0 chữ
Chương 36
Chương 36: Về thôn
EDIT: HẠ
Sáng sớm hôm sau, Dương Ái Quốc và Cố Hồng Ngọc cùng đạp xe đưa Cố Lập Xuân ra bến xe.
Đến nơi, Dương Ái Quốc nhanh chóng đi mua vé, Cố Lập Xuân đưa cho ông tiền xe, nhưng bị ông kiên quyết nhét trả lại.
Hai vợ chồng đợi đến khi thấy Cố Lập Xuân đã lên xe ổn thỏa mới vẫy tay tạm biệt rồi quay xe rời đi. Trước lúc đi, Cố Hồng Ngọc còn không quên đến dặn dò tài xế, nhờ ông chăm sóc Cố Lập Xuân trên đường.
Lúc về thuận lợi hơn lúc đi một chút, ít nhất xe không bị hỏng giữa đường. Khoảng 1 giờ chiều, Cố Lập Xuân đã tới được huyện Vân Xương.
Cậu hỏi thăm xung quanh bến xe, tìm được một chiếc xe lừa vừa lúc sắp đi ngang qua thôn Cố gia, trả hai xu tiền cho người nọ rồi đi nhờ xe trở về.
Ông cụ đánh xe khá tử tế, còn đặc biệt vòng qua một đoạn đường để chở Cố Lập Xuân đến tận cổng thôn.
Trên sân phơi lúa trước cổng thôn có rất nhiều người đang ngồi lột bắp, phơi lương thực, Cố Lập Xuân vừa xuống xe, mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía cậu.
“Hở, kia chẳng phải là Lập Xuân sao?”
“Các bà nhìn thấy không? Nó còn xách theo bốn bọc đồ lớn!”
“Chậc, đi có năm ngày mà vác về những bốn bọc đồ lớn, vừa được ăn vừa được lấy, cũng coi như có bản lĩnh.”
“Cố Hồng Ngọc này đúng là hào phóng.”
“Phải đấy, ai có thể nghĩ tới nó lại lên thành phố thăm cô nó thật.”
…
Những người trước kia từng buông lời mỉa mai, chờ xem trò vui, lúc này đều ngậm miệng như hến.
Đợi đến khi Cố Lập Xuân tới gần, có không ít người tò mò xúm lại hỏi thăm.
“Lập Xuân, cháu về rồi đấy hả? Cô cháu thế nào rồi?”
Cố Lập Xuân lễ phép trả lời: “Mọi người đều khỏe ạ.”
“Ai ui, Lập Xuân, quần áo cháu mặc trên người là quần áo mới đúng không?”
Cố Lập Xuân cười nói: “Là quần áo cũ của anh họ cháu.”
“Lập Xuân, mấy bọc đồ này của cháu có gì thế?”
“Cô cháu gửi ít đặc sản địa phương cho bà nội hai, còn có cả đồ ăn và một ít quần áo cũ nữa.”
Còn có kẻ không có mắt định đưa tay mở túi ra xem, Cố Lập Xuân nhanh nhẹn né tránh.
Miệng còn không quên nhắc nhở: “Ấy, thím đừng lục linh tinh, đây là đồ cô cháu gửi cho bà nội hai, cháu còn không dám mở ra xem nữa là.”
Người nọ xấu hổ rụt tay lại: “Thì ra là thế, thấy cháu giấu kỹ như vậy. Tôi chỉ muốn mở ra xem thử một chút.”
Cố Lập Xuân không muốn dây dưa với mấy người này, lập tức cười nói: “Các thím cứ làm việc đi ạ, cháu về trước đây, đi năm ngày rồi, bà nội hai với mẹ cháu chắc đang sốt ruột lắm.”
Mọi người đều mỉm cười tỏ ý thông cảm.
Đúng lúc này, một giọng the thé đột nhiên vang lên không đúng lúc: “Lập Xuân, sao cháu chỉ nghĩ đến bà nội hai của cháu thế, bà nội ruột của cháu không phải còn đang ngồi đây sao?” Người nói chuyện đúng là vợ của Lưu Thanh Sơn, tên là Vương Xuân Yến.
