0 chữ
Chương 32
Chương 32: Đến nhà Cố Hồng Ngọc
EDIT: HẠ
Chị Hà nhíu mày kéo tay Mã Mỹ Lệ lại: “Đồng chí Mã, cô đừng học theo mấy người đàn bà đanh đá đó, có gì thì cứ bình tĩnh nói chuyện.”
Cố Hồng Ngọc xưa nay vốn chẳng ưa gì Mã Mỹ Lệ, hôm nay thấy bà ta bị người khác chặn họng ngay trước mặt mọi người, trong lòng bà cũng vô cùng sung sướиɠ. Đồng thời, bà cũng phải nhìn đứa cháu trai này bằng con mắt khác. Chỉ mới mấy năm không gặp, đứa nhỏ này sao lại thay đổi lớn như thế? Nói chuyện lý lẽ rõ ràng, không còn dáng vẻ nhát gan khúm núm.
Cố Hồng Ngọc nghiêm mặt nói với chị Hà: “Chị Hà, chuyện này tôi đứng về phía cháu trai tôi, đồng chí Mã Mỹ Lệ đúng là có vấn đề rất lớn, tôi đề nghị các cô nên dạy lại cho bà ta một khóa tư tưởng đạo đức, người này có giác ngộ quá thấp. Nếu tất cả mọi người đều giống như Mã Mỹ Lệ thì sau này còn thân thích nhà ai dám tới thăm nữa. Không quen biết thì vu cho người ta là ăn trộm, hóa ra tổ tông mười tám đời nhà người ta còn phải đến trình diện trước mặt bà, như vậy bà mới vừa lòng đúng không?”
Chị Hà: “Hồng Ngọc, cô nói rất đúng.”
Mọi người cũng đồng loạt hưởng ứng: “Hồng Ngọc nói rất có lý, làm gì có chuyện thân thích đến nhà người khác chơi cũng phải đến báo cáo với Mã Mỹ Lệ?”
Khuôn mặt đen của Mã Mỹ Lệ lập tức biến thành màu đỏ đen, trong lòng bà ta đã tức giận tận trời, nhưng ngoài mặt lại không dám phản ứng. Hôm nay đúng là bà ta đã làm phật lòng không ít người.
Cố Hồng Ngọc cũng lười không muốn so đo với Mã Mỹ Lệ, dù nhân phẩm của Mã Mỹ lệ cực kém, nhưng nói bà ta là phần tử phản động thì đúng là đang nâng tầm người này. Bà cũng biết cháu mình nói như vậy cũng chỉ để hù dọa Mã Mỹ Lệ một chút thôi.
Thế nên, Cố Hồng Ngọc thấy tốt liền dừng: “Mã Mỹ Lệ, nếu không vì chúng ta là hàng xóm láng giềng, thì tôi đã thật sự dắt cháu tôi đi cử báo cô rồi.”
Mã Mỹ Lệ nghe vậy lập tức biết vẫn còn đường cứu vãn, bà ta vội vàng nhận sai, nói chuyện cũng rất khách sáo, con người bà ta lúc ngông cuồng thì ngông cuồng thật, nhưng lúc cần cúi đầu thì cũng rất biết thời biết thế.
Chị Hà cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này, ủy ban cách mạng là nơi nào? Nơi đó dễ đυ.ng vào sao? Nếu không xử lý khéo, có lẽ còn sẽ vạ lây đến cả những người vô tội.
Nghĩ tới đây, bà cũng vội vàng đi khuyên Cố Hồng Ngọc: “Cháu trai nhà cô đúng là đã bị oan ức, lần này là do Mã Mỹ Lệ không đúng, tôi sẽ bắt cô ấy kiểm điểm cho đàng hoàng.”
Mã Mỹ Lệ cũng rất phối hợp: “Tôi nhất định sẽ kiểm điểm sâu sắc, mọi người có thể giám sát tôi.”
Cố Hồng Ngọc cố nhịn một lúc lâu mới không bật cười thành tiếng.
“Thôi, cứ xử lý thế đi, chúng tôi về nhà đây.”
Bà bước đến giúp Cố Lập Xuân xách đồ, vừa nhìn thấy đống đồ đạc này, bà không khỏi sửng sốt: “Những thứ này đều do cháu mang đến sao?”
Thời buổi này mọi người đều không giàu có, đi thăm người thân mang hai gói bánh ngọt một lọ đồ hộp, hoặc là mấy loại trái cây đến đã là rất rộng rãi rồi. Đứa cháu trai này lại khác, không chỉ mang một rổ rau xanh một giỏ táo, còn có mấy cái bọc lớn nữa. Rốt cuộc cậu đã mang theo bằng cách nào thế?
