TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34: Một trận thành danh

EDIT: HẠ

Chuyện cháu trai của Cố Hồng Ngọc đã xử đẹp Mã Mỹ Lệ nhanh chóng lan truyền khắp khu tập thể. Có người nghi ngờ, có người king ngạc, cũng có rất nhiều người cảm thấy thán phục.

Mã Mỹ Lệ là ai, trong khu dân cư ai mà không biết, bà ta là một người đàn bà đanh đá có tiếng, chồng bà ta cũng không phải loại tốt lành gì, vừa gian trá vừa xảo quyệt, lại còn thích vu oan giá họa cho người khác, cho nên người trong khu đều không dám dây vào đôi vợ chồng này.

Cố Hồng Ngọc và Dương Ái Quốc cũng xui xẻo, Dương Ái Quốc và chồng của Mã Mỹ Lệ là Vương Hữu Tài đang làm trong cùng một đơn vị, tính cách hai người khác nhau, quan điểm lại trái ngược, cho nên trong công việc thường xuyên có va chạm. Còn Mã Mỹ Lệ ban đầu cũng đi làm ở Cung Tiêu Xã, nhưng vì không hòa thuận với đồng nghiệp, còn đánh nhau với khách hàng, gây ảnh hưởng xấu nên đã bị cấp trên điều xuống một vị trí vừa vất vả vừa không quan trọng. Cố Hồng Ngọc chính là người thay thế cho vị trí của bà ta, Mã Mỹ Lệ không chịu nhận lỗi sai của mình, từ đó đem lòng thù ghét Cố Hồng Ngọc, không có việc gì thì sẽ tới gây chuyện. Chẳng qua, Cố Hồng Ngọc cũng không phải người dễ bị bắt nạt, mấy năm gần đây hai nhà không ngừng xảy ra mâu thuẫn.

Ai cũng không ngờ được, cháu trai của Cố Hồng Ngọc còn chưa tới cửa đã tranh cãi với Mã Mỹ Lệ, hơn nữa còn chiếm phần hơn, tài chụp mũ thậm chí còn cao tay hơn cả Vương Hữu Tài. Nhà họ Cố này đúng là lớp sau giỏi hơn lớp trước!

Thế nên mấy ngày nay, người đến chặn cửa Dương gia càng lúc càng nhiều, phần lớn bọn họ tới đây đều là để quan sát Cố Lập Xuân, dù sao hôm đó không phải tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến.

“Hồng Ngọc, đây là cháu trai cô sao? Trông rất nho nhã nha.” Trông không giống người có thể khẩu chiến với Mã Mỹ Lệ.

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đong bằng đấu!” Có người lại dùng giọng điệu cảm khái nói.

“Trường Giang sóng sau xô sóng trước nha…”



Cố Lập Xuân bị mọi người coi thành gấu trúc, trong lúc nhất thời, cậu cũng không biết nên nói gì cho phải.

Chẳng qua, cậu là một đứa trẻ lễ phép, bất kể là ai đến thăm quan, chỉ cần không có ác ý quá rõ ràng, cậu đều sẽ mỉm cười đáp lại.

Mọi người thấy cậu cử chỉ điềm đạm, nói năng có chừng mực, lại tuấn tú sáng sủa, liền thi nhau khen nhà họ Cố có phúc. Nụ cười trên mặt Cố Hồng Ngọc chưa bao giờ biến mất.

Không chỉ nổi danh ở khu dân cư, Cố Lập Xuân còn nổi danh ở cả Cung Tiêu Xã Đông Phong.

Sọt táo mà cậu mang đến, Cố Hồng Ngọc chỉ giữ lại một phần, phần còn lại thì đem biếu lãnh đạo và đồng nghiệp thân thiết.

Tuy bọn họ làm ở Cung Tiêu Xã, nhưng thứ tốt nơi nào cũng thiếu, mọi người ăn được loại táo vừa đẹp vừa ngọt, tất nhiên sẽ hỏi Cố Hồng Ngọc về nguồn gốc.

Cố Hồng Ngọc cũng không giấu giếm, nói là do cháu trai nhà mẹ đẻ mang từ quê lên, mọi người nghe xong tâm tư bắt đầu hoạt động.