Cố Lập Xuân ngẩn ra, nhìn sang thì thấy dưới gốc cây, có một bà lão đang ngồi trên ghế nhỏ, xương gò má nhô cao, mặt mày có phần khắc nghiệt, thấy cậu nhìn bà, mặt bà ta lập tức trầm xuống, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, giống như ai đang nợ bà ta 800 đồng tiền vậy. Bà lão này chính là mẹ ruột của cha nuôi Cố Đại Giang, tên là Dương Đại Ni. Bà cụ Dương từ nhỏ đã không thích người con thứ hai này, sau khi Cố Đại Giang bị đưa sang nhị phòng làm con thừa tự, hai nhà hiếm khi qua lại, đối với anh em Lập Xuân, bà ta càng không hỏi han tới, quan hệ giữa bọn họ và bà ta thậm chí còn không tốt bằng bà cụ nhà hàng xóm.
Gặp loại người như vậy, chỉ cần giữ lễ nghĩa bề ngoài là đủ.
Cố Lập Xuân lễ phép gọi một tiếng: “Bà nội.”
Bà cụ Dương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không thèm quan tâm đến cậu.
Đám người xung quanh đồng loạt quay sang nhìn hai bà cháu này, chỉ muốn xem tiếp trò hay.
Cố Lập Xuân không đau lòng cũng không khó chịu, cậu bình thản xoay người rời đi. Không phải ai cũng xứng để cậu phải đau lòng.
Cố Lập Xuân mới vừa đi được vài bước đã thấy mấy đứa Lập Hạ, Lập Đông đang chạy về phía mình.
“Anh cả, anh trở về rồi!”
Bốn đứa bé ùa đến vây quanh cậu, tranh nhau giúp Cố Lập Xuân xách đồ, cuối cùng trong tay cậu chỉ còn lại một tay nải, bốn em trai em gái ríu rít nói cười, vây quanh cậu đi trở về nhà.
Về đến nhà, Cố Lập Xuân đã thấy Cố Đại Giang đang vắt chân ngồi phơi nắng trong sân như ông chủ, còn mẹ cậu thì đang ở phòng bếp nấu cơm.
Cố Lập Xuân gọi với vào phòng bếp: “Mẹ, con về rồi ạ!”
Điền Tam Hồng mỉm cười đi ra: “Con về là tốt rồi, mấy con khỉ nhỏ này suốt ngày nhắc đến con, mau đi rửa tay rồi ăn cơm đi, mẹ hầm cháo khoai lang, đã để nguội sẵn rồi, uống trước một bát cho đỡ khát, bánh ngô cũng sắp chín rồi.”
Mấy đứa Lập Hạ, Lập Đông tranh nhau làm việc, đứa thì mang ghế, đứa thì cầm bát đũa ra, trên mặt mỗi người đều là nụ cười hạnh phúc.
Cố Đại Giang thấy cảnh tượng này liền cảm thấy chướng mắt, lúc ông ta trở về, bọn nhóc này cũng không nhiệt tình như vậy, nghĩ tới đây, ông ta liền lạnh giọng quát: “Trở về thì trở về, còn bắt ông đây phải ra đón mày à?”
Cố Lập Xuân liếc Cố Đại Giang một cái, người này không nói mỉa một câu thì sẽ chết sao?
Cậu trực tiếp làm lơ Cố Đại Giang: “Tôi với mẹ tôi nói chuyện, ông đừng xen mồm vào.”
Cố Đại Giang tức giận trợn mắt: “Mày!”
Điền Tam Hồng bê cơm từ bếp ra, vừa thấy Cố Đại Giang lại bắt đầu gây sự, bà lập tức khuyên giải: “Cha nó, con cái đi xa trở về, ông không thể nói một câu dễ nghe sao?”
Cố Đại Giang tiếp tục trừng mắt với Điền Tam Hồng: “Mẹ nó chứ, cả mày cũng dám cãi lại lời tao?”
Điền Tam Hồng hiếm khi cứng rắn: “Thế nào? Ông làm không đúng chẳng lẽ tôi còn không thể nói sao?”
Cố Đại Giang đang định phát tác, nhưng vừa đối diện với đôi mắt lạnh lùng của con trai lớn, lại nhìn thấy con trai thứ hai và thứ ba cũng đang nhìn chằm chằm ông ta, lời chuẩn bị nói ra lập tức nghẹn trong cổ họng. Cuộc sống này càng ngày càng bí bách.
Ban đầu Cố Lập Xuân định ăn cơm xong rồi mới chia đồ đạc, nhưng vừa thấy ánh mắt trông mong của em trai em gái, cậu lại nói: “Mẹ, trên đường về con ăn một chút đồ lót dạ rồi, hiện tại cũng không đói. Đợi con mang đồ đến cho bà nội hai trước, rồi trở về chia quà cho mọi người sau.”
