vẻ mặt bà cụ tràn ngập phẫn nộ, dáng vẻ như sắp đi đến đánh nhau. Các thôn dân nhìn thấy đều không nhịn được mà hỏi vài câu. Bà cụ Dương cũng không giấu giếm, vừa đi vừa chửi ở trên đường.
“Tôi đi tìm thằng vong ân phụ nghĩa Cố Đại Giang kia, tôi phải hỏi một chút, xem nó có còn để người mẹ ruột như tôi vào mắt nữa không!”
Các hương thân liếc nhau, xem ra lại sắp có tuồng hay rồi.
Hoa khai hai đóa, các biểu một chi.
*Hoa khai hai đóa, các biểu một chi: Là một câu thành ngữ văn học cổ, câu này có thể hiểu là chuyện chia làm hai nhánh, nay tạm gác một bên để nói sang nhánh khác. Câu này có thể coi là một câu chuyển cảnh.
Cố Lập Xuân từ sáng sớm đã lên đường đến nông trường Hồng Hà.
Nông trường Hồng Hà cách nhà cậu hơn bốn mươi dặm, nghe thì không xa, nhưng khổ nỗi phải đi bộ suốt dọc đường. Vì muốn đi sớm về sớm, Cố Lập Xuân đi rất nhanh, mất hơn ba tiếng đồng hồ mới đi được đến nơi. Nông trường Hồng Hà có diện tích rất rộng, theo lời thôn dân ở xung quanh nói thì bên trong có đến mấy vạn mẫu đất, trong đó có núi có sông có rừng, vừa trồng được lương thực vừa trồng được rau dưa, còn có cả khu chăn nuôi gia xúc, xưởng chế biến, kèm theo nhà ăn, ký túc xá, nhà trẻ, tiểu học, trung học, mọi thứ đều đủ cả.
Mấy vạn mẫu đất? Cố Lập Xuân không biết mấy đồng hương này đang nói quá hay là do cậu chưa từng trải, nông trường của cậu chỉ có mấy trăm mẫu đất mà cậu đã thấy rất lớn rồi.
Người ngoài không thể tùy tiện ra vào nông trường, nếu muốn vào, cậu phải đến đăng ký với bảo vệ ở cổng.
1
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