Có người nhớ ra, quê Cố Hồng Ngọc ở huyện Vân Dương, nổi tiếng cả nước nhờ trồng hoa quả, chỉ là mấy năm trước phong trào vận động rầm rộ, nhiều nơi chặt cây ăn quả trồng lúa, khiến sản lượng trái cây sụt giảm nghiêm trọng. Cung Tiêu Xã của bọn họ cũng bị ảnh hưởng, các khu vực khác cũng có táo, nhưng chất lượng không tốt lắm, quả vừa nhỏ vừa xanh, lại không quá ngọt.

Mọi người lộ vẻ tiếc hận: “Hèn gì ăn ngon như vậy, thì ra là táo ở Vân Dương.”

Có người còn lén đi hỏi Cố Hồng Ngọc, hỏi bà có thể bảo cháu trai mang thêm ít táo lên không.

Cố Hồng Ngọc hơi ngẩn ra, rồi nói: “Từ quê tôi lên huyện đã phải đi rất xa rồi, từ huyện lên thành phố còn phải ngồi xe khách đường dài mấy tiếng đồng hồ, táo này cũng không thể so với thứ khác, trọng lượng tương đối nặng. Cháu trai tôi năm nay mới mười bốn, sợ là không mang được bao nhiêu.” Mọi người nghe xong cũng cảm thấy có lý.

Cố Hồng Ngọc cũng không nói tuyệt: “Nhưng tôi có thể đi hỏi giúp mọi người, có được hay không thì tôi không dám đảm bảo.”

Mọi người vội nói: “Cô hỏi giúp bọn tôi là được, không có cũng không sao.”

Tan làm, Cố Hồng Ngọc đạp xe vội về nhà, Dương Ái Quốc đi làm xa, còn phải mở họp học tập, bà phải về nhà trước để nấu cơm cho mấy đứa nhỏ.

Hôm nay bà mua một cân thịt, còn mua thêm mì sợi, chuẩn bị làm mì nước kho thịt.

Vừa vào khu nhà, Cố Hồng Ngọc đã chạm mặt Mã Mỹ Lệ, Mã Mỹ Lệ lập tức quay đầu rời đi, hệt như chuột thấy mèo. Mã Mỹ Lệ sợ Cố Lập Xuân thật sự đi tố cáo mình, cho nên mấy ngày nay rất thành thật. Cố Hồng Ngọc thấy bà ta như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, người này lẽ ra phải trị lâu rồi!

Về đến nhà, bà đã thấy trên bàn cơm bày sẵn bốn món mặn một món canh, có đậu nhồi thịt băm, thịt kho cà tím, rau xào ba loại, thịt khô xào tỏi và bát canh xương hầm.

Cố Hồng Ngọc ngạc nhiên nói: “Lập Xuân, đây là cháu làm sao?”

Dương Châu Châu chạy ra tranh công: “Con và anh trai cùng làm đó ạ!”

Cố Hồng Ngọc cười sờ đầu con gái, khen: “Châu Châu với anh trai đều rất giỏi.”

Hôm nay Dương Ái Quốc cũng về sớm, thấy một bàn đầy đồ ăn, ông cũng cảm thấy kinh ngạc.

Màu sắc khá hấp dẫn, ăn vào lại càng ngon. Cách làm hình như không giống với cách làm của Hồng Ngọc.

Dương Ái Quốc nói: “Không ngờ cháu là con trai mà lại có tài nấu nướng như vậy.”

Cố Lập Xuân cười nói: “Chủ tịch nói nam nữ bình đẳng mà. Chuyện nấu cơm, ai rảnh người đó làm thôi ạ.”

Cố Hồng Ngọc cười nói: “Nói rất đúng, Lập Xuân sau này chắc chắn sẽ là một người đàn ông tốt.”

Dương Ái Quốc cười: “Về sau dượng cũng phải học hỏi cháu mới được.”

Một bữa cơm trôi qua trong không khí hòa thuận ấm áp.

Sau khi ăn xong, Cố Hồng Ngọc nhắc đến chuyện đồng nghiệp muốn mua táo, Cố Lập Xuân có chút động tâm, hoa quả trồng trong nông trường đã đến mùa thu hoạch, nếu có thể bán ra thì sẽ thu được một khoản không nhỏ. Nhưng cậu cũng rất thận trọng, vì nơi này khác với chợ đen, mọi người đều quen biết nhau, hơn nữa còn dính dáng đến cả nhà cô họ, Cố Lập Xuân thà kiếm ít đi một chút, chứ không dám làm liều.

