0 chữ
Chương 31
Chương 31: Mắng hàng xóm cực phẩm
EDIT: HẠ
Ban đầu Cố Lập Xuân hơi sững người, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, đây là phụ huynh thấy con mình bị bắt nạt cho nên mới đến đây để tính sổ với cậu.
Cố Lập Xuân không hề hoảng loạn, dù sao cậu cũng không đánh đứa bé kia, chỉ ra mặt khuyên can một chút mà thôi.
Vừa thấy hai mẹ con đen béo quay lại, vẻ mặt Dương Châu Châu lập tức căng thẳng, cô bé lo lắng kêu lên: “Anh ơi, mẹ Vương Bảo Lai rất xấu, người ở đây ai cũng sợ bà ta hết, anh mau về nhà em trốn đi, em có chìa khóa.”
Nhưng người ta đã mắng đến tận cửa, cho dù có trốn cũng không trốn được.
Cố Lập Xuân dịu dàng cười an ủi: “Em gái, em đứng sang một bên đi, anh trai sẽ nói lý với vị đại thẩm này.”
Tiếng gào to của người phụ nữ béo lập tức thu hút sự chú ý của hàng xóm láng giềng xung quanh, người càng lúc càng tụ lại đông hơn.
Bà ta hùng hổ bước tới, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt Cố Lập Xuân, lớn tiếng nói: “Thấy chưa? Người này không phải người ở chỗ chúng ta, nó còn kéo theo túi lớn túi nhỏ, không phải bọn đầu cơ thì chính là kẻ trộm!”
Mọi người xôn xao, bọn họ nhìn kỹ, quả thực Cố Lập Xuân rất lạ mặt. Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, mọi người đều quen biết lẫn nhau.
Cố Lập Xuân vẫn giữ nụ cười, giọng trong trẻo nói: “Tôi nói này thím, tôi chỉ không cho con trai thím bắt nạt bạn nhỏ khác thôi, vậy mà thím lại vu khống tôi để trả đũa, tôi thấy thím mới chính là phần tử độc hại ẩn mình trong quần chúng nhân dân, là sâu mọt hại người đấy!”
Bà thím béo chống nạnh hét lên: “Cậu mẹ nó đừng có mà vu khống. Bà đây là người ở nơi này, người ở đây ai mà không biết Mã Mỹ Lệ tôi làm người đường hoàng chính trực, còn cậu thì sao, cậu từ đâu tới? Muốn làm gì? Mau thẳng thắn để được khoan hồng.”
Cố Lập Xuân thấy đám người hóng chuyện càng lúc càng đông, liền nói: “Các vị, tôi tên là Cố Lập Xuân, tới đây để thăm người thân, cô ruột tôi tên Cố Hồng Ngọc, dượng tôi tên Dương Ái Quốc, mấy thứ này là một chút quà quê mang lên tặng người thân, đây là thư giới thiệu của tôi, mọi người có thể xem thử.”
Dương Châu Châu vừa nghe anh trai nhắc đến tên ba mẹ mình liền muốn lên tiếng, nhưng cô bé còn nhỏ, đã bị người lớn xung quanh đẩy ra ngoài từ sớm, lớn tiếng kêu cũng chẳng ai thèm nghe.
Mã Mỹ Lệ nghe nói là thân thích của Cố Hồng Ngọc, ánh mắt lại có thêm vài phần căm ghét.
Bà ta lao lên giơ tay định cướp thư giới thiệu, Cố Lập Xuân lại nhanh chóng rút tay về: “Thím Mã, tôi không tin vào nhân phẩm của thím, tôi sợ thím sẽ xé mất thư giới thiệu của tôi. Tôi cần một đồng chí đáng tin cậy tới kiểm tra giúp.”
Mã Mỹ Lệ vốn cũng định làm như vậy, lúc này bị người ta lật tẩy, bà ta cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn lớn tiếng mắng: “Cậu ngậm máu phun người, tôi thấy cậu là đang chột dạ cho nên mới không cho tôi xem!”
Lúc này, có một người phụ nữ trung niên mặt mũi chính khí chen ra khỏi đám người, bà tự giới thiệu: “Đồng chí nhỏ, tôi là người của Ủy ban khu phố, họ Hà. Cậu đưa giấy giới thiệu cho tôi xem thử.”
