0 chữ
Chương 29
Chương 29: Vai ác Trần Vũ
EDIT: HẠ
Đợi một lúc, bụi cỏ mới lay động, một thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi chui ra từ bên dưới, thân hình thiếu niên gầy nhẳng như gậy trúc, ống quần ngắn lủng lẳng, khuôn mặt lem luốc đầy bùn đất nhưng ánh mắt lại giống như hồ lạnh, sáng ngời mà lạnh lẽo. Ánh mắt thiếu niên tràn đầy vẻ đề phòng, toàn thân như một con thú nhỏ đang đề cao cảnh giác, có thể lao vào trong rừng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Không hiểu sao, Cố Lập Xuân lại cảm thấy thiếu niên này trông có hơi quen mắt, cậu lên tiếng hỏi: “Người rình trộm tôi lần trước là cậu đúng không?”
Thiếu niên lạnh lùng trả lời: “Tôi vốn ở đó từ trước, sao có thể gọi là rình trộm được.”
Cố Lập Xuân không chịu bỏ qua: “Vậy sao cậu lại trốn tôi?”
Trong mắt thiếu niên bừng lên tia thù hận: “Tôi trốn tránh tất cả người trong thôn Cố gia các người.”
Tim Cố Lập Xuân khẽ nhảy lên một chút, câu này rất quen tai, mà khu rừng bên này chính là nơi ở của những người bị đưa đến đây để lao động cải tạo.
Vậy thì cậu ta chính là…
“Cậu chính là tên phản… Cậu tên Trần Vũ đúng không? Tôi tên Cố Lập Xuân, chúng ta từng gặp nhau ở chợ đen trên huyện.”
Trần Vũ lập tức cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì? Nếu anh dám cử báo tôi, tôi cũng sẽ đi cử báo anh, cả hai đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu!”
Cố Lập Xuân bước lên vài bước, thiếu niên liền nhíu mày, vội vàng lùi lại mấy bước, cậu ta từng chứng kiến Cố Lập Xuân đánh người như thế nào, lúc này mặc dù bề ngoài vẫn cố tỏ ra cứng rắn, nhưng trong lòng cậu ta lại sợ hãi: “Tôi nói cho anh biết, tôi đánh nhau rất liều mạng, tốt nhất anh đừng có động thủ với tôi.”
Cố Lập Xuân buồn cười: “Sao cậu lại cho rằng tôi sẽ ra tay đánh cậu, trước kia tôi chưa từng đánh cậu mà?”
Trong trí nhớ của cậu, từ trước đến nay, nguyên chủ chưa bao giờ bắt nạt người khác.
Trần Vũ nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Anh chưa từng đánh tôi.” Những ai từng đánh cậu ta, cậu ta đều nhớ rõ, sẽ nhớ rõ cả đời. Người tên Cố Lập Xuân này chưa từng ra tay với cậu ta, cũng chưa từng mắng cậu ta, Nhưng như vậy thì thế nào, cậu cũng họ Cố, là người thôn Cố gia.
Cố Lập Xuân muốn làm dịu không khí, liền nói: “Tôi biết cậu đã từng bị người thôn Cố gia ức hϊếp, nhưng tôi không giống với bọn họ.”
Trần Vũ nghiến răng nói: “Anh không giống bọn họ, anh ác hơn bọn họ, cũng có đầu óc hơn bọn họ, loại người như anh mới thật sự đáng sợ.”
Cố Lập Xuân khẽ mỉm cười: “Cảm ơn vì lời khen.”
Trần Vũ: “…” Người này có nghe hiểu tiếng người không thế?
Cố Lập Xuân dùng ngữ khí hướng dẫn từng bước để nói chuyện: “Tôi cho cậu một lời khuyên, với những người vừa nham hiểm vừa có đầu óc, nếu không đến đường cùng thì tốt nhất đừng làm kẻ thù với những người như thế. Cậu từng nghe câu này chưa? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Chúng ta có thể trở thành bạn bè, cậu nói xem có đúng không?”