Cố Lập Xuân nói: “Đều do cháu mang đến, bên trong là đặc sản quê nhà mà bà nội hai và mẹ cháu chuẩn bị.”
Cố Hồng Ngọc nói: “Trong nhà cô không thiếu gì cả, lần sau cháu đừng mang nhiều như vậy nữa, phải đi một quãng đường xa như vậy, đừng để bị mệt chết.”
Cố Lập Xuân cười nói: “Không sao đâu cô, nhìn thì nhiều nhưng thực ra cũng không nặng lắm.”
Vừa rồi, lúc tranh chấp với Mã Mỹ Lệ, Cố Lập Xuân đã tiện tay đặt mấy bọc đồ lên giỏ, nên mọi người chỉ thấy cái bọc nhỏ và rổ rau, không thấy được bên trong còn có táo, bây giờ Cố Hồng Ngọc vừa dỡ bọc ra, bên dưới là một sọt táo vừa to vừa đỏ khiến người ta kinh ngạc, mấy đứa trẻ thèm đến mức nuốt nước miếng, tuy bọn họ có thể ăn cơm no, nhưng rất ít khi được ăn trái cây, đặc biệt là loại trái cây có vẻ ngoài đẹp mắt như vậy thì lại càng hiếm thấy.
Cố Hồng Ngọc thấy ánh mắt của mọi người, cũng không dám tùy tiện chia ra, ở đây có nhiều người như vậy, nếu bà khách sáo mời một tiếng, nhỡ người ta thật sự lấy thì sao? Bà không phải người keo kiệt, nhưng cũng không đến mức hào phóng với tất cả mọi người.
Cố Hồng Ngọc xách hai cái bọc lớn, Dương Châu Châu cũng định giúp, nhưng cô bé chẳng xách nổi bọc nào, đành phải chạy lên trước dẫn đường.
Dương gia ở tầng ba, căn nhà diện tích không lớn, chia thành ba phòng ngủ một phòng khách, bài trí trong nhà đơn giản mộc mạc nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ.
Cố Hồng Ngọc chỉ vào căn phòng nhỏ gần nhà vệ sinh, nói: “Đây là phòng của Trung Hoa, nó đi làm xa nhà nên thường ở ký túc xá, lúc nghỉ mới về nhà ở một hai ngày, cháu ở tạm phòng của nó nhé.” Anh họ cậu tên Dương Trung Hoa, cái tên rất hợp với thời đại.
“Vâng ạ.” Cố Lập Xuân đặt hành lý vào trong phòng, căn phòng bài trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn, một giá sách, một bàn viết và một cái ghế.
Lúc Cố Lập Xuân đi ra, Cố Hồng Ngọc đã pha cho cậu một cốc nước đường, Cố Lập Xuân cũng đang khát, cậu cầm cốc uống hết một nửa, sau đó nghỉ ngơi một lát, trò chuyện với cô vài câu rồi bắt đầu dỡ đồ xuống.
“Cô, trước khi đi mẹ cháu có làm gà khô và cá muối, mẹ cháu mới làm không lâu, để lâu rất dễ bị hỏng, để cháu lấy ra hong thêm một chút.”
Cố Hồng Ngọc vội nói: “Cháu nghỉ một lát đi, không cần vội, lát nữa cô làm là được.”
Cố Lập Xuân nói: “Cháu không mệt.”
Cố Lập Xuân vừa lấy đồ vừa giải thích từng món: “Hai cái bọc này là bà nội hai chuẩn bị, toàn là đồ khô, lát nữa cô thu dọn một chút; bao này là mẹ cháu chuẩn bị, bên trong có gà sấy khô và cá muối, ngoài ra còn có táo khô và một số đặc sản vùng núi.”
Cố Hồng Ngọc nhìn đống đồ chất thành núi này, thầm cảm thán, mẹ bà thì cũng thôi, nhưng sao chị dâu cũng chuẩn bị nhiều đồ như vậy? Đối với người chị dâu này, bà cũng hiểu tận gốc rễ, làm người hiền lành tốt bụng, không phải dạng keo kiệt, nhưng chị dâu không phải người nắm quyền, tính tình của ông anh trai kia thế nào, bà còn không hiểu rõ sao?
Cố Lập Xuân nhận ra ánh mắt nghi hoặc của cô mình, vội giải thích: “Cô, đây là gà rừng, Lập Hạ bắt được trên núi, cá là cháu tự câu, không liên quan gì đến cha cháu, cháu với Lập Hạ đã trưởng thành, cha cháu cũng đã thành thật hơn trước rất nhiều.” Cậu không nói đã tốt hơn, mà chỉ nói là thành thật.
Cố Hồng Ngọc thở dài, bắt đầu hỏi thăm tình hình của mẹ già ở quê.