Cố Lập Xuân yên tâm đưa qua, chị Hà xem kỹ mấy lần rồi mới trả thư giới thiệu cho Cố Lập Xuân, hỏi lại: “Dượng cậu là Dương Ái Quốc, cô cậu là Cố Hồng Ngọc?” Cố Lập Xuân gật đầu.
Lúc chị Hà hỏi chuyện, Mã Mỹ Lệ đang ghé tai thì thầm với một người phụ nữ vừa gầy vừa lùn, chị Hà vừa hỏi xong, Mã Mỹ Lệ ở bên cạnh đã cười lạnh một tiếng: “Cậu đúng là kẻ lừa đảo, Cố Hồng Ngọc là con gái một, cô ta không có anh em nào cả, lấy đâu ra cháu trai chứ?”
Mọi người ở đây ít nhiều gì đều biết gia cảnh nhà Cố Hồng Ngọc, bọn họ lập tức nhìn Cố Lập Xuân bằng ánh mắt nghi ngờ.
Cố Lập Xuân cười giải thích: “Cha tôi là anh họ của cô Hồng Ngọc, sau này được nhận làm con nuôi của ông bà nội, đợi lát nữa cô Hồng Ngọc tan làm, không phải mọi người sẽ biết chân tướng sao?”
Mọi người nghe xong cũng cảm thấy có lý, có người cao giọng hỏi: “Cố Hồng Ngọc còn chưa tan làm sao?”
Cuối cùng, Dương Châu Châu cũng chen được vào giữa đám người, đôi chân ngắn nhỏ đi từng bước, cất giọng lanh lảnh: “Mẹ cháu sắp tan làm rồi ạ.”
Chị Hà vừa thấy là Dương Châu Châu thì lập tức kéo cô bé qua, hỏi: “Châu Châu, cháu có nhận ra anh họ không?”
Dương Châu Châu nhìn Cố Lập Xuân, hơi nhíu mày, anh trai này thật sự là anh họ của cô bé sao? Nhưng vì sao trước giờ cô bé chưa từng gặp người này?
Trong lúc Dương Châu Châu còn đang lưỡng lự, Mã Mỹ Lệ lại nắm được sơ hở: “Các người thấy chưa, ngay cả Dương Châu Châu cũng không biết nó là ai. Tôi thấy cứ gọi người của đồn công an đến làm rõ đi, còn cả tay nải của cậu ta, chúng ta phải lục soát hết, biết đâu bên trong còn có đồ đạc của mọi người.”
Lời nói của Mã Mỹ Lệ khiến ánh mắt của đám đông lập tức đổ dồn vào mấy cái túi của Cố Lập Xuân. Phần lớn vẫn giữ được lý trí, nhưng có vài người đã lộ ra tia tham lam trong ánh mắt.
Thấy tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, Cố Lập Xuân lập tức cười lạnh: “Lãnh tụ vĩ đại của chúng ta đã từng nói, chưa điều tra rõ thì không thể nói bừa, các người chưa rõ sự tình ra sao mà đã muốn lục soát đồ của tôi. Không ngờ lần đầu tiên tôi lên thành phố thăm người thân mà lại bị đối xử như vậy, về sau tầng lớp bần nông và trung nông như chúng tôi ai còn dám vào thành phố nữa? Còn cả thím mã này nữa, lời nói của thím câu nào cũng đang cố tình kích động mâu thuẫn giữa tầng lớp công nhân và nông dân, thím chính là người có tư tưởng phong kiến trần trụi, là kẻ có tư tưởng phản động.”
Bị Cố Lập Xuân chụp mũ là người có tư tưởng phản động, đáy lòng Mã Mỹ Lệ trùng xuống, thái độ của bà ta cũng không còn hung hăng như vừa rồi.
Cố Lập Xuân thừa thắng xông lên: “Thím Mã này có tâm lý phản động, mọi người đừng để bị bà ta dắt mũi, các người ai dám động tới tài sản của tôi, thì chính là đang cướp đoạt tài sản của quần chúng nhân dân, là chia rẽ tình cảm giữa đồng bào, trái tim đỏ thắm của các người sẽ biến thành lòng dạ hiểm độc.”
