TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35: Công việc tạm thời

EDIT: HẠ

Cố Hồng Ngọc thấy thái độ của cậu kiên quyết, cũng không khuyên cậu đi học nữa, chỉ nói: “Việc làm tạm thời đúng không, để cô đi hỏi mấy đồng nghiệp xem sao.”

Dương Ái Quốc vội nói: “Dượng cũng sẽ hỏi thăm một chút.”

Đã nói rõ ràng mục đích, Cố Lập Xuân cũng không vội thúc giục, hằng ngày, cậu vẫn đúng giờ đưa đón em họ nhỏ, cùng các cô các bác lớn tuổi trong khu đi chợ, rồi thay phiên nấu nhiều món ngon cho cả nhà.

Trường mẫu giáo của Dương Châu Châu nằm ngay trong khu dân cư, tan học cũng khá sớm, mấy đứa lớn hơn thì thường tự về nhà. Bây giờ ngày nào Dương Châu Châu cũng được người đưa đón, còn được ăn đồ ăn ngon, đám trẻ trong khu đều cảm thấy hâm mộ.

Buổi tối lúc ăn cơm, Dương Ái Quốc trêu nói: “Lập Xuân, tay nghề của cháu còn tốt hơn cả đầu bếp trong nhà ăn đơn vị chúng ta, nếu không phải nhà ăn đã đủ người, dượng thật sự muốn giới thiệu cháu vào làm ở đó.”

Cố Lập Xuân nói: “Cháu cũng rất muốn làm việc ở nhà ăn, công việc đó chính là công việc béo bở, chỉ có người trong nội bộ mới chen chân vào được.”

Cố Hồng Ngọc cũng cười: “Nói cũng có lý, tuy làm việc ở nhà ăn khá mệt, nhưng đồ ăn lại rất ngon. Người làm trong nhà ăn không ai là gầy cả.”

Rất nhanh, Cố Lập Xuân đã ở thành phố Đông Vân được bốn ngày, dù có tin tức hay không, ngày mai cậu cũng phải trở về, thư giới thiệu của cậu chỉ có thời hạn năm ngày.

Cố Hồng Ngọc còn trách cậu: “Dù sao trong nhà cũng rảnh rỗi, sao cháu không xin thư giới thiệu dài hạn một chút?”

Cố Lập Xuân cười nói: “Được, lần sau cháu sẽ xin thêm mấy ngày.” Lúc trước cậu chỉ định ở lại hai ngày, dù sao khi đó cậu cũng không biết cô sẽ có thái độ gì với mình.

May mắn thay, Cố Hồng Ngọc và Dương Ái Quốc đều hỏi được công việc cho cậu.

Công việc đồng nghiệp Cố Hồng Ngọc giới thiệu là công việc trong xưởng phích nước, còn Dương Ái Quốc thì giới thiệu cho cậu công việc ở nông trường Hồng Hà, cả hai đều là nhân viên tạm thời.

Cố Lập Xuân không chút do dự chọn công việc ở nông trường Hồng Hà, cậu có kinh nghiệm quản lý nông trường, hơn nữa còn khá gần nhà.

Hai người cũng không lấy làm lạ trước lựa chọn của cậu, nhưng Dương Ái Quốc vẫn nhắc nhở: “Dượng nói trước để cháu chuẩn bị tâm lý, cơ hội được tuyển chính thức ở xưởng phích nước sẽ cao hơn, còn ở nông trường thì lại rất hiếm khi được chính thức, bọn họ chỉ tuyển công nhân theo mùa, chủ yếu chỉ tuyển người lúc thu hoạch lúa mạch hoặc vụ thu, hết vụ là sẽ cho nghỉ, lúc này không biết bọn họ có nhận người nữa không.”

Cố Lập Xuân nói: “Không sao đâu dượng, để cháu đến hỏi thử, có được nhận hay không cũng không sao cả.”

Dương Ái Quốc gật đầu, lập tức đưa họ tên và địa chỉ của bạn học cũ cho Cố Lập Xuân, còn nhờ cậu mang một ít đặc sản thành phố Đông Vân trở về.

Bạn học của Dương Ái Quốc tên là Lý Quảng Điền, hiện đang làm cán bộ hậu cần ở nông trường Hồng Hà.

Cố Lập Xuân cất kỹ địa chỉ, rồi quay sang nói với hai người: “Cô, sáng mai cháu sẽ trở về.”

Cả ba người đều có chút không nỡ, đặc biệt là Dương Châu Châu, cô bé níu tay Cố Lập Xuân không cho cậu quay về.

Dù sao mấy ngày nay có người đưa đón, không chỉ chơi cùng cô bé mà còn nấu cho cô bé rất nhiều đồ ăn ngon, cô bé thật sự rất vui vẻ.

Hôm qua anh trai còn dẫn cô bé đến trạm phế phẩm để chọn vài quyển truyện tranh, hiện tại cô bé đã có năm quyển truyện, ở nhà trẻ cũng có thể ngẩng cao đầu.

Dương Châu Châu lắc tay Cố lập Xuân, làm nũng nói: “Anh ơi, anh có thể ở lại chơi với Châu Châu không?”

Cố Lập Xuân cười nói: “Châu Châu còn phải đi học, anh trai cũng phải trở về đi làm. Thế này nhé, hè sang năm Châu Châu về nhà bà ngoại chơi được không?”