Trần Vũ âm thầm cười lạnh, bạn bè? Đó là thứ gì, có ăn được không?
Cố Lập Xuân vốn cũng không mong có thể kết bạn với cậu ta ngay trong lần đầu gặp mặt, nói đến điểm thì dừng, nói nhiều cũng vô ích.
Trước khi đi, cậu còn dặn dò đối phương một câu: “Sau này đừng trốn trong bóng tối rình tôi nữa, nếu để tôi phát hiện lần nữa, tôi sẽ đổ nước phân vào chỗ cậu thường nấp.”
Trần Vũ giận tái mặt: “Anh dám!”
Cố Lập Xuân cười nhạt nói: “Không tin thì cứ thử xem.”
Hai người tan rã trong không vui, cả hai đều không thèm để ý.
Về đến nhà, Cố Lập Xuân thuận miệng hỏi Lập Hạ về chuyện của Trần Vũ, Lập Hạ nói: “Tên nhóc đó hả, em biết, em thường xuyên thấy nó bị đám nhỏ trong thôn xúm lại đánh, lần nào nó cũng bị đánh rất thảm.”
Cố Lập Xuân lại hỏi: “Em với Lập Đông có từng đánh nó không?”
Lập Hạ nghĩ một lát rồi nói: “Em chưa từng đánh nó, nó cũng đâu có đυ.ng gì đến em. Nhưng Lập Đông thì có.”
Cố Lập Xuân nhướng mày: “Sao lại đánh nhau?”
Lập Hạ nói: “Đó là chuyện của năm ngoái, tên nhóc kia mắng người trong thôn Cố gia đều không phải người tốt, còn nói chờ nó lớn lên, nó sẽ trả thù tất cả mọi người. Lập Đông tức quá nên đã lao lên đánh nhau với nó, may mà Lập Đông khỏe, đánh nhau cũng không bị thiệt.”
Cố Lập Xuân dặn dò Lập Hạ: “Tên nhóc này có thù với nhà bác cả, nhưng không liên quan gì đến chúng ta, sau này đừng chọc vào nó nữa.”
Lập Hạ vội vàng nói: “Anh, anh biết tính em mà, chỉ cần người ta không gây sự với em, thì em cũng lười không muốn đi chọc bọn họ, thời gian đó em thà đi tìm thêm chút đồ ăn về nhà còn hơn.” Cậu bé nói vậy cũng chẳng sai.
Tối trước ngày lên đường, bà nội hai lại mang đến cho Cố Lập Xuân một bộ quần áo mới màu xanh quân đội.
Cố Lập Xuân vội vàng từ chối: “Bà nội hai, cháu có quần áo rồi.” Ở thời đại này, muốn mua vải phải có tem phiếu, muốn góp đủ vải để may một bộ đồ cũng không phải chuyện dễ.
Bà nội hai nói: “Bà làm theo số đo của cháu rồi, cháu không mặc thì chẳng lẽ để bà già này mặc sao? Cháu cứ cầm lấy đi, dù sao cũng phải lên thành phố, mặc quần áo rách rưới cũng không tốt lắm đâu.”
Cố Lập Xuân nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người, đúng là trông khá cũ, nhưng đây đã là bộ đồ tốt nhất của cậu rồi. Ban đầu cậu còn định nếu không ổn thì có thể vào nông trường kiếm tạm một bộ đồ của công nhân để mặc vào. Ai ngờ cậu vậy mà lại có đồ mới để mặc.
“Cảm ơn bà nội hai, về sau cháu nhất định sẽ hiếu thảo với bà.” Câu này là lời nói thật, bà cụ đối với cậu thật sự rất tốt.
Bà nội hai hiền từ cười: “Được được, bà chờ hưởng phúc của cháu trai cả nhà bà.”
Bà nội hai nói thêm mấy câu rồi quay về, trước khi đi còn dặn Lập Xuân đi ngủ sớm một chút để ngày mai còn dậy sớm lên đường.