Chị Hà liếc nhìn Cố Lập Xuân một cái, sau đó quay sang nhìn Mã Mỹ Lệ bằng ánh mắt nghiêm khắc, lạnh lùng nói: “Đồng chí Mã Mỹ Lệ, tôi khuyên cô nên cẩn thận từ lời nói đến việc làm.”
Cố Lập Xuân nhìn chằm chằm Mã Mỹ Lệ, nói chuyện hùng hồn: “Đồng chí Mã Mỹ Lệ, tôi muốn tố giác thím lên ủy ban cách mạng, thím dung túng con mình bắt nạt bạn nhỏ khác, đây là hành vi hủy hoại mầm non của tổ quốc; bà không những không phân xanh đỏ đen trắng còn muốn vu oan hãm hại, lục soát đồ của tôi vô cớ, đây là hành vi chia rẽ tình cảm giữa các giai cấp; tôi có lý do để nghi ngờ thím là phần tử phản động đang nằm vùng trong quần chúng nhân dân.”
Cả hiện trường lập tức xôn xao, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Mã Mỹ Lệ. Cho dù là Mã Mỹ Lệ có da mặt dày, thì bà ta cũng suýt nữa không chống đỡ nổi, thằng nhóc mập đứng bên cạnh bà ta cũng sợ đến tái mặt. Tội làm đặc vụ của địch là tội danh rất nặng, nếu mẹ nó bị bắt, vậy thì cả nhà bọn họ coi như xong đời.
Đúng lúc này, có người lớn tiếng hô to: “Cố Hồng Ngọc về rồi.”
Mã Mỹ Lệ trước giờ vốn ghét cay ghét đắng Cố Hồng Ngọc, nhưng lúc này, bà ta vậy mà lại dùng ánh mắt trông mong để nhìn bà.
Cố Hồng Ngọc ngơ ngác bị mọi người bao vây, có người nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối cho bà nghe.
Đám người tự động dạt sang hai bên, nhường ra một lối đi cho Cố Hồng Ngọc.
Từ xa, Cố Lập Xuân đã nhìn thấy Cố Hồng Ngọc đi về phía mình, bà năm nay khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, dáng người trung bình, gương mặt tròn, đôi mắt cũng tròn, trông rất giống bà nội hai.
Cố Hồng Ngọc cũng đang quan sát Cố Lập Xuân, đương nhiên bà đã từng gặp đứa cháu trai này, chẳng qua đó đã là chuyện của mấy năm trước, đứa nhỏ này thay đổi rất lớn, nhưng mặt mày lại không hề thay đổi, chỉ nảy nở hơn một chút, tính cách cũng hoạt bát hơn, không còn rụt rè sợ sệt giống như trước kia nữa. Chỉ là sao cậu lại đột nhiên tới đây? Trong lòng Cố Hồng Ngọc vừa ngạc nhiên lại vừa nghi hoặc.
Cố Lập Xuân cười chào đón: “Cô, bà nội hai ở nhà cứ nhắc mãi đến cả nhà cô, nhưng bà lớn tuổi lại dễ say xe, nên mới bảo cháu đến đây để thăm mọi người.”
Cố Hồng Ngọc thầm ngạc nhiên trong lòng, nhưng nét mặt vẫn rạng rỡ thân thiết: “Thằng nhóc nhà cháu, trước khi đi sao không viết thư để cô bảo dượng cháu đi đón cháu, lần đầu tiên lên thành phố, cháu không sợ bị lạc sao?”
Lúc này mọi người mới vỡ lẽ, thì ra là lần đầu tiên cậu đến nhà người thân, bảo sao ai cũng cảm thấy cậu nhóc này lạ mặt.
Dương Châu Châu vừa thấy mẹ về liền đi lên nắm nhẹ vạt áo của mẹ, thì thầm nói nhỏ: “Lai Bảo bắt nạt con, anh trai giúp con, mẹ Lai Bảo lại mắng anh trai.”
Cố Hồng Ngọc kéo con gái lại gần, rồi quay sang nói với Cố Lập Xuân: “Lúc về quê Châu Châu chỉ mới hai, ba tuổi, chắc con bé không nhớ được cháu.”
Cố Lập Xuân cũng nói: “Đừng nói là con bé không nhớ, ngay cả cháu cũng không nhận ra, trẻ con lớn nhanh, thay đổi cũng lớn.” Cậu thật sự không nhận ra cô em họ này.