Cố Lập Xuân đáp đơn giản: “Bà vẫn khỏe, không có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là hay nhắc tới mọi người. Đúng rồi, bà nội hai có nhờ cháu gửi cho cô một bức thư.” Nói xong, cậu lấy từ chiếc túi đeo sát người ra một phong thư, đưa cho Cố Hồng Ngọc.
Chị Hà nhíu mày kéo tay Mã Mỹ Lệ lại: “Đồng chí Mã, cô đừng học theo mấy người đàn bà đanh đá đó, có gì thì cứ bình tĩnh nói chuyện.”
Cố Hồng Ngọc xưa nay vốn chẳng ưa gì Mã Mỹ Lệ, hôm nay thấy bà ta bị người khác chặn họng ngay trước mặt mọi người, trong lòng bà cũng vô cùng sung sướиɠ. Đồng thời, bà cũng phải nhìn đứa cháu trai này bằng con mắt khác. Chỉ mới mấy năm không gặp, đứa nhỏ này sao lại thay đổi lớn như thế? Nói chuyện lý lẽ rõ ràng, không còn dáng vẻ nhát gan khúm núm.
Cố Hồng Ngọc nghiêm mặt nói với chị Hà: “Chị Hà, chuyện này tôi đứng về phía cháu trai tôi, đồng chí Mã Mỹ Lệ đúng là có vấn đề rất lớn, tôi đề nghị các cô nên dạy lại cho bà ta một khóa tư tưởng đạo đức, người này có giác ngộ quá thấp. Nếu tất cả mọi người đều giống như Mã Mỹ Lệ thì sau này còn thân thích nhà ai dám tới thăm nữa. Không quen biết thì vu cho người ta là ăn trộm, hóa ra tổ tông mười tám đời nhà người ta còn phải đến trình diện trước mặt bà, như vậy bà mới vừa lòng đúng không?”
Mọi người cũng đồng loạt hưởng ứng: “Hồng Ngọc nói rất có lý, làm gì có chuyện thân thích đến nhà người khác chơi cũng phải đến báo cáo với Mã Mỹ Lệ?”
Khuôn mặt đen của Mã Mỹ Lệ lập tức biến thành màu đỏ đen, trong lòng bà ta đã tức giận tận trời, nhưng ngoài mặt lại không dám phản ứng. Hôm nay đúng là bà ta đã làm phật lòng không ít người.
Cố Hồng Ngọc cũng lười không muốn so đo với Mã Mỹ Lệ, dù nhân phẩm của Mã Mỹ lệ cực kém, nhưng nói bà ta là phần tử phản động thì đúng là đang nâng tầm người này. Bà cũng biết cháu mình nói như vậy cũng chỉ để hù dọa Mã Mỹ Lệ một chút thôi.
Thế nên, Cố Hồng Ngọc thấy tốt liền dừng: “Mã Mỹ Lệ, nếu không vì chúng ta là hàng xóm láng giềng, thì tôi đã thật sự dắt cháu tôi đi cử báo cô rồi.”
Chị Hà cũng không muốn làm ầm ĩ chuyện này, ủy ban cách mạng là nơi nào? Nơi đó dễ đυ.ng vào sao? Nếu không xử lý khéo, có lẽ còn sẽ vạ lây đến cả những người vô tội.
Nghĩ tới đây, bà cũng vội vàng đi khuyên Cố Hồng Ngọc: “Cháu trai nhà cô đúng là đã bị oan ức, lần này là do Mã Mỹ Lệ không đúng, tôi sẽ bắt cô ấy kiểm điểm cho đàng hoàng.”
Mã Mỹ Lệ cũng rất phối hợp: “Tôi nhất định sẽ kiểm điểm sâu sắc, mọi người có thể giám sát tôi.”
Cố Hồng Ngọc cố nhịn một lúc lâu mới không bật cười thành tiếng.
“Thôi, cứ xử lý thế đi, chúng tôi về nhà đây.”
Thời buổi này mọi người đều không giàu có, đi thăm người thân mang hai gói bánh ngọt một lọ đồ hộp, hoặc là mấy loại trái cây đến đã là rất rộng rãi rồi. Đứa cháu trai này lại khác, không chỉ mang một rổ rau xanh một giỏ táo, còn có mấy cái bọc lớn nữa. Rốt cuộc cậu đã mang theo bằng cách nào thế?
Cố Lập Xuân nói: “Đều do cháu mang đến, bên trong là đặc sản quê nhà mà bà nội hai và mẹ cháu chuẩn bị.”
Cố Hồng Ngọc nói: “Trong nhà cô không thiếu gì cả, lần sau cháu đừng mang nhiều như vậy nữa, phải đi một quãng đường xa như vậy, đừng để bị mệt chết.”