Lập Hạ Lập Đông vừa về nhà, thấy Cố Lập Xuân có quần áo mới, ánh mắt cả hai lập tức sáng rỡ, sờ bên này lại vuốt bên kia, ánh mắt không giấu nổi hâm mộ.
Lập Hạ muốn mặc thử, Cố Lập Xuân liền cho hai đứa nhỏ mặc thử một chút.
Lập Hạ thử trước, vóc người cậu bé gầy như đậu giá, mặc vào thật sự rất khó xem, vừa rộng vừa dài, thoạt nhìn có hơi luộm thuộm. Nhưng như vậy cũng không ngăn được cậu bé soi gương tự ngắm chính mình.
Lập Đông dáng người chắc nịch, mặc vào có vẻ vừa vặn hơn một chút.
Cố Lập Xuân nói: “Lần này anh đến nhà cô là vì muốn nhờ cô tìm giúp một công việc tạm thời, nếu được làm công nhân, sau này có lương rồi anh sẽ mua vải về để may đồ cho hai đứa.”
“Thật ạ?” Lập Hạ nghe xong hai mắt lập tức tỏa sáng.
Lập Đông lại thực tế hơn: “Anh cả, em không cần đồ mới, sau này anh mặc chật thì cho em mặc là được.”
Lập Hạ không chịu thiệt thòi, vội nói: “Anh cả mặc chật thì phải tới lượt anh trước rồi mới đến lượt em.” Thời buổi này nhà ai cũng nghèo, con cái lại đông đúc, nếu anh cả có cơ hội mặc đồ mới thì mấy đứa sau đều phải mặc đồ cũ của anh để lại.
Bộ quần áo này còn chưa chật mà hai đứa nhỏ đã tranh giành nhau rồi.
Cố Lập Xuân phất tay: “Đừng cãi nhau nữa, sau này ai cũng có phần, hai đứa các em cố gắng học tập, làm việc chăm chỉ thì tết anh sẽ có phần thưởng cho hai đứa.”
Hai đứa nhóc lập tức reo lên, bọn chúng còn muốn ở lại chơi thêm một lúc, Điền Tam Hồng đã đi đến đuổi hai đứa về phòng: “Mai anh các con còn phải dậy sớm, hai đứa mau về phòng ngủ đi.” Hai đứa nhóc chỉ có thể lủi thủi đi về.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Điền Tam Hồng đã thức dậy. Bà nấu một nồi cháo gạo kê, nướng bánh ngô tạp rồi luộc ba quả trứng gà. Cố Lập Xuân ăn một quả trứng và một cái bánh, chỗ bánh bột ngô và trứng gà còn lại, Điền Tam Hồng gói lại để cậu mang đi ăn dọc đường. Ngoài ra, bà còn dúi cho cậu hai đồng tiền. Cố Lập Xuân không nhận, trong nhà tổng cộng cũng không còn bao nhiêu tiền, trên người cậu có tiền. Nhưng Điền Tam Hồng lại khăng khăng bắt cậu cầm lấy, cậu chỉ có thể nhận trước.
Thu xếp xong xuôi, Cố Lập Xuân xách theo một túi đồ lớn, trên lưng đeo ba lô cũ hồi còn đi học, bên trong ba lô có một ít tiền lẻ, còn phần lớn tiền bạc cậu đều cất trong không gian nông trường, nơi đó sẽ an toàn hơn.
Khi tới nhà bà nội hai, bà lại chuẩn bị cho cậu một bọc đồ ăn, bên trong có trứng luộc nước trà, thịt khô, bánh quy, bánh bao, bà còn đưa cho cậu một ấm nước quân dụng khá cũ, đây là đồ ông nội hai từng dùng lúc còn sống.