Mọi người nghe vậy đều gật gù, hiểu ra vì sao Dương Châu Châu lại không nhận ra anh họ.
Cố Hồng Ngọc cười cười, nói tiếp: “Chúng ta về nhà đi, cháu đi một quãng xa như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi đúng không?”
Cố Lập Xuân xoay người lại cầm hành lý, đúng lúc này, Mã Mỹ Lệ chen khỏi đám đông đi đến trước mặt Cố Hồng Ngọc, vẻ mặt tươi cười nói: “Ai da, hóa ra đây đúng là cháu trai của Hồng Ngọc nha, xin lỗi xin lỗi, tôi thấy nó lạ mặt, còn tưởng kẻ lừa đảo ở đâu tới. Chúng ta chỉ là hiểu lầm chút thôi.”
Cố Lập Xuân cười nhạt: “Chúng ta không có hiểu lầm gì cả, rõ ràng là con trai thím bắt nạt Châu Châu, tôi thấy vậy nên đã đứng ra khuyên mấy câu, thím lại vì chuyện này mà sinh lòng oán giận, lại thấy tôi là người bên ngoài nên vu oan tôi thành kẻ ăn trộm, còn xúi giục mọi người lục soát hành lý của tôi. Đồng chí Mã Mỹ Lệ, thím đã phạm phải những sai lầm sau: thứ nhất, thím không biết dạy con, nuông chiều bao che con mình, đây là hành vi đầu độc đóa hoa của tổ quốc, hủy hoại tương lai của đất nước, với tư tưởng như vậy, thím không xứng làm bậc cha mẹ; Thứ hai, thím chưa điều tra rõ mà đã vội quy chụp, điều này chứng tỏ thím chưa nắm vững tư tưởng của chủ tịch, không đủ tư cách làm công dân tốt của nhà nước xã hội chủ nghĩa, đề nghị thím về sau nên cải tạo tư tưởng; Thứ ba, thím đang kích động mâu thuẫn giữa giai cấp công nhân với giai cấp bần nông và trung nông...”
Mã Mỹ Lệ nghe Cố Lập Xuân chụp cho bà ta cái mũ càng lúc càng lớn, tội danh của bà ta cũng dần nặng thêm, lập tức sợ hãi ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa hô: “Tôi đã nhận sai rồi, cậu còn muốn làm gì nữa hả? Tôi chỉ là một người dân bình thường tuân thủ pháp luật, mọi người đều phải làm chứng cho tôi nha. Hồng Ngọc, chúng ta dù sao cũng là hàng xóm với nhau, cô phải giúp tôi chứ!”
Ban đầu Cố Lập Xuân hơi sững người, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, đây là phụ huynh thấy con mình bị bắt nạt cho nên mới đến đây để tính sổ với cậu.
Cố Lập Xuân không hề hoảng loạn, dù sao cậu cũng không đánh đứa bé kia, chỉ ra mặt khuyên can một chút mà thôi.
Vừa thấy hai mẹ con đen béo quay lại, vẻ mặt Dương Châu Châu lập tức căng thẳng, cô bé lo lắng kêu lên: “Anh ơi, mẹ Vương Bảo Lai rất xấu, người ở đây ai cũng sợ bà ta hết, anh mau về nhà em trốn đi, em có chìa khóa.”
Nhưng người ta đã mắng đến tận cửa, cho dù có trốn cũng không trốn được.
Cố Lập Xuân dịu dàng cười an ủi: “Em gái, em đứng sang một bên đi, anh trai sẽ nói lý với vị đại thẩm này.”
Tiếng gào to của người phụ nữ béo lập tức thu hút sự chú ý của hàng xóm láng giềng xung quanh, người càng lúc càng tụ lại đông hơn.
Mọi người xôn xao, bọn họ nhìn kỹ, quả thực Cố Lập Xuân rất lạ mặt. Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, mọi người đều quen biết lẫn nhau.
Cố Lập Xuân vẫn giữ nụ cười, giọng trong trẻo nói: “Tôi nói này thím, tôi chỉ không cho con trai thím bắt nạt bạn nhỏ khác thôi, vậy mà thím lại vu khống tôi để trả đũa, tôi thấy thím mới chính là phần tử độc hại ẩn mình trong quần chúng nhân dân, là sâu mọt hại người đấy!”