Dương Châu Châu không có bao nhiêu ấn tượng đối với bên ngoại, nhưng nghĩ ở đó có anh trai, vậy thì chắc chắn sẽ rất vui.

Cô bé liên tục gật đầu: “Được nha.”

Cố Lập Xuân sắp về, Cố Hồng Ngọc vội chuẩn bị đồ đạc, đồ chuẩn bị cho mẹ là một số thực phẩm dinh dưỡng, sữa mạch nha và vải vóc; đồ cho chị dâu và mấy cháu trai cháu gái thì có vài bộ quần áo cũ và một ít đồ ăn, gói ghém xong xuôi, tổng cộng có bốn bọc lớn, còn nhiều hơn một bọc so với lúc cậu đến, Cố Lập Xuân dở khóc dở cười, chuyến đi này của cậu cũng coi như đã chiến thắng trở về.

Cố Lập Xuân bèn nói: “Cô, hay là cô ưu tiên đưa đồ cho bà nội hai trước, nhà cháu đưa ít hơn cũng được, nhiều quá cháu cũng không mang nổi.”

Cố Hồng Ngọc trừng mắt lườm cậu: “Lúc cháu đến chẳng phải vẫn vác được đó sao?”

Cố Lập Xuân cũng nhận ra tính cách của cô mình, càng xa lạ càng khách sáo, càng thân thiết thì lại càng không câu nệ.

Hai ngày đầu tiên thì đối xử lễ phép hòa nhã, còn hai ngày cuối cùng thì lại không chút để ý mà liếc mắt lườm cậu.

Cố Hồng Ngọc giải thích rõ ràng: “Hai túi màu đen này là của bà nội cháu, bên trong có đủ đồ ăn với đồ dùng. Hai túi màu xanh là của nhà cháu, cũng không có thứ gì đáng giá, toàn là quần áo, giày dép cũ cùng một ít đồ ăn, cháu đừng chê nhé.”

Cố Lập Xuân vội nói: “Quần áo này chất liệu tốt, kiểu dáng thời thượng và đẹp hơn đồ chúng cháu tự may rất nhiều, cháu mừng còn không kịp, sao có thể chê được ạ?”

Cố Hồng Ngọc lại lần nữa cảm thán, đứa cháu này lúc mắng người có thể khiến người ta tức đến hôn mê, lúc dỗ người thì miệng lại rất ngọt, nói chuyện khiến người ta hài lòng. Cách cư xử cũng chín chắn hơn cha cậu mấy trăm lần. Một người đàn ông trưởng thành mà còn thua cả đứa nhỏ, không biết người anh trai kia của bà có cảm thấy xấu hổ không.

Dương Ái Quốc còn tặng cho Cố Lập Xuân hai cuốn sách, đều là sách về nông nghiệp.

Ngay cả Dương Châu Châu cũng tặng cho Cố Lập Xuân hai cây bút chì gắn tẩy, Cố Lập Xuân vui vẻ nhận quà của em họ, trải qua mấy ngày ở chung, cậu càng ngày càng yêu quý cô bé loli này.

Cậu nhớ tới tình cảnh lúc mình mới tới, bèn nhắc nhở cô và dượng: “Sau này hai người nhớ để mắt đến Châu Châu nhiều hơn, đừng để em ấy bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt. Gặp phải đứa nhỏ xấu tính như Vương Lai Bảo, cô dượng cứ tìm thẳng ba mẹ nó là xong.” Thực ra cách hiệu quả nhất là tìm một đứa trẻ cùng lứa đánh cho Vương Lai Bảo một trận, đảm bảo nó sẽ lập tức ngoan ngoãn. Nếu ba mẹ của nó có thể dạy con thì nó cũng không hống hách như vậy, nếu có Lập Đông Lập Hạ ở đây thì dễ xử lý hơn nhiều.

Cố Hồng Ngọc nói: “Sau này chúng ta sẽ chú ý.”

Nói xong lại thở dài: “Anh họ cháu lớn hơn Châu Châu nhiều tuổi quá, các cháu thì lại ở xa, Châu Châu ở trong nhà cũng không có người bầu bạn.”

Cố Lập Xuân nói: “Không sao đâu ạ, cô thử để ý xem trong khu có cô bé nào tính tình tốt, tuổi lại xấp xỉ Châu Châu hay không, nếu có thì cứ để Châu Châu kết bạn là được.” Cố Hồng Ngọc gật đầu.

Thật ra, ban nãy lúc Lập Xuân nhắc đến chuyện nghỉ hè cho Châu Châu về quê chơi, bà cũng hơi động lòng, trẻ con cô đơn, mẹ bà ở nhà một mình cũng buồn chán, gửi con bé về đó chơi một đoạn thời gian cũng có thể thay đổi không khí. Nhưng còn rất lâu nữa mới tới nghỉ hè, mà nghỉ đông thì lại quá lạnh, đi lại cũng rất bất tiện.

Sau bữa tối, ba người lại trò chuyện thêm một lúc rồi Cố Lập Xuân lên giường đi ngủ. Sáng mai cậu còn phải dậy sớm để lên kịp chuyến xe buổi sáng.

0

0

5 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.