Bà nội hai dặn đi dặn lại: “Cháu phải cất kỹ địa chỉ, tuyệt đối đừng làm mất, tốt nhất nên học thuộc, hoặc viết ra vài bản để phòng trước. Nếu cháu làm mất thì cũng không sao, cứ đến đơn vị làm việc của cô hoặc dượng cháu mà hỏi, cô cháu đang làm việc ở cung tiêu xã Đông Phong, dượng cháu làm việc ở Cục Nông Nghiệp.”
Cố Lập Xuân hỏi lại một câu: “Dượng cháu làm ở Cục Nông Nghiệp ạ?”
Bà nội hai gật đầu: “Đúng vậy, chính là chỗ đó.”
Trong lòng Cố Lập Xuân không giấu được vui vẻ, cậu hỏi tiếp: “Vậy Cục Nông Nghiệp có quản lý các nông trường không ạ?”
Bà nội hai ngơ ngác lắc đầu: “Cái này bà cũng không biết. Nói đến nông trường, gần đây không phải cũng có một cái sao? Gọi là Nông trường Hồng Hà thì phải?”
Cố Lập Xuân sợ lộ, vội vàng nói: “À đúng rồi, bà không nhắc thì cháu cũng quên mất.”
Cố Lập Xuân thầm tính toán, sau này phải tìm cơ hội để trò chuyện kỹ vỡi dượng mới được. Chẳng qua cậu cũng hiểu, ở thời đại này nông trường bình thường đều là nông trường quân đội hoặc là nông trường quốc doanh, quy mô cực kỳ lớn, cái nông trường nhỏ trong không gian của cậu hoàn toàn không thể so sánh với nông trường nhà người ta. Nói đến nông trường, hoa màu trong nông trường của cậu cũng đã trưởng thành, có thể thu hoạch. Chỉ là khoảng thời gian trước, cậu vẫn luôn bận thu hoạch vụ thu, mấy ngày nay lại bận chuẩn bị để đi ra ngoài, cho nên vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp. Lần này lên thành phố, chắc chắn có thể sắp xếp được thời gian để xử lý tốt.
Ngồi trên máy kéo, lắc lư một đường đi lên huyện thành. Diệp Siêu làm người cũng rất nghĩa khí, cậu ta để máy kéo đi thẳng đến bến xe huyện thành, sau đó còn hỗ trợ trông hành lý để Cố Lập Xuân đi mua vé xe. Vé xe giá năm đồng hai hào, sau khi lấy vé, Cố Lập Xuân và Diệp Siêu cùng nhau chuyển hành lý lên xe, chọn chỗ ngồi ổn thỏa rồi Diệp Siêu mới đi về.
Nhân lúc trên xe còn lộn xộn không có ai chú ý, Cố Lập Xuân lén đưa tay vào trong bọc quần áo, giả vờ chỉnh lại hành lý, sau đó tranh thủ nhét một số món đồ vào trong không gian nông trường, nhìn từ bên ngoài, cậu vẫn mang theo ba bọc đồ lớn, nhưng đồ đạc bên trong đã vơi đi rất nhiều, xách theo cũng nhẹ nhàng hơn, chờ đến thành phố, cậu lại lấy đồ ra cũng sẽ không bị người khác nghi ngờ.
Chờ thêm nửa tiếng nữa, khi trên xe kín chỗ, chiếc xe cũ kỹ mới từ từ lăn bánh, đường xá ở đây gập ghềnh, chiếc xe chạy như thể đang say rượu, chao đảo nghiêng ngả. Mùi trong xe cũng dần trở nên khó chịu, mùi khói thuốc, mùi đồ ăn, mùi mồ hôi, mùi chân thối… tất cả quyện lại với nhau, may mà Cố Lập Xuân chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cậu mở hé cửa sổ ra, hít thở một chút không khí ở bên ngoài, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Buổi sáng dậy quá sớm, xe vừa chạy được một đoạn thì Cố Lập Xuân đã bắt đầu gà gật, cậu không dám ngủ quá say, không biết ngủ được bao lâu, bỗng có người nhẹ nhàng lay vai cậu.