Bà thím béo chống nạnh hét lên: “Cậu mẹ nó đừng có mà vu khống. Bà đây là người ở nơi này, người ở đây ai mà không biết Mã Mỹ Lệ tôi làm người đường hoàng chính trực, còn cậu thì sao, cậu từ đâu tới? Muốn làm gì? Mau thẳng thắn để được khoan hồng.”
Dương Châu Châu vừa nghe anh trai nhắc đến tên ba mẹ mình liền muốn lên tiếng, nhưng cô bé còn nhỏ, đã bị người lớn xung quanh đẩy ra ngoài từ sớm, lớn tiếng kêu cũng chẳng ai thèm nghe.
Mã Mỹ Lệ nghe nói là thân thích của Cố Hồng Ngọc, ánh mắt lại có thêm vài phần căm ghét.
Bà ta lao lên giơ tay định cướp thư giới thiệu, Cố Lập Xuân lại nhanh chóng rút tay về: “Thím Mã, tôi không tin vào nhân phẩm của thím, tôi sợ thím sẽ xé mất thư giới thiệu của tôi. Tôi cần một đồng chí đáng tin cậy tới kiểm tra giúp.”
Lúc này, có một người phụ nữ trung niên mặt mũi chính khí chen ra khỏi đám người, bà tự giới thiệu: “Đồng chí nhỏ, tôi là người của Ủy ban khu phố, họ Hà. Cậu đưa giấy giới thiệu cho tôi xem thử.”
Cố Lập Xuân yên tâm đưa qua, chị Hà xem kỹ mấy lần rồi mới trả thư giới thiệu cho Cố Lập Xuân, hỏi lại: “Dượng cậu là Dương Ái Quốc, cô cậu là Cố Hồng Ngọc?” Cố Lập Xuân gật đầu.
Lúc chị Hà hỏi chuyện, Mã Mỹ Lệ đang ghé tai thì thầm với một người phụ nữ vừa gầy vừa lùn, chị Hà vừa hỏi xong, Mã Mỹ Lệ ở bên cạnh đã cười lạnh một tiếng: “Cậu đúng là kẻ lừa đảo, Cố Hồng Ngọc là con gái một, cô ta không có anh em nào cả, lấy đâu ra cháu trai chứ?”
Mọi người ở đây ít nhiều gì đều biết gia cảnh nhà Cố Hồng Ngọc, bọn họ lập tức nhìn Cố Lập Xuân bằng ánh mắt nghi ngờ.
Cố Lập Xuân cười giải thích: “Cha tôi là anh họ của cô Hồng Ngọc, sau này được nhận làm con nuôi của ông bà nội, đợi lát nữa cô Hồng Ngọc tan làm, không phải mọi người sẽ biết chân tướng sao?”
Mọi người nghe xong cũng cảm thấy có lý, có người cao giọng hỏi: “Cố Hồng Ngọc còn chưa tan làm sao?”
Cuối cùng, Dương Châu Châu cũng chen được vào giữa đám người, đôi chân ngắn nhỏ đi từng bước, cất giọng lanh lảnh: “Mẹ cháu sắp tan làm rồi ạ.”
Chị Hà vừa thấy là Dương Châu Châu thì lập tức kéo cô bé qua, hỏi: “Châu Châu, cháu có nhận ra anh họ không?”
Dương Châu Châu nhìn Cố Lập Xuân, hơi nhíu mày, anh trai này thật sự là anh họ của cô bé sao? Nhưng vì sao trước giờ cô bé chưa từng gặp người này?
Trong lúc Dương Châu Châu còn đang lưỡng lự, Mã Mỹ Lệ lại nắm được sơ hở: “Các người thấy chưa, ngay cả Dương Châu Châu cũng không biết nó là ai. Tôi thấy cứ gọi người của đồn công an đến làm rõ đi, còn cả tay nải của cậu ta, chúng ta phải lục soát hết, biết đâu bên trong còn có đồ đạc của mọi người.”
Lời nói của Mã Mỹ Lệ khiến ánh mắt của đám đông lập tức đổ dồn vào mấy cái túi của Cố Lập Xuân. Phần lớn vẫn giữ được lý trí, nhưng có vài người đã lộ ra tia tham lam trong ánh mắt.