Cậu đành phải giả vờ khó xử: “Cô, chỗ táo này là cháu đổi được với đồng hương ở trên đường, lúc ấy quên không xin địa chỉ, cháu cũng không biết phải liên lạc với người đó thế nào.”

Cố Hồng Ngọc đã có chuẩn bị trong lòng, nên nghe xong cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao thứ tốt cũng hiếm gặp, sao có thể lúc nào cũng gặp phải được?

Cố Lập Xuân suy nghĩ một lát, vẫn quyết định để lại chút hy vọng: “Chẳng qua, bọn cháu cùng đến từ huyện Vân Dương, nơi đó vốn nổi tiếng nhờ trồng táo, đợi cháu về nhà tìm hiểu thử, biết đâu lại có thể gặp được. Chỉ là nếu cháu thật sự có táo, thì phải liên hệ với mọi người như thế nào?”

Cố Hồng Ngọc nghe nói vẫn còn hy vọng, lập tức phấn khởi theo, bà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu cháu thật sự lấy được táo, thì cô sẽ bảo họ tự nghĩ cách, đến lúc đó cháu có thể viết thư cho cô, hoặc gọi điện đến đơn vị của cô cũng được.”

Cố Lập Xuân gật đầu, tạm thời coi như đã thống nhất chuyện này.

Dương Ái Quốc quan sát Cố Lập Xuân mấy ngày, cảm thấy cậu là một đứa nhỏ rất đáng giúp đỡ, bèn dò hỏi thử: “Lập Xuân, sau này cháu định thế nào? Có muốn đi học tiếp không?”

Cố Lập Xuân thầm cân nhắc lời nói của Dương Ái Quốc, cậu hiểu rõ trong lòng, đối phương đã nhìn ra cậu tới đây vì có việc muốn nhờ, cho nên không đợi cậu mở miệng đã chủ động hỏi trước, điều này khiến ấn tượng của cậu về cô dượng lại tốt lên thêm một bậc.

Cố Lập Xuân suy nghĩ một lúc rồi thành thật đáp: “Năm nay sau khi tốt nghiệp, đúng là cháu rất muốn quay về trường học tiếp. Nhưng gần đây cháu lại có suy nghĩ khác, trường học bây giờ khá rối ren, giáo viên mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, các học sinh thì không hết lòng cầu học. Cháu nghĩ, chi bằng đi tìm một công việc tạm thời để làm, dù sao, cha cháu không phải người siêng năng gì, gia đình lại đông con, chỉ dựa vào một mình mẹ cháu thì không chống đỡ nổi. Cháu là anh cả, dù sao cũng phải san sẻ một phần công việc với mẹ. Nhưng cháu cũng sẽ không từ bỏ việc học, cháu định vừa đi làm vừa tự học chương trình cấp ba, đợi học xong sẽ xin trường học cấp một suất đi thi, biết đâu còn lấy được bằng tốt nghiệp trung học.”

Cố Hồng Ngọc và Dương Ái Quốc liếc nhau, hai người lại yêu thích đứa nhỏ này thêm một chút, một đứa trẻ hiếu thảo hiểu chuyện lại hiếu học như vậy ai mà không thích, đứa nhỏ này thậm chí còn chín chắn hơn thằng con suốt ngày ầm ĩ của bọn họ nhiều.

Cố Hồng Ngọc nói: “Cô với dượng cháu đã bàn với nhau rồi, nếu cháu muốn tiếp tục đi học, chúng ta có thể trả học phí cho cháu.”

Cố Lập Xuân cảm kích nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn dượng. Chẳng qua tục ngữ nói, cứu lúc khẩn cấp chứ không thể cứu nghèo, hai người cũng không dễ dàng gì, cũng phải lo cho gia đình, nhà cháu quá nhiều gánh nặng, nếu cứ trông chờ vào nhà cô dượng, thì e là sẽ liên lụy đến cả mọi người. Vẫn nên để chúng cháu tự lực cánh sinh thôi. Ý định của cháu là muốn nhờ hai người giới thiệu cho cháu một công việc, công việc tạm thời là được, cháu kiếm ít tiền trợ cấp cho gia đình trước, ít nhất về sau cũng không cần lo chuyện học phí của em trai em gái nữa.”

0

0

5 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.