Bốn đứa nhỏ suýt chút nữa đã hoan hô ra tiếng.
Cậu xách một bọc, Lập Hạ và Lập Đông khiêng theo một bọc, ba người cùng nhau đến nhà bà nội hai.
Lúc này bà nội hai đã biết Lập Xuân trở về, hơn nữa còn là do Tả đại nương nói cho bà.
Tả đại nương đã chờ ở nhà bà nội hai từ sớm, muốn xem thử Cố Hồng Ngọc sẽ gửi thứ tốt gì về nhà.
Cố Lập Xuân vừa đi vào, Tả đại nương lập tức cười chào đón.
Cố Lập Xuân đi vòng qua bà ta, trực tiếp xách đồ vào phòng bà nội hai.
Tả đại nương trong lòng ngứa ngáy, muốn đi vào lật xem, nhưng lại ngại không dám đi thẳng vào nhà.
Bà nội hai kéo Cố Lập Xuân sang một bên hỏi chuyện.
Cố Lập Xuân chọn mấy chuyện dễ nghe để nói: “Trên đường đi cũng khá suôn sẻ, nhà cô rất dễ tìm, cháu tự mình mò mẫm cũng tới được. Vừa bước vào khu tập thể cháu đã gặp em họ Châu Châu, nhưng mà, con bé không nhận ra cháu, cháu cũng không dám nhận bừa, thật sự rất buồn cười…”
“Công việc của cô và dượng đều rất tốt, trong nhà mọi thứ đều ổn, tiếc là lần này cháu không gặp anh họ Trung Hoa, cô nói anh họ không ở nhà.”
Tả đại nương nghe vậy cũng tò mò hỏi loạn: “Lập Xuân này, nhà cô cháu có rộng không? Dượng cháu có phải là cán bộ không? Cô với dượng cháu một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Lương một tháng của anh họ cháu được bao nhiêu?”
Toàn là những câu hỏi khiến người ta không muốn trả lời.
Cố Lập Xuân chỉ nói chung chung: “Nhà cũng tạm được, nhưng nhà ở thành phố không rộng rãi được bằng nhà ở nông thôn. Còn chuyện của cô và dượng… cháu chỉ là một đứa bé, cũng không có mặt mũi hỏi, tiền lương của anh họ cháu, cháu hỏi để làm gì?”
Sáng sớm hôm sau, Dương Ái Quốc và Cố Hồng Ngọc cùng đạp xe đưa Cố Lập Xuân ra bến xe.
Đến nơi, Dương Ái Quốc nhanh chóng đi mua vé, Cố Lập Xuân đưa cho ông tiền xe, nhưng bị ông kiên quyết nhét trả lại.
Hai vợ chồng đợi đến khi thấy Cố Lập Xuân đã lên xe ổn thỏa mới vẫy tay tạm biệt rồi quay xe rời đi. Trước lúc đi, Cố Hồng Ngọc còn không quên đến dặn dò tài xế, nhờ ông chăm sóc Cố Lập Xuân trên đường.
Lúc về thuận lợi hơn lúc đi một chút, ít nhất xe không bị hỏng giữa đường. Khoảng 1 giờ chiều, Cố Lập Xuân đã tới được huyện Vân Xương.
Cậu hỏi thăm xung quanh bến xe, tìm được một chiếc xe lừa vừa lúc sắp đi ngang qua thôn Cố gia, trả hai xu tiền cho người nọ rồi đi nhờ xe trở về.
Ông cụ đánh xe khá tử tế, còn đặc biệt vòng qua một đoạn đường để chở Cố Lập Xuân đến tận cổng thôn.
“Hở, kia chẳng phải là Lập Xuân sao?”
“Các bà nhìn thấy không? Nó còn xách theo bốn bọc đồ lớn!”
“Chậc, đi có năm ngày mà vác về những bốn bọc đồ lớn, vừa được ăn vừa được lấy, cũng coi như có bản lĩnh.”
“Cố Hồng Ngọc này đúng là hào phóng.”
“Phải đấy, ai có thể nghĩ tới nó lại lên thành phố thăm cô nó thật.”
…
Những người trước kia từng buông lời mỉa mai, chờ xem trò vui, lúc này đều ngậm miệng như hến.
Đợi đến khi Cố Lập Xuân tới gần, có không ít người tò mò xúm lại hỏi thăm.
