0 chữ
Chương 30
Chương 30: Lên thành phố
EDIT: HẠ
Cố Lập Xuân ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên lối đi có một thanh niên trạc hai mươi tuổi, mặc sơ mi trắng, đeo kính, gương mặt nho nhã, dáng vẻ thư sinh.
Bị người khác đánh thức giữa chừng, trong lòng Cố Lập Xuân có hơi bực bội, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi: “Anh gọi tôi có chuyện gì sao?”
Thanh niên sơ mi trắng đẩy gọng kính, tỏ vẻ áy náy nói: “Đồng chí Cố Lập Xuân, là thế này, đồng chí nữ đi cùng tôi bị say xe, cậu có thể đổi chỗ với cô ấy được không?”
Nghe thấy hắn gọi thẳng tên mình, Cố Lập Xuân nhìn chằm chằm đối phương một lát, không có ấn tượng, người sơ mi trắng vội vàng nói thêm: “Tôi tên bạch Hoa, là thanh niên trí thức trong thôn các cậu.” Hắn vốn muốn nói hắn rất thân thiết với Cố Kinh Chập, nhưng nghĩ tới lời đồn hai người này không hợp, hắn chỉ đành ngậm miệng.
Nghe đến cái tên Bạch Hoa này, Cố Lập Xuân mơ hồ có chút ấn tượng, cậu gật đầu nói: “Cô ấy ngồi ở vị trí nào? Tôi có thể đổi với cô ấy.”
Bạch Hoa lập tức đi gọi một cô gái mặc áo sơ mi sợi tổng hợp màu hồng phấn, sắc mặt tái nhợt bước tới.
Cô gái kia có vẻ ngại ngùng, liên tục cảm ơn, Cố Lập Xuân không để bụng, suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Nếu cô có kẹo vị quýt hoặc là quýt tươi thì có thể ăn một chút, sẽ đỡ say xe hơn.” Cách này rất có hiệu quả với cậu, hồi nhỏ cậu cũng bị say xe, nhưng chỉ cần ngửi vỏ quýt lúc đi thì sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Bạch Hoa nói: “Kẹo thì có, nhưng không có quýt tươi.”
Lúc này có hành khách lên tiếng: “Tôi có quýt, tôi chuẩn bị mang vào thành phố thăm thân thích, tôi cho đồng chí một quả này.”
Cố Lập Xuân nhìn sang, người nói chuyện là một bà thím mập mạp.
Bạch Hoa đi lên nhận quýt, liên tục nói cảm ơn.
Lúc này, Cố Lập Xuân và bác nông dân ngồi cạnh cùng nhau xách hành lý đổi chỗ ra phía sau, vừa hay ngồi ngay trước mặt bà thím đưa quýt.
Một lát sau, Bạch Hoa quay lại đưa cho bà thím một nắm kẹo trái cây, nói là cô gái say xe gửi tặng, bà thím khách sáo mấy câu rồi cũng nhận lấy. Hắn cũng đưa cho Cố Lập Xuân một nắm, nhưng Cố Lập Xuân không nhận.
Trải qua chuyện này, không khí lạ lẫm trong xe dần bị đánh vỡ, mấy hàng ghế phía sau bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Thời buổi này, mọi người đều không chú ý quyền riêng tư, tâm lý đề phòng cũng không mạnh, Cố Lập Xuân nghe hai người phía trước trò chuyện, chẳng mấy chốc đã biết trong nhà bọn họ có bao nhiêu người, quan hệ mẹ chồng nàng dâu bất hòa ra sao.
Thấy người khác chuyện trò rôm rả, ông bác bên cạnh cũng không chịu ngồi yên.
Ông thử bắt chuyện với Cố Lập Xuân: “Cậu bạn nhỏ, cậu cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn đúng không? Tuổi nhỏ thật đó, quê cậu ở đâu thế?”
Cố Lập Xuân ngẩn ra một lát rồi nói: “Cháu không phải thanh niên trí thức, nhà cháu ở vùng này, lên thành phố thăm người thân.”