Cố Lập Xuân mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thấy rõ là một bác nông dân ngoài bốn mươi tuổi, mặt mũi ngăm đen đang lay gọi chính mình.
Bác nông dân gương mặt chất phác, thấy cậu tỉnh lại, ông nhếch môi cười: “Anh bạn nhỏ, có người đang gọi cháu.”
Đợi một lúc, bụi cỏ mới lay động, một thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi chui ra từ bên dưới, thân hình thiếu niên gầy nhẳng như gậy trúc, ống quần ngắn lủng lẳng, khuôn mặt lem luốc đầy bùn đất nhưng ánh mắt lại giống như hồ lạnh, sáng ngời mà lạnh lẽo. Ánh mắt thiếu niên tràn đầy vẻ đề phòng, toàn thân như một con thú nhỏ đang đề cao cảnh giác, có thể lao vào trong rừng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Không hiểu sao, Cố Lập Xuân lại cảm thấy thiếu niên này trông có hơi quen mắt, cậu lên tiếng hỏi: “Người rình trộm tôi lần trước là cậu đúng không?”
Thiếu niên lạnh lùng trả lời: “Tôi vốn ở đó từ trước, sao có thể gọi là rình trộm được.”
Cố Lập Xuân không chịu bỏ qua: “Vậy sao cậu lại trốn tôi?”
Trong mắt thiếu niên bừng lên tia thù hận: “Tôi trốn tránh tất cả người trong thôn Cố gia các người.”
Vậy thì cậu ta chính là…
“Cậu chính là tên phản… Cậu tên Trần Vũ đúng không? Tôi tên Cố Lập Xuân, chúng ta từng gặp nhau ở chợ đen trên huyện.”
Trần Vũ lập tức cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì? Nếu anh dám cử báo tôi, tôi cũng sẽ đi cử báo anh, cả hai đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu!”
Cố Lập Xuân bước lên vài bước, thiếu niên liền nhíu mày, vội vàng lùi lại mấy bước, cậu ta từng chứng kiến Cố Lập Xuân đánh người như thế nào, lúc này mặc dù bề ngoài vẫn cố tỏ ra cứng rắn, nhưng trong lòng cậu ta lại sợ hãi: “Tôi nói cho anh biết, tôi đánh nhau rất liều mạng, tốt nhất anh đừng có động thủ với tôi.”
Trong trí nhớ của cậu, từ trước đến nay, nguyên chủ chưa bao giờ bắt nạt người khác.
Trần Vũ nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Anh chưa từng đánh tôi.” Những ai từng đánh cậu ta, cậu ta đều nhớ rõ, sẽ nhớ rõ cả đời. Người tên Cố Lập Xuân này chưa từng ra tay với cậu ta, cũng chưa từng mắng cậu ta, Nhưng như vậy thì thế nào, cậu cũng họ Cố, là người thôn Cố gia.
Cố Lập Xuân muốn làm dịu không khí, liền nói: “Tôi biết cậu đã từng bị người thôn Cố gia ức hϊếp, nhưng tôi không giống với bọn họ.”
Trần Vũ nghiến răng nói: “Anh không giống bọn họ, anh ác hơn bọn họ, cũng có đầu óc hơn bọn họ, loại người như anh mới thật sự đáng sợ.”
Trần Vũ: “…” Người này có nghe hiểu tiếng người không thế?
Cố Lập Xuân dùng ngữ khí hướng dẫn từng bước để nói chuyện: “Tôi cho cậu một lời khuyên, với những người vừa nham hiểm vừa có đầu óc, nếu không đến đường cùng thì tốt nhất đừng làm kẻ thù với những người như thế. Cậu từng nghe câu này chưa? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Chúng ta có thể trở thành bạn bè, cậu nói xem có đúng không?”
Trần Vũ âm thầm cười lạnh, bạn bè? Đó là thứ gì, có ăn được không?
Cố Lập Xuân vốn cũng không mong có thể kết bạn với cậu ta ngay trong lần đầu gặp mặt, nói đến điểm thì dừng, nói nhiều cũng vô ích.