Cố Lập Xuân cười nói: “Không sao đâu cô, nhìn thì nhiều nhưng thực ra cũng không nặng lắm.”
Vừa rồi, lúc tranh chấp với Mã Mỹ Lệ, Cố Lập Xuân đã tiện tay đặt mấy bọc đồ lên giỏ, nên mọi người chỉ thấy cái bọc nhỏ và rổ rau, không thấy được bên trong còn có táo, bây giờ Cố Hồng Ngọc vừa dỡ bọc ra, bên dưới là một sọt táo vừa to vừa đỏ khiến người ta kinh ngạc, mấy đứa trẻ thèm đến mức nuốt nước miếng, tuy bọn họ có thể ăn cơm no, nhưng rất ít khi được ăn trái cây, đặc biệt là loại trái cây có vẻ ngoài đẹp mắt như vậy thì lại càng hiếm thấy.
Cố Hồng Ngọc thấy ánh mắt của mọi người, cũng không dám tùy tiện chia ra, ở đây có nhiều người như vậy, nếu bà khách sáo mời một tiếng, nhỡ người ta thật sự lấy thì sao? Bà không phải người keo kiệt, nhưng cũng không đến mức hào phóng với tất cả mọi người.
Cố Hồng Ngọc xách hai cái bọc lớn, Dương Châu Châu cũng định giúp, nhưng cô bé chẳng xách nổi bọc nào, đành phải chạy lên trước dẫn đường.
Dương gia ở tầng ba, căn nhà diện tích không lớn, chia thành ba phòng ngủ một phòng khách, bài trí trong nhà đơn giản mộc mạc nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ.
Cố Hồng Ngọc chỉ vào căn phòng nhỏ gần nhà vệ sinh, nói: “Đây là phòng của Trung Hoa, nó đi làm xa nhà nên thường ở ký túc xá, lúc nghỉ mới về nhà ở một hai ngày, cháu ở tạm phòng của nó nhé.” Anh họ cậu tên Dương Trung Hoa, cái tên rất hợp với thời đại.
“Vâng ạ.” Cố Lập Xuân đặt hành lý vào trong phòng, căn phòng bài trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn, một giá sách, một bàn viết và một cái ghế.
Lúc Cố Lập Xuân đi ra, Cố Hồng Ngọc đã pha cho cậu một cốc nước đường, Cố Lập Xuân cũng đang khát, cậu cầm cốc uống hết một nửa, sau đó nghỉ ngơi một lát, trò chuyện với cô vài câu rồi bắt đầu dỡ đồ xuống.
“Cô, trước khi đi mẹ cháu có làm gà khô và cá muối, mẹ cháu mới làm không lâu, để lâu rất dễ bị hỏng, để cháu lấy ra hong thêm một chút.”
Cố Hồng Ngọc vội nói: “Cháu nghỉ một lát đi, không cần vội, lát nữa cô làm là được.”
Cố Lập Xuân nói: “Cháu không mệt.”
Cố Lập Xuân vừa lấy đồ vừa giải thích từng món: “Hai cái bọc này là bà nội hai chuẩn bị, toàn là đồ khô, lát nữa cô thu dọn một chút; bao này là mẹ cháu chuẩn bị, bên trong có gà sấy khô và cá muối, ngoài ra còn có táo khô và một số đặc sản vùng núi.”
Cố Hồng Ngọc nhìn đống đồ chất thành núi này, thầm cảm thán, mẹ bà thì cũng thôi, nhưng sao chị dâu cũng chuẩn bị nhiều đồ như vậy? Đối với người chị dâu này, bà cũng hiểu tận gốc rễ, làm người hiền lành tốt bụng, không phải dạng keo kiệt, nhưng chị dâu không phải người nắm quyền, tính tình của ông anh trai kia thế nào, bà còn không hiểu rõ sao?
Cố Lập Xuân nhận ra ánh mắt nghi hoặc của cô mình, vội giải thích: “Cô, đây là gà rừng, Lập Hạ bắt được trên núi, cá là cháu tự câu, không liên quan gì đến cha cháu, cháu với Lập Hạ đã trưởng thành, cha cháu cũng đã thành thật hơn trước rất nhiều.” Cậu không nói đã tốt hơn, mà chỉ nói là thành thật.
Cố Hồng Ngọc thở dài, bắt đầu hỏi thăm tình hình của mẹ già ở quê.
Cố Lập Xuân đáp đơn giản: “Bà vẫn khỏe, không có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là hay nhắc tới mọi người. Đúng rồi, bà nội hai có nhờ cháu gửi cho cô một bức thư.” Nói xong, cậu lấy từ chiếc túi đeo sát người ra một phong thư, đưa cho Cố Hồng Ngọc.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