Ông bác cười khờ khạo: “Ồ ồ, vậy cậu là học sinh đúng không, nhìn rất văn nhã.” Cố Lập Xuân cười khổ, thân thể này của cậu nhìn qua đúng là thư sinh yếu ớt, vừa gầy vừa trắng, vụ mùa vừa rồi phơi mình dưới nắng nửa tháng, người khác đều đen đi trông thấy, còn cậu thì vẫn như vậy. Nghe nói mấy cô gái trong thôn còn thầm ganh tị với cậu vì chuyện này. Thực ra Cố Lập Xuân cũng muốn đen hơn rắn rỏi hơn một chút, khiến người ta cảm thấy không dễ chọc, cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
Cơn buồn ngủ bị đánh tan, Cố Lập Xuân câu được câu không trò chuyện với ông bác. Chẳng qua, trò chuyện cũng không phải không có thu hoạch gì. Cậu biết được, nhà ông bác ở rất gần nông trường Hồng Hà, công xã bọn họ trồng rất nhiều trà, lần này lên thành phố cũng là đi thăm người thân. Ông còn đưa cho Cố Lập Xuân một bao lá trà mà mình mang theo: “Cậu nhìn xem, ngửi thử đi, tất cả đều là trà tốt.” Nói là đi thăm người thân, nhưng nhìn bao lá trà to đùng bên chân ông, Cố Lập Xuân nghi ngờ người này lên thành phố là vì muốn tìm nguồn tiêu thụ.
Trong lòng khẽ động, Cố Lập Xuân liền hỏi thử: “Cháu sắp tới nhà người thân, đang lo không có quà gì ra hồn, bác có thể chia cho cháu một ít lá trà không?”
Ông bác tính tình hào sảng, lập tức đáp: “Không vấn đề gì, tôi biếu cậu nửa cân.”
Cố Lập Xuân thấy ông bác ăn mặc giản dị không giống kẻ có tiền, vội vàng xua tay nói: “Cháu đổi với bác.” Cậu không dám nói mua, nơi này nhiều người nhiều mắt, lỡ bị ai có ý đồ xấu nghe được rồi đi báo cáo thì sẽ không hay.
Ông bác kiên quyết không đổi, nói lá trà không đáng bao nhiêu, nhất quyết muốn tặng cậu nửa cân uống thử.
Lúc ăn cơm, Cố Lập Xuân thấy ông bác mang một cái bánh ngô vừa đen vừa cứng, liền mời ông cùng ăn cơm với mình, ông bác từ chối mấy lần rồi cũng đồng ý. Cố Lập Xuân chia cho ông một quả trứng, mấy cái bánh quy và một cái bánh bao, ông bác chỉ ăn thử một miếng rồi cất phần còn lại đi, xấu hổ nói muốn mang về cho mấy đứa bé trong nhà ăn thử. Hai người cơm nước xong xuôi, cũng dần trở nên thân thiết.
Ông bác cũng giới thiệu tên cho Cố Lập Xuân, ông tên là Hồng Đại Ngưu, là người đại đội Hồng Thôn, thôn của bọn họ cách nông trường Hồng Hà không xa.
Cố Lập Xuân nhân cơ hội dò hỏi về nông trường Hồng Hà, tiếc là Hồng Đại Ngưu cũng không biết quá nhiều. Ông chỉ nói rất hâm mộ công nhân trong nông trường, không cần lo chuyện ăn mặc, phúc lợi lại tốt, trẻ con trong đó đều béo hơn bọn trẻ trong thôn ông một vòng. Thời buổi này, béo là một điều khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Hồng Đại Ngưu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã ngáy vang trời, mọi người trong xe thấy nhiều nên không trách.
Hồng Đại Ngưu vừa ngủ, bà thím mang quýt lập tức bắt chuyện với Cố Lập Xuân, còn đưa cho cậu một quả quýt, Cố Lập Xuân cũng cho bà một cái bánh quy, hai người trò chuyện vài câu, Cố Lập Xuân lập tức nhận ra bà thím này chắc cũng là người cùng đường, hơn nữa có vẻ còn lão luyện hơn. Từng lời từng câu đều đang thăm dò cậu, nhưng tình hình của bản thân lại không tiết lộ một chút gì, không giống Hồng Đại Ngưu, chỉ cần Cố Lập Xuân muốn là có thể biết được toàn bộ thôn tin của gia đình ông bác.