Thấy tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, Cố Lập Xuân lập tức cười lạnh: “Lãnh tụ vĩ đại của chúng ta đã từng nói, chưa điều tra rõ thì không thể nói bừa, các người chưa rõ sự tình ra sao mà đã muốn lục soát đồ của tôi. Không ngờ lần đầu tiên tôi lên thành phố thăm người thân mà lại bị đối xử như vậy, về sau tầng lớp bần nông và trung nông như chúng tôi ai còn dám vào thành phố nữa? Còn cả thím mã này nữa, lời nói của thím câu nào cũng đang cố tình kích động mâu thuẫn giữa tầng lớp công nhân và nông dân, thím chính là người có tư tưởng phong kiến trần trụi, là kẻ có tư tưởng phản động.”
Bị Cố Lập Xuân chụp mũ là người có tư tưởng phản động, đáy lòng Mã Mỹ Lệ trùng xuống, thái độ của bà ta cũng không còn hung hăng như vừa rồi.
Cố Lập Xuân thừa thắng xông lên: “Thím Mã này có tâm lý phản động, mọi người đừng để bị bà ta dắt mũi, các người ai dám động tới tài sản của tôi, thì chính là đang cướp đoạt tài sản của quần chúng nhân dân, là chia rẽ tình cảm giữa đồng bào, trái tim đỏ thắm của các người sẽ biến thành lòng dạ hiểm độc.”
Chị Hà liếc nhìn Cố Lập Xuân một cái, sau đó quay sang nhìn Mã Mỹ Lệ bằng ánh mắt nghiêm khắc, lạnh lùng nói: “Đồng chí Mã Mỹ Lệ, tôi khuyên cô nên cẩn thận từ lời nói đến việc làm.”
Cố Lập Xuân nhìn chằm chằm Mã Mỹ Lệ, nói chuyện hùng hồn: “Đồng chí Mã Mỹ Lệ, tôi muốn tố giác thím lên ủy ban cách mạng, thím dung túng con mình bắt nạt bạn nhỏ khác, đây là hành vi hủy hoại mầm non của tổ quốc; bà không những không phân xanh đỏ đen trắng còn muốn vu oan hãm hại, lục soát đồ của tôi vô cớ, đây là hành vi chia rẽ tình cảm giữa các giai cấp; tôi có lý do để nghi ngờ thím là phần tử phản động đang nằm vùng trong quần chúng nhân dân.”
Cả hiện trường lập tức xôn xao, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Mã Mỹ Lệ. Cho dù là Mã Mỹ Lệ có da mặt dày, thì bà ta cũng suýt nữa không chống đỡ nổi, thằng nhóc mập đứng bên cạnh bà ta cũng sợ đến tái mặt. Tội làm đặc vụ của địch là tội danh rất nặng, nếu mẹ nó bị bắt, vậy thì cả nhà bọn họ coi như xong đời.
Đúng lúc này, có người lớn tiếng hô to: “Cố Hồng Ngọc về rồi.”
Mã Mỹ Lệ trước giờ vốn ghét cay ghét đắng Cố Hồng Ngọc, nhưng lúc này, bà ta vậy mà lại dùng ánh mắt trông mong để nhìn bà.
Cố Hồng Ngọc ngơ ngác bị mọi người bao vây, có người nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối cho bà nghe.
Đám người tự động dạt sang hai bên, nhường ra một lối đi cho Cố Hồng Ngọc.
Từ xa, Cố Lập Xuân đã nhìn thấy Cố Hồng Ngọc đi về phía mình, bà năm nay khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, dáng người trung bình, gương mặt tròn, đôi mắt cũng tròn, trông rất giống bà nội hai.
Cố Hồng Ngọc cũng đang quan sát Cố Lập Xuân, đương nhiên bà đã từng gặp đứa cháu trai này, chẳng qua đó đã là chuyện của mấy năm trước, đứa nhỏ này thay đổi rất lớn, nhưng mặt mày lại không hề thay đổi, chỉ nảy nở hơn một chút, tính cách cũng hoạt bát hơn, không còn rụt rè sợ sệt giống như trước kia nữa. Chỉ là sao cậu lại đột nhiên tới đây? Trong lòng Cố Hồng Ngọc vừa ngạc nhiên lại vừa nghi hoặc.