“Lập Xuân, cháu về rồi đấy hả? Cô cháu thế nào rồi?”
Cố Lập Xuân lễ phép trả lời: “Mọi người đều khỏe ạ.”
Cố Lập Xuân cười nói: “Là quần áo cũ của anh họ cháu.”
“Lập Xuân, mấy bọc đồ này của cháu có gì thế?”
“Cô cháu gửi ít đặc sản địa phương cho bà nội hai, còn có cả đồ ăn và một ít quần áo cũ nữa.”
Còn có kẻ không có mắt định đưa tay mở túi ra xem, Cố Lập Xuân nhanh nhẹn né tránh.
Miệng còn không quên nhắc nhở: “Ấy, thím đừng lục linh tinh, đây là đồ cô cháu gửi cho bà nội hai, cháu còn không dám mở ra xem nữa là.”
Người nọ xấu hổ rụt tay lại: “Thì ra là thế, thấy cháu giấu kỹ như vậy. Tôi chỉ muốn mở ra xem thử một chút.”
Cố Lập Xuân không muốn dây dưa với mấy người này, lập tức cười nói: “Các thím cứ làm việc đi ạ, cháu về trước đây, đi năm ngày rồi, bà nội hai với mẹ cháu chắc đang sốt ruột lắm.”
Đúng lúc này, một giọng the thé đột nhiên vang lên không đúng lúc: “Lập Xuân, sao cháu chỉ nghĩ đến bà nội hai của cháu thế, bà nội ruột của cháu không phải còn đang ngồi đây sao?” Người nói chuyện đúng là vợ của Lưu Thanh Sơn, tên là Vương Xuân Yến.
Cố Lập Xuân ngẩn ra, nhìn sang thì thấy dưới gốc cây, có một bà lão đang ngồi trên ghế nhỏ, xương gò má nhô cao, mặt mày có phần khắc nghiệt, thấy cậu nhìn bà, mặt bà ta lập tức trầm xuống, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, giống như ai đang nợ bà ta 800 đồng tiền vậy. Bà lão này chính là mẹ ruột của cha nuôi Cố Đại Giang, tên là Dương Đại Ni. Bà cụ Dương từ nhỏ đã không thích người con thứ hai này, sau khi Cố Đại Giang bị đưa sang nhị phòng làm con thừa tự, hai nhà hiếm khi qua lại, đối với anh em Lập Xuân, bà ta càng không hỏi han tới, quan hệ giữa bọn họ và bà ta thậm chí còn không tốt bằng bà cụ nhà hàng xóm.
Gặp loại người như vậy, chỉ cần giữ lễ nghĩa bề ngoài là đủ.
Cố Lập Xuân lễ phép gọi một tiếng: “Bà nội.”
Bà cụ Dương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không thèm quan tâm đến cậu.
Đám người xung quanh đồng loạt quay sang nhìn hai bà cháu này, chỉ muốn xem tiếp trò hay.
Cố Lập Xuân không đau lòng cũng không khó chịu, cậu bình thản xoay người rời đi. Không phải ai cũng xứng để cậu phải đau lòng.
Cố Lập Xuân mới vừa đi được vài bước đã thấy mấy đứa Lập Hạ, Lập Đông đang chạy về phía mình.
“Anh cả, anh trở về rồi!”
Bốn đứa bé ùa đến vây quanh cậu, tranh nhau giúp Cố Lập Xuân xách đồ, cuối cùng trong tay cậu chỉ còn lại một tay nải, bốn em trai em gái ríu rít nói cười, vây quanh cậu đi trở về nhà.
Về đến nhà, Cố Lập Xuân đã thấy Cố Đại Giang đang vắt chân ngồi phơi nắng trong sân như ông chủ, còn mẹ cậu thì đang ở phòng bếp nấu cơm.
Cố Lập Xuân gọi với vào phòng bếp: “Mẹ, con về rồi ạ!”
Điền Tam Hồng mỉm cười đi ra: “Con về là tốt rồi, mấy con khỉ nhỏ này suốt ngày nhắc đến con, mau đi rửa tay rồi ăn cơm đi, mẹ hầm cháo khoai lang, đã để nguội sẵn rồi, uống trước một bát cho đỡ khát, bánh ngô cũng sắp chín rồi.”
Mấy đứa Lập Hạ, Lập Đông tranh nhau làm việc, đứa thì mang ghế, đứa thì cầm bát đũa ra, trên mặt mỗi người đều là nụ cười hạnh phúc.