Đối với loại người này, Cố Lập Xuân hết sức cẩn trọng, nói chuyện cũng là nửa che nửa lộ, bà thím quả quýt thấy cậu khó đối phó, rất nhanh đã chuyển mục tiêu. Nhưng trong lòng hai người cũng thầm hiểu rõ, bọn họ đã ngầm đạt được một giao dịch.
Vì thế sau khi xuống xe, trong túi hành lý của Cố Lập Xuân không chỉ có thêm nửa cân lá trà, mà còn có thêm năm cân quýt.
Xe chạy rất chậm, nửa đường còn bị hỏng một lần, may mà tài xế biết sửa xe, trong lúc ông sửa xe, hành khách tranh thủ đi xuống hít thở một chút không khí trong lành. Bạch Hoa và nữ thanh niên trí thức kia cũng xuống xe, nữ thanh niên trí thức tên Trương Diễm, là người thành phố Đông Vân, lần này cũng về nhà thăm người thân. Nghe thấy cái tên Trương Diễm này, Cố Lập Xuân cảm thấy quen tai, đáng tiếc lúc đọc sách cậu lướt quá nhanh, Trương Diễm và Bạch Hoa đều là vai phụ nhỏ, cho nên cậu đều lướt qua. Về sau nhớ ra rồi lại nói.
Sắc mặt Trương Diễm đã khá hơn nhiều, cô có một gương mặt trái xoan, trên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, mái tóc được tết thành hai bím rũ ở trước người.
Trương Diễm đi đến cảm ơn lần nữa: “Đồng chí Cố, thật sự rất cảm ơn cậu.”
Cố Lập Xuân nhàn nhạt nói: “Đều là người cùng thôn, đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ, đồng chí Trương không cần khách sáo.”
Trương Diễm nhoẻn miệng cười, không khỏi cảm thán: “Nhưng mà, đồng chí Cố, cậu không giống lời đồn chút nào cả.”
Cố Lập Xuân nhướng mày: “Lời đồn?”
Bạch Hoa xấu hổ gượng cười, muốn dùng ánh mắt ngăn cản Trương Diễm, Trương Diễm cũng cảm thấy có vài lời không tiện nói ra, cho nên cũng không nói thêm gì.
Cố Lập Xuân biết rõ ở điểm thanh niên trí thức, danh tiếng của mình cũng không tốt đẹp gì, dù sao, Cố Kinh Chập thường xuyên tới nơi đó, hơn nữa Giang Mục còn là người đứng đầu chỗ kia. Chẳng qua những chuyện này, cậu cũng không thèm để ý.
Bạch Hoa suy nghĩ một hồi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Đồng chí Cố, cậu với anh Giang nhà chúng tôi có phải có hiểu lầm gì không?”
“Anh Giang nhà các anh, ý anh là Giang Mục sao?” Bạch Hoa gật đầu.
Cố Lập Xuân lắc đầu nói: “Tôi với anh ta thật ra cũng không quen biết.” Cố Lập Xuân tóm tắt lại chuyện hôm đó một cách khách quan, không thêm không bớt một chút cảm xúc cá nhân nào: “Chuyện là như vậy, còn sự thật ra sao, các anh có thể tự suy nghĩ.”
Hai người lặng lẽ liếc nhau, cũng không lên tiếng.
Sửa xe xong, tài xế hô to một tiếng: “Lên xe nào.” Mọi người vội vàng quay trở lại xe, chờ mọi người lên hết, tài xế mới bắt đầu nổ máy.
Suốt dọc đường xóc nảy khiến người trên xe cũng mơ màng buồn ngủ. Khó trách bà nội hai lại dễ say xe, với tình hình giao thông thế này cùng với cái xe ọp ẹp kia, người không say cũng bị lắc đến mơ mơ hồ hồ.
Phải đến bốn giờ chiều xe mới tới được thành phố Đông Vân, mọi người lần lượt xách theo hành lý xuống xe, Bạch Hoa và Trương Diễm chào tạm biệt Cố Lập Xuân rồi rời đi, Hồng Đại Ngưu cũng đến chào một tiếng, còn bà thím quả quýt thì không biết đã biến mất từ lúc nào.
