TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

EDIT: HẠ

Cố Hồng Ngọc vội vàng nhận thư mở ra đọc, bà vừa đọc vừa không kìm được rơi nước mắt, trong thư, mẹ bà lải nhải một số việc vặt vãnh trong nhà, còn nhắc đến cả nhà anh cả. Còn nhắc đến chuyện mấy ngày trước, Lập Xuân tranh cãi với Cố Đại Hải, cuối cùng tức giận đến mức ngất xỉu, Cố Đại Giang không chịu bỏ tiền chữa bệnh, bà thật sự không đành lòng cho nên đã bỏ tiền mời bác sĩ tới khám cho cậu bé.

Lập Xuân không giống cha mình, là một đứa trẻ biết cảm ơn, từ đó về sau, đứa nhỏ này thường xuyên tới nhà giúp bà làm việc, có gì ngon cũng không quên mang một phần đến cho bà. Còn Cố Đại Giang vì con cái trong nhà đã lớn, cũng không còn dám hoành hành như trước nữa, hành xử cũng đàng hoàng hơn nhiều. Tết trung thu năm nay, bà còn cùng ăn cơm với mấy người nhà Lập Xuân. Bà nội hai còn cố ý dặn dò bà, chuyện của người lớn thì để người lớn giải quyết, đừng kéo mấy đứa trẻ vào. Lập Xuân lặn lội đường xa tới đây cũng không phải chuyện dễ, nếu có thể giúp thì cứ giúp, không giúp được thì cũng phải tiếp đãi tử tế. Cố Hồng Ngọc lau nước mắt, không cần mẹ nhắc nhở, bà cũng biết nên làm như thế nào, đứa nhỏ này đi một quãng xa tới nhà bà, bà sao có thể lạnh nhạt với đứa nhỏ?

Cố Hồng Ngọc xem thư xong, đang định nói gì thì ngoài cửa có tiếng tra chìa khóa.

Dương Châu Châu bạch bạch chạy ra, vừa chạy vừa nói: “Ba về rồi.”

Cố Lập Xuân nghe nói là dượng Dương Ái Quốc trở về, đầu óc nhanh chóng tìm tòi ký ức liên quan đến Dương Ái Quốc, đáng tiếc nguyên chủ không có bao nhiêu ký ức về người này, chỉ nhớ người dượng này là một người rất nghiêm túc.

Trong lúc cậu suy nghĩ, Dương Ái Quốc đã đẩy cửa đi vào. Dương Ái Quốc còn chưa về nhà đã nghe hàng xóm nói trong nhà mình có khách, vị khách này còn chưa tới cửa thì đã cãi nhau một trận với Mã Mỹ Lệ, còn khiến Mã Mỹ Lệ phải cúi đầu nhận sai.

Dương Ái Quốc lộ vẻ khϊếp sợ, người nào lại có thể khiến người đàn bà đanh đá như Mã Mỹ Lệ phải cúi đầu nhận sai? Đứa cháu trai kiệm lời kia của ông thật sự có thể làm ra được chuyện này?

Vì thế, lúc nhìn thấy Cố Lập Xuân, ánh mắt Dương Ái Quốc không giấu được vẻ tò mò và dò xét.

Cố Lập Xuân cười chào hỏi: “Dượng tan làm rồi ạ?”

Dương Ái Quốc cố gắng khiến nét mặt của mình trông thân thiện hơn một chút, ông gật đầu nói: “Lập Xuân đến rồi hả, dọc đường có thuận lợi không?”

Cố Lập Xuân gật đầu: “Đi cũng khá thuận lợi ạ.”

Dương Ái Quốc liếc mắt nhìn đống quà chất cao như núi, trong lòng lại sửng sốt một phen. Ông anh vợ tiện nghi kia không phải vừa nghèo vừa keo kiệt sao? Sao lần này lại mang theo nhiều đồ thế? Hơn nữa hồi đó hai nhà đã trở mặt rồi mà.

Tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng ngoài mặt Dương Ái Quốc lại không để lộ một chút cảm xúc nào.

Cố Lập Xuân vừa trò chuyện với hai người vừa tiếp tục sắp xếp đồ đạc, cậu lấy một bọc lá trà ra nói: “Dượng, cái này là trà cháu đổi được của một đồng hương lúc đi trên đường, nhà ông ấy trồng trà, cháu ngửi thấy thơm quá nên đổi lấy nửa cân, dượng giữ lại mà pha uống.”

Dương Ái Quốc nhận lấy, dùng tay cầm một nhúm lên ngửi thử, đúng là loại trà không tồi. Ông lập tức đi pha một ấm, lá trà gặp nước sôi liền từ từ nở ra, nước trà sáng trong, hương thơm dịu dàng tỏa ra bốn phía.

Dương Ái Quốc rót cho mỗi người một chén, nhấp thử một ngụm rồi gật đầu khen: “Trà đúng là rất ngon.”

Cố Hồng Ngọc cong môi: “Lập Xuân đúng là biết chọn quà, tặng đúng thứ dượng cháu thích nhất.”

Cố Lập Xuân cười nói: “Dượng thích là tốt rồi.”

Nói xong, cậu lại lấy ra một túi lưới đựng đầy quýt: “Châu Châu, đây là quà cho em. Quýt này vừa ngọt lại nhiều nước, cũng là cháu đổi được trên xe.”

Cố Hồng Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Cháu cũng giỏi thật đấy, ngồi một chuyến xe mà có thể đổi được nhiều đồ như vậy?”