Cố Đại Giang thấy cảnh tượng này liền cảm thấy chướng mắt, lúc ông ta trở về, bọn nhóc này cũng không nhiệt tình như vậy, nghĩ tới đây, ông ta liền lạnh giọng quát: “Trở về thì trở về, còn bắt ông đây phải ra đón mày à?”
Cố Lập Xuân liếc Cố Đại Giang một cái, người này không nói mỉa một câu thì sẽ chết sao?
Cậu trực tiếp làm lơ Cố Đại Giang: “Tôi với mẹ tôi nói chuyện, ông đừng xen mồm vào.”
Cố Đại Giang tức giận trợn mắt: “Mày!”
Điền Tam Hồng bê cơm từ bếp ra, vừa thấy Cố Đại Giang lại bắt đầu gây sự, bà lập tức khuyên giải: “Cha nó, con cái đi xa trở về, ông không thể nói một câu dễ nghe sao?”
Cố Đại Giang tiếp tục trừng mắt với Điền Tam Hồng: “Mẹ nó chứ, cả mày cũng dám cãi lại lời tao?”
Điền Tam Hồng hiếm khi cứng rắn: “Thế nào? Ông làm không đúng chẳng lẽ tôi còn không thể nói sao?”
Cố Đại Giang đang định phát tác, nhưng vừa đối diện với đôi mắt lạnh lùng của con trai lớn, lại nhìn thấy con trai thứ hai và thứ ba cũng đang nhìn chằm chằm ông ta, lời chuẩn bị nói ra lập tức nghẹn trong cổ họng. Cuộc sống này càng ngày càng bí bách.
Ban đầu Cố Lập Xuân định ăn cơm xong rồi mới chia đồ đạc, nhưng vừa thấy ánh mắt trông mong của em trai em gái, cậu lại nói: “Mẹ, trên đường về con ăn một chút đồ lót dạ rồi, hiện tại cũng không đói. Đợi con mang đồ đến cho bà nội hai trước, rồi trở về chia quà cho mọi người sau.”
Bốn đứa nhỏ suýt chút nữa đã hoan hô ra tiếng.
Cậu xách một bọc, Lập Hạ và Lập Đông khiêng theo một bọc, ba người cùng nhau đến nhà bà nội hai.
Lúc này bà nội hai đã biết Lập Xuân trở về, hơn nữa còn là do Tả đại nương nói cho bà.
Tả đại nương đã chờ ở nhà bà nội hai từ sớm, muốn xem thử Cố Hồng Ngọc sẽ gửi thứ tốt gì về nhà.
Cố Lập Xuân vừa đi vào, Tả đại nương lập tức cười chào đón.
Cố Lập Xuân đi vòng qua bà ta, trực tiếp xách đồ vào phòng bà nội hai.
Tả đại nương trong lòng ngứa ngáy, muốn đi vào lật xem, nhưng lại ngại không dám đi thẳng vào nhà.
Bà nội hai kéo Cố Lập Xuân sang một bên hỏi chuyện.
Cố Lập Xuân chọn mấy chuyện dễ nghe để nói: “Trên đường đi cũng khá suôn sẻ, nhà cô rất dễ tìm, cháu tự mình mò mẫm cũng tới được. Vừa bước vào khu tập thể cháu đã gặp em họ Châu Châu, nhưng mà, con bé không nhận ra cháu, cháu cũng không dám nhận bừa, thật sự rất buồn cười…”
“Công việc của cô và dượng đều rất tốt, trong nhà mọi thứ đều ổn, tiếc là lần này cháu không gặp anh họ Trung Hoa, cô nói anh họ không ở nhà.”
Tả đại nương nghe vậy cũng tò mò hỏi loạn: “Lập Xuân này, nhà cô cháu có rộng không? Dượng cháu có phải là cán bộ không? Cô với dượng cháu một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Lương một tháng của anh họ cháu được bao nhiêu?”
Toàn là những câu hỏi khiến người ta không muốn trả lời.
Cố Lập Xuân chỉ nói chung chung: “Nhà cũng tạm được, nhưng nhà ở thành phố không rộng rãi được bằng nhà ở nông thôn. Còn chuyện của cô và dượng… cháu chỉ là một đứa bé, cũng không có mặt mũi hỏi, tiền lương của anh họ cháu, cháu hỏi để làm gì?”
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