Cố Lập Xuân tìm chỗ vắng người nghỉ ngơi một lát, sau đó mới bắt đầu hỏi người qua đường xem địa chỉ nhà cô nên đi như thế nào, thành phố Đông Vân không lớn, địa chỉ cũng không khó tìm, Cố Lập Xuân không tốn bao nhiêu sức đã có thể tìm tới nơi.
Cậu chọn một chỗ khuất người, giả vờ như đang sắp xếp lại hành lý, sau đó lén lấy đồ đạc cất trong nông trường ra, ngoại trừ những thứ này, cậu còn lấy thêm một sọt táo, một sọt rau xanh.
Tay trái Cố Lập Xuân sách theo hai túi hành lý lớn, tay phải khoác một cái sọt tre, trong tay còn nắm hai tay nải.
Nhà Cố Hồng Ngọc nằm trong một khu tập thể chỉ có vài dãy nhà ống, bên ngoài không có cổng hay bảo vệ. Trong khu không có nhiều người qua lại, dù sao hiện tại cũng chưa đến giờ tan tầm. Cố Lập xuân cũng không hỏi người khác, trực tiếp tìm nhà theo địa chỉ ghi trên giấy.
Lúc đi đến cửa đơn của tòa nhà số 5, đột nhiên có hai đứa nhỏ lao ra từ hành lang, chạy ở đằng trước là một cô bé chừng năm, sáu tuổi, tuổi tác tương đương Tiểu Vũ, dáng vẻ cô bé chật vật, khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc tết trên đầu cũng rối tung, người đuổi theo cô bé là một cậu bé vừa đen vừa mập, cũng chỉ chừng tám, chín tuổi.
Thằng nhóc mập vừa đuổi theo vừa mắng: “Mày là con heo, ba mày là con dê, cả nhà mày đều là súc vật!”
Cô bé tức tối quay đầu cãi lại: “Cậu mới là heo, mẹ cậu là một con trâu, suốt ngày đi húc người.”
Thằng nhóc mập tuổi lớn hơn, sức lực cũng nhiều hơn, chẳng mấy chốc nó đã đuổi kịp được cô bé, nó giơ tay túm tóc cô bé, cô bé lập tức hét lên: “Nếu cậu dám đánh tôi, tôi sẽ mách anh trai tôi.”
Thằng nhóc mập cười càn rỡ: “Anh trai mày không ở nhà, ha ha. Tao cũng có anh trai.”
Cố Lập Xuân cũng không nhìn nổi nữa, cậu đặt hành lý xuống, đi lên kéo thằng nhóc mập kia ra, nghiêm túc giảng giải: “Anh bạn nhỏ, em bắt nạt bạn là không đúng.”
Thằng nhóc mập nhìn Cố Lập Xuân, giọng điệu ngang ngược: “Tôi có bắt nạt nó hay không thì liên quan cái rắm gì đến anh. Anh là ai?”
Cố Lập Xuân vẫn túm nó không bỏ: “Tôi là anh trai chính nghĩa thấy chuyện bất bình không thể bỏ qua.”
Thằng nhóc mập tuy hung hăng, nhưng nó cũng biết sức lực của hai người chênh lệch, nên cuối cùng nó chỉ có thể hậm hực bỏ đi, trước khi đi còn không quên ném lại một câu dọa nạt: “Anh nhớ mặt tôi đấy!”
Cố Lập Xuân bất đắc dĩ cười.
Cô bé bên cạnh lạch bạch chạy tới, ngẩng đầu nhìn lên, giọng nói trong trẻo lễ phép: “Cảm ơn anh trai ạ.”
Cố Lập Xuân thấy cô bé đáng yêu, liền ngồi xổm xuống hỏi: “Em gái nhỏ, năm nay em bao nhiêu tuổi? Tên là gì?”
“Em tên Dương Châu Châu, năm nay sáu tuổi ạ.”
Dương Châu Châu, dượng của cậu tên là Dương Ái Quốc, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy?
Cố Lập Xuân đang định hỏi xem ba của cô bé có phải là Dương Ái Quốc không, thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng gầm giận dữ: “Chính là nó, mọi người mau bắt lấy nó!”