Cố Lập Xuân cười chào đón: “Cô, bà nội hai ở nhà cứ nhắc mãi đến cả nhà cô, nhưng bà lớn tuổi lại dễ say xe, nên mới bảo cháu đến đây để thăm mọi người.”
Cố Hồng Ngọc thầm ngạc nhiên trong lòng, nhưng nét mặt vẫn rạng rỡ thân thiết: “Thằng nhóc nhà cháu, trước khi đi sao không viết thư để cô bảo dượng cháu đi đón cháu, lần đầu tiên lên thành phố, cháu không sợ bị lạc sao?”
Lúc này mọi người mới vỡ lẽ, thì ra là lần đầu tiên cậu đến nhà người thân, bảo sao ai cũng cảm thấy cậu nhóc này lạ mặt.
Dương Châu Châu vừa thấy mẹ về liền đi lên nắm nhẹ vạt áo của mẹ, thì thầm nói nhỏ: “Lai Bảo bắt nạt con, anh trai giúp con, mẹ Lai Bảo lại mắng anh trai.”
Cố Hồng Ngọc kéo con gái lại gần, rồi quay sang nói với Cố Lập Xuân: “Lúc về quê Châu Châu chỉ mới hai, ba tuổi, chắc con bé không nhớ được cháu.”
Cố Lập Xuân cũng nói: “Đừng nói là con bé không nhớ, ngay cả cháu cũng không nhận ra, trẻ con lớn nhanh, thay đổi cũng lớn.” Cậu thật sự không nhận ra cô em họ này.
Mọi người nghe vậy đều gật gù, hiểu ra vì sao Dương Châu Châu lại không nhận ra anh họ.
Cố Hồng Ngọc cười cười, nói tiếp: “Chúng ta về nhà đi, cháu đi một quãng xa như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi đúng không?”
Cố Lập Xuân xoay người lại cầm hành lý, đúng lúc này, Mã Mỹ Lệ chen khỏi đám đông đi đến trước mặt Cố Hồng Ngọc, vẻ mặt tươi cười nói: “Ai da, hóa ra đây đúng là cháu trai của Hồng Ngọc nha, xin lỗi xin lỗi, tôi thấy nó lạ mặt, còn tưởng kẻ lừa đảo ở đâu tới. Chúng ta chỉ là hiểu lầm chút thôi.”
Cố Lập Xuân cười nhạt: “Chúng ta không có hiểu lầm gì cả, rõ ràng là con trai thím bắt nạt Châu Châu, tôi thấy vậy nên đã đứng ra khuyên mấy câu, thím lại vì chuyện này mà sinh lòng oán giận, lại thấy tôi là người bên ngoài nên vu oan tôi thành kẻ ăn trộm, còn xúi giục mọi người lục soát hành lý của tôi. Đồng chí Mã Mỹ Lệ, thím đã phạm phải những sai lầm sau: thứ nhất, thím không biết dạy con, nuông chiều bao che con mình, đây là hành vi đầu độc đóa hoa của tổ quốc, hủy hoại tương lai của đất nước, với tư tưởng như vậy, thím không xứng làm bậc cha mẹ; Thứ hai, thím chưa điều tra rõ mà đã vội quy chụp, điều này chứng tỏ thím chưa nắm vững tư tưởng của chủ tịch, không đủ tư cách làm công dân tốt của nhà nước xã hội chủ nghĩa, đề nghị thím về sau nên cải tạo tư tưởng; Thứ ba, thím đang kích động mâu thuẫn giữa giai cấp công nhân với giai cấp bần nông và trung nông...”
Mã Mỹ Lệ nghe Cố Lập Xuân chụp cho bà ta cái mũ càng lúc càng lớn, tội danh của bà ta cũng dần nặng thêm, lập tức sợ hãi ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa hô: “Tôi đã nhận sai rồi, cậu còn muốn làm gì nữa hả? Tôi chỉ là một người dân bình thường tuân thủ pháp luật, mọi người đều phải làm chứng cho tôi nha. Hồng Ngọc, chúng ta dù sao cũng là hàng xóm với nhau, cô phải giúp tôi chứ!”
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