Cố Lập Xuân nói: “Trong số bọn họ cũng có mấy người đi thăm người thân, ai cũng mang đặc sản quê nhà, có lẽ là cảm thấy mang một loại thì hơi đơn điệu, cho nên mới đổi cho nhau, vừa vui lại vừa được thứ mới.”

Dương Ái Quốc lại nghiêm túc nói: “Loại quýt này cũng không phải đặc sản ở chỗ chúng ta.”

Cố Lập Xuân ngẩn người một chút rồi nói: “Ồ, dượng không nói cháu cũng không để ý, quýt này là một bác gái đổi cho cháu.”

Dọn dẹp xong, Cố Hồng Ngọc đứng dậy đi nấu cơm, hôm nay cũng không kịp ra ngoài mua thịt, bà liền dùng phần thịt xông khói mà Cố Lập Xuân mang đến để xào với rau xanh, lại đem cá mặn đi kho tàu, làm thêm mấy món chay, nấu một nồi cơm, thế là đủ cho bữa tối.

Lúc ăn cơm, Cố Hồng Ngọc nhiệt tình mời Cố Lập Xuân.

“Lập Xuân, không cần khách sáo. Ăn nhiều một chút, cháu gầy quá. Trung Hoa chỉ lớn hơn cháu vài tuổi mà người đã lớn như con trâu rồi.”

Dương Châu Châu bĩu môi nhắc nhở: “Mẹ, mẹ đừng nói anh con là trâu nữa, bạn học nói ba con là dê, con là heo con, anh trai lại là trâu, nhà chúng ta chính là một vườn bách thú.”

Nghe lời nói ngây thơ của trẻ nhỏ, mọi người đều không nhịn được bật cười.

Cố Hồng Ngọc dùng đũa công gắp thức ăn cho Cố Lập Xuân, Dương Châu Châu cũng gắp một miếng thịt cá cho cậu, Cố Lập Xuân cười nói: “Cô yên tâm đi, cháu sẽ không khách sáo. Mọi người cũng mau ăn cơm đi, không cần chiêu đãi cháu.”

Cố Hồng Ngọc vừa ăn cơm vừa trò chuyện với Cố Lập Xuân, hỏi một chút chuyện trong nhà, sau đó lại hỏi chuyện trong thôn.

Cố Lập Xuân nhặt vài chuyện thú vị hoặc là có ảnh hưởng để nói. Tất nhiên, cả nhà Cố Đại Hải cũng được nhắc đến không ít lần.

Sau khi nghe xong, Cố Hồng Ngọc không khỏi thở dài: “Anh họ cả nói thế nào nhỉ, đúng là rất giỏi đóng kịch. Chỉ là một đại đội trưởng mà cũng bày đặt vênh váo, suốt ngày ra vẻ quan cách, còn đứa nhỏ Kinh Chập thì lại quá mưu mô.”

Trên bàn ăn chỉ có Cố Hồng Ngọc và Cố Lập Xuân nói chuyện , Dương Ái Quốc chỉ thỉnh thoảng nói xen vào hai câu, đột nhiên ông hỏi: “Lập Xuân, bây giờ cháu không đi học nữa hả?”

Cố Lập Xuân nói: “Học xong cấp hai thì ba cháu không cho cháu học tiếp nữa, bây giờ cháu đang ở nhà làm việc giúp gia đình kiếm công điểm, bên dưới còn có bốn em trai em gái phải ăn học, năm nay Tiểu Mãn bắt đầu đến trường, sang năm Tiểu Vũ cũng phải đi học.”

Cố Hồng Ngọc hiểu rõ hoàn cảnh nhà anh trai mình, Lập Xuân được học hết cấp hai đã là rất tốt rồi. Năm đó lúc hai nhà chưa trở mặt, chị dâu từng tìm bà mượn học phí vài lần, lần nào bà cũng cho, nhưng rất nhiều lần số tiền này đều bị Cố Đại Giang đem đi ăn nhậu hoặc là bài bạc thua sạch, Ái Quốc từng nhắc nhở bà, có thể cứu lúc nguy cấp chứ không thể cứu nghèo, sau này hai nhà bọn họ trở mặt, Cố Hồng Ngọc đương nhiên cũng không giúp đỡ nhà Cố Lập Xuân nữa.

Bây giờ nhìn lại, đứa cháu trai này mạnh hơn cha nó rất nhiều. Biết điều lại hiểu chuyện, không hồ đồ ngang ngược giống như anh trai bà, cũng không yếu đuối nhu nhược như chị dâu, hơn nữa mẹ già ở quê còn viết thư nhắc nhở phải chăm sóc cậu, nếu có thể, bà cũng muốn giúp đỡ một chút.

Trong lòng Cố Hồng Ngọc đã có chủ ý, nhưng tạm thời bà vẫn không nói ra, bà còn phải bàn lại với Ái Quốc.

Ăn cơm tối xong, Cố Hồng Ngọc bảo Cố Lập xuân về phòng nghỉ trước. Dỗ Châu Châu ngủ xong, bà liền trở lại phòng ngủ, bắt đầu bàn bạc với chồng.

“Ái Quốc, anh cũng thấy rồi, đứa nhỏ Lập Xuân này không giống anh trai em. Đứa nhỏ lặn lội đường xa tới đây, em đoán chắc nó đã gặp chuyện gì khó, anh xem chúng ta có nên…”

Dương Ái Quốc thận trọng nói: “Quan sát thêm một thời gian đã. Cứ để nó ở lại vài hôm nữa, anh đã hỏi rồi, thư giới thiệu của thằng bé có thời hạn năm ngày.”

Cố Hồng Ngọc gật đầu: “Được.”

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.