Cố Lập Xuân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thằng nhóc mập kia đã trở về, phía sau còn có một bà cô vừa đen vừa béo, nhìn diện mạo thì chắc là mẹ nó. Mà người bà ta đang chỉ chính là cậu.
Cố Lập Xuân ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên lối đi có một thanh niên trạc hai mươi tuổi, mặc sơ mi trắng, đeo kính, gương mặt nho nhã, dáng vẻ thư sinh.
Bị người khác đánh thức giữa chừng, trong lòng Cố Lập Xuân có hơi bực bội, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi: “Anh gọi tôi có chuyện gì sao?”
Thanh niên sơ mi trắng đẩy gọng kính, tỏ vẻ áy náy nói: “Đồng chí Cố Lập Xuân, là thế này, đồng chí nữ đi cùng tôi bị say xe, cậu có thể đổi chỗ với cô ấy được không?”
Nghe thấy hắn gọi thẳng tên mình, Cố Lập Xuân nhìn chằm chằm đối phương một lát, không có ấn tượng, người sơ mi trắng vội vàng nói thêm: “Tôi tên bạch Hoa, là thanh niên trí thức trong thôn các cậu.” Hắn vốn muốn nói hắn rất thân thiết với Cố Kinh Chập, nhưng nghĩ tới lời đồn hai người này không hợp, hắn chỉ đành ngậm miệng.
Bạch Hoa lập tức đi gọi một cô gái mặc áo sơ mi sợi tổng hợp màu hồng phấn, sắc mặt tái nhợt bước tới.
Cô gái kia có vẻ ngại ngùng, liên tục cảm ơn, Cố Lập Xuân không để bụng, suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Nếu cô có kẹo vị quýt hoặc là quýt tươi thì có thể ăn một chút, sẽ đỡ say xe hơn.” Cách này rất có hiệu quả với cậu, hồi nhỏ cậu cũng bị say xe, nhưng chỉ cần ngửi vỏ quýt lúc đi thì sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Bạch Hoa nói: “Kẹo thì có, nhưng không có quýt tươi.”
Lúc này có hành khách lên tiếng: “Tôi có quýt, tôi chuẩn bị mang vào thành phố thăm thân thích, tôi cho đồng chí một quả này.”
Cố Lập Xuân nhìn sang, người nói chuyện là một bà thím mập mạp.
Lúc này, Cố Lập Xuân và bác nông dân ngồi cạnh cùng nhau xách hành lý đổi chỗ ra phía sau, vừa hay ngồi ngay trước mặt bà thím đưa quýt.
Một lát sau, Bạch Hoa quay lại đưa cho bà thím một nắm kẹo trái cây, nói là cô gái say xe gửi tặng, bà thím khách sáo mấy câu rồi cũng nhận lấy. Hắn cũng đưa cho Cố Lập Xuân một nắm, nhưng Cố Lập Xuân không nhận.
Trải qua chuyện này, không khí lạ lẫm trong xe dần bị đánh vỡ, mấy hàng ghế phía sau bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Thời buổi này, mọi người đều không chú ý quyền riêng tư, tâm lý đề phòng cũng không mạnh, Cố Lập Xuân nghe hai người phía trước trò chuyện, chẳng mấy chốc đã biết trong nhà bọn họ có bao nhiêu người, quan hệ mẹ chồng nàng dâu bất hòa ra sao.
Thấy người khác chuyện trò rôm rả, ông bác bên cạnh cũng không chịu ngồi yên.
Cố Lập Xuân ngẩn ra một lát rồi nói: “Cháu không phải thanh niên trí thức, nhà cháu ở vùng này, lên thành phố thăm người thân.”
Ông bác cười khờ khạo: “Ồ ồ, vậy cậu là học sinh đúng không, nhìn rất văn nhã.” Cố Lập Xuân cười khổ, thân thể này của cậu nhìn qua đúng là thư sinh yếu ớt, vừa gầy vừa trắng, vụ mùa vừa rồi phơi mình dưới nắng nửa tháng, người khác đều đen đi trông thấy, còn cậu thì vẫn như vậy. Nghe nói mấy cô gái trong thôn còn thầm ganh tị với cậu vì chuyện này. Thực ra Cố Lập Xuân cũng muốn đen hơn rắn rỏi hơn một chút, khiến người ta cảm thấy không dễ chọc, cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.
Cơn buồn ngủ bị đánh tan, Cố Lập Xuân câu được câu không trò chuyện với ông bác. Chẳng qua, trò chuyện cũng không phải không có thu hoạch gì. Cậu biết được, nhà ông bác ở rất gần nông trường Hồng Hà, công xã bọn họ trồng rất nhiều trà, lần này lên thành phố cũng là đi thăm người thân. Ông còn đưa cho Cố Lập Xuân một bao lá trà mà mình mang theo: “Cậu nhìn xem, ngửi thử đi, tất cả đều là trà tốt.” Nói là đi thăm người thân, nhưng nhìn bao lá trà to đùng bên chân ông, Cố Lập Xuân nghi ngờ người này lên thành phố là vì muốn tìm nguồn tiêu thụ.
Trong lòng khẽ động, Cố Lập Xuân liền hỏi thử: “Cháu sắp tới nhà người thân, đang lo không có quà gì ra hồn, bác có thể chia cho cháu một ít lá trà không?”
Ông bác tính tình hào sảng, lập tức đáp: “Không vấn đề gì, tôi biếu cậu nửa cân.”
Cố Lập Xuân thấy ông bác ăn mặc giản dị không giống kẻ có tiền, vội vàng xua tay nói: “Cháu đổi với bác.” Cậu không dám nói mua, nơi này nhiều người nhiều mắt, lỡ bị ai có ý đồ xấu nghe được rồi đi báo cáo thì sẽ không hay.
Ông bác kiên quyết không đổi, nói lá trà không đáng bao nhiêu, nhất quyết muốn tặng cậu nửa cân uống thử.
Lúc ăn cơm, Cố Lập Xuân thấy ông bác mang một cái bánh ngô vừa đen vừa cứng, liền mời ông cùng ăn cơm với mình, ông bác từ chối mấy lần rồi cũng đồng ý. Cố Lập Xuân chia cho ông một quả trứng, mấy cái bánh quy và một cái bánh bao, ông bác chỉ ăn thử một miếng rồi cất phần còn lại đi, xấu hổ nói muốn mang về cho mấy đứa bé trong nhà ăn thử. Hai người cơm nước xong xuôi, cũng dần trở nên thân thiết.
Ông bác cũng giới thiệu tên cho Cố Lập Xuân, ông tên là Hồng Đại Ngưu, là người đại đội Hồng Thôn, thôn của bọn họ cách nông trường Hồng Hà không xa.
Cố Lập Xuân nhân cơ hội dò hỏi về nông trường Hồng Hà, tiếc là Hồng Đại Ngưu cũng không biết quá nhiều. Ông chỉ nói rất hâm mộ công nhân trong nông trường, không cần lo chuyện ăn mặc, phúc lợi lại tốt, trẻ con trong đó đều béo hơn bọn trẻ trong thôn ông một vòng. Thời buổi này, béo là một điều khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Hồng Đại Ngưu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã ngáy vang trời, mọi người trong xe thấy nhiều nên không trách.
Hồng Đại Ngưu vừa ngủ, bà thím mang quýt lập tức bắt chuyện với Cố Lập Xuân, còn đưa cho cậu một quả quýt, Cố Lập Xuân cũng cho bà một cái bánh quy, hai người trò chuyện vài câu, Cố Lập Xuân lập tức nhận ra bà thím này chắc cũng là người cùng đường, hơn nữa có vẻ còn lão luyện hơn. Từng lời từng câu đều đang thăm dò cậu, nhưng tình hình của bản thân lại không tiết lộ một chút gì, không giống Hồng Đại Ngưu, chỉ cần Cố Lập Xuân muốn là có thể biết được toàn bộ thôn tin của gia đình ông bác.
Đối với loại người này, Cố Lập Xuân hết sức cẩn trọng, nói chuyện cũng là nửa che nửa lộ, bà thím quả quýt thấy cậu khó đối phó, rất nhanh đã chuyển mục tiêu. Nhưng trong lòng hai người cũng thầm hiểu rõ, bọn họ đã ngầm đạt được một giao dịch.
Vì thế sau khi xuống xe, trong túi hành lý của Cố Lập Xuân không chỉ có thêm nửa cân lá trà, mà còn có thêm năm cân quýt.
Xe chạy rất chậm, nửa đường còn bị hỏng một lần, may mà tài xế biết sửa xe, trong lúc ông sửa xe, hành khách tranh thủ đi xuống hít thở một chút không khí trong lành. Bạch Hoa và nữ thanh niên trí thức kia cũng xuống xe, nữ thanh niên trí thức tên Trương Diễm, là người thành phố Đông Vân, lần này cũng về nhà thăm người thân. Nghe thấy cái tên Trương Diễm này, Cố Lập Xuân cảm thấy quen tai, đáng tiếc lúc đọc sách cậu lướt quá nhanh, Trương Diễm và Bạch Hoa đều là vai phụ nhỏ, cho nên cậu đều lướt qua. Về sau nhớ ra rồi lại nói.
Sắc mặt Trương Diễm đã khá hơn nhiều, cô có một gương mặt trái xoan, trên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, mái tóc được tết thành hai bím rũ ở trước người.
Trương Diễm đi đến cảm ơn lần nữa: “Đồng chí Cố, thật sự rất cảm ơn cậu.”
Cố Lập Xuân nhàn nhạt nói: “Đều là người cùng thôn, đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ, đồng chí Trương không cần khách sáo.”
Trương Diễm nhoẻn miệng cười, không khỏi cảm thán: “Nhưng mà, đồng chí Cố, cậu không giống lời đồn chút nào cả.”
Cố Lập Xuân nhướng mày: “Lời đồn?”
Bạch Hoa xấu hổ gượng cười, muốn dùng ánh mắt ngăn cản Trương Diễm, Trương Diễm cũng cảm thấy có vài lời không tiện nói ra, cho nên cũng không nói thêm gì.
Cố Lập Xuân biết rõ ở điểm thanh niên trí thức, danh tiếng của mình cũng không tốt đẹp gì, dù sao, Cố Kinh Chập thường xuyên tới nơi đó, hơn nữa Giang Mục còn là người đứng đầu chỗ kia. Chẳng qua những chuyện này, cậu cũng không thèm để ý.
Bạch Hoa suy nghĩ một hồi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Đồng chí Cố, cậu với anh Giang nhà chúng tôi có phải có hiểu lầm gì không?”
“Anh Giang nhà các anh, ý anh là Giang Mục sao?” Bạch Hoa gật đầu.
Cố Lập Xuân lắc đầu nói: “Tôi với anh ta thật ra cũng không quen biết.” Cố Lập Xuân tóm tắt lại chuyện hôm đó một cách khách quan, không thêm không bớt một chút cảm xúc cá nhân nào: “Chuyện là như vậy, còn sự thật ra sao, các anh có thể tự suy nghĩ.”
Hai người lặng lẽ liếc nhau, cũng không lên tiếng.
Sửa xe xong, tài xế hô to một tiếng: “Lên xe nào.” Mọi người vội vàng quay trở lại xe, chờ mọi người lên hết, tài xế mới bắt đầu nổ máy.
Suốt dọc đường xóc nảy khiến người trên xe cũng mơ màng buồn ngủ. Khó trách bà nội hai lại dễ say xe, với tình hình giao thông thế này cùng với cái xe ọp ẹp kia, người không say cũng bị lắc đến mơ mơ hồ hồ.
Phải đến bốn giờ chiều xe mới tới được thành phố Đông Vân, mọi người lần lượt xách theo hành lý xuống xe, Bạch Hoa và Trương Diễm chào tạm biệt Cố Lập Xuân rồi rời đi, Hồng Đại Ngưu cũng đến chào một tiếng, còn bà thím quả quýt thì không biết đã biến mất từ lúc nào.
Cố Lập Xuân tìm chỗ vắng người nghỉ ngơi một lát, sau đó mới bắt đầu hỏi người qua đường xem địa chỉ nhà cô nên đi như thế nào, thành phố Đông Vân không lớn, địa chỉ cũng không khó tìm, Cố Lập Xuân không tốn bao nhiêu sức đã có thể tìm tới nơi.
Cậu chọn một chỗ khuất người, giả vờ như đang sắp xếp lại hành lý, sau đó lén lấy đồ đạc cất trong nông trường ra, ngoại trừ những thứ này, cậu còn lấy thêm một sọt táo, một sọt rau xanh.
Tay trái Cố Lập Xuân sách theo hai túi hành lý lớn, tay phải khoác một cái sọt tre, trong tay còn nắm hai tay nải.
Nhà Cố Hồng Ngọc nằm trong một khu tập thể chỉ có vài dãy nhà ống, bên ngoài không có cổng hay bảo vệ. Trong khu không có nhiều người qua lại, dù sao hiện tại cũng chưa đến giờ tan tầm. Cố Lập xuân cũng không hỏi người khác, trực tiếp tìm nhà theo địa chỉ ghi trên giấy.
Lúc đi đến cửa đơn của tòa nhà số 5, đột nhiên có hai đứa nhỏ lao ra từ hành lang, chạy ở đằng trước là một cô bé chừng năm, sáu tuổi, tuổi tác tương đương Tiểu Vũ, dáng vẻ cô bé chật vật, khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc tết trên đầu cũng rối tung, người đuổi theo cô bé là một cậu bé vừa đen vừa mập, cũng chỉ chừng tám, chín tuổi.
Thằng nhóc mập vừa đuổi theo vừa mắng: “Mày là con heo, ba mày là con dê, cả nhà mày đều là súc vật!”
Cô bé tức tối quay đầu cãi lại: “Cậu mới là heo, mẹ cậu là một con trâu, suốt ngày đi húc người.”
Thằng nhóc mập tuổi lớn hơn, sức lực cũng nhiều hơn, chẳng mấy chốc nó đã đuổi kịp được cô bé, nó giơ tay túm tóc cô bé, cô bé lập tức hét lên: “Nếu cậu dám đánh tôi, tôi sẽ mách anh trai tôi.”
Thằng nhóc mập cười càn rỡ: “Anh trai mày không ở nhà, ha ha. Tao cũng có anh trai.”
Cố Lập Xuân cũng không nhìn nổi nữa, cậu đặt hành lý xuống, đi lên kéo thằng nhóc mập kia ra, nghiêm túc giảng giải: “Anh bạn nhỏ, em bắt nạt bạn là không đúng.”
Thằng nhóc mập nhìn Cố Lập Xuân, giọng điệu ngang ngược: “Tôi có bắt nạt nó hay không thì liên quan cái rắm gì đến anh. Anh là ai?”
Cố Lập Xuân vẫn túm nó không bỏ: “Tôi là anh trai chính nghĩa thấy chuyện bất bình không thể bỏ qua.”
Thằng nhóc mập tuy hung hăng, nhưng nó cũng biết sức lực của hai người chênh lệch, nên cuối cùng nó chỉ có thể hậm hực bỏ đi, trước khi đi còn không quên ném lại một câu dọa nạt: “Anh nhớ mặt tôi đấy!”
Cố Lập Xuân bất đắc dĩ cười.
Cô bé bên cạnh lạch bạch chạy tới, ngẩng đầu nhìn lên, giọng nói trong trẻo lễ phép: “Cảm ơn anh trai ạ.”
Cố Lập Xuân thấy cô bé đáng yêu, liền ngồi xổm xuống hỏi: “Em gái nhỏ, năm nay em bao nhiêu tuổi? Tên là gì?”
“Em tên Dương Châu Châu, năm nay sáu tuổi ạ.”
Dương Châu Châu, dượng của cậu tên là Dương Ái Quốc, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy?
Cố Lập Xuân đang định hỏi xem ba của cô bé có phải là Dương Ái Quốc không, thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng gầm giận dữ: “Chính là nó, mọi người mau bắt lấy nó!”
Cố Lập Xuân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thằng nhóc mập kia đã trở về, phía sau còn có một bà cô vừa đen vừa béo, nhìn diện mạo thì chắc là mẹ nó. Mà người bà ta đang chỉ chính là cậu.
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