Trước khi đi, cậu còn dặn dò đối phương một câu: “Sau này đừng trốn trong bóng tối rình tôi nữa, nếu để tôi phát hiện lần nữa, tôi sẽ đổ nước phân vào chỗ cậu thường nấp.”
Trần Vũ giận tái mặt: “Anh dám!”
Cố Lập Xuân cười nhạt nói: “Không tin thì cứ thử xem.”
Hai người tan rã trong không vui, cả hai đều không thèm để ý.
Về đến nhà, Cố Lập Xuân thuận miệng hỏi Lập Hạ về chuyện của Trần Vũ, Lập Hạ nói: “Tên nhóc đó hả, em biết, em thường xuyên thấy nó bị đám nhỏ trong thôn xúm lại đánh, lần nào nó cũng bị đánh rất thảm.”
Cố Lập Xuân lại hỏi: “Em với Lập Đông có từng đánh nó không?”
Lập Hạ nghĩ một lát rồi nói: “Em chưa từng đánh nó, nó cũng đâu có đυ.ng gì đến em. Nhưng Lập Đông thì có.”
Cố Lập Xuân nhướng mày: “Sao lại đánh nhau?”
Lập Hạ nói: “Đó là chuyện của năm ngoái, tên nhóc kia mắng người trong thôn Cố gia đều không phải người tốt, còn nói chờ nó lớn lên, nó sẽ trả thù tất cả mọi người. Lập Đông tức quá nên đã lao lên đánh nhau với nó, may mà Lập Đông khỏe, đánh nhau cũng không bị thiệt.”
Cố Lập Xuân dặn dò Lập Hạ: “Tên nhóc này có thù với nhà bác cả, nhưng không liên quan gì đến chúng ta, sau này đừng chọc vào nó nữa.”
Lập Hạ vội vàng nói: “Anh, anh biết tính em mà, chỉ cần người ta không gây sự với em, thì em cũng lười không muốn đi chọc bọn họ, thời gian đó em thà đi tìm thêm chút đồ ăn về nhà còn hơn.” Cậu bé nói vậy cũng chẳng sai.
Tối trước ngày lên đường, bà nội hai lại mang đến cho Cố Lập Xuân một bộ quần áo mới màu xanh quân đội.
Cố Lập Xuân vội vàng từ chối: “Bà nội hai, cháu có quần áo rồi.” Ở thời đại này, muốn mua vải phải có tem phiếu, muốn góp đủ vải để may một bộ đồ cũng không phải chuyện dễ.
Bà nội hai nói: “Bà làm theo số đo của cháu rồi, cháu không mặc thì chẳng lẽ để bà già này mặc sao? Cháu cứ cầm lấy đi, dù sao cũng phải lên thành phố, mặc quần áo rách rưới cũng không tốt lắm đâu.”
Cố Lập Xuân nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người, đúng là trông khá cũ, nhưng đây đã là bộ đồ tốt nhất của cậu rồi. Ban đầu cậu còn định nếu không ổn thì có thể vào nông trường kiếm tạm một bộ đồ của công nhân để mặc vào. Ai ngờ cậu vậy mà lại có đồ mới để mặc.
“Cảm ơn bà nội hai, về sau cháu nhất định sẽ hiếu thảo với bà.” Câu này là lời nói thật, bà cụ đối với cậu thật sự rất tốt.
Bà nội hai hiền từ cười: “Được được, bà chờ hưởng phúc của cháu trai cả nhà bà.”
Bà nội hai nói thêm mấy câu rồi quay về, trước khi đi còn dặn Lập Xuân đi ngủ sớm một chút để ngày mai còn dậy sớm lên đường.
Lập Hạ Lập Đông vừa về nhà, thấy Cố Lập Xuân có quần áo mới, ánh mắt cả hai lập tức sáng rỡ, sờ bên này lại vuốt bên kia, ánh mắt không giấu nổi hâm mộ.
Lập Hạ muốn mặc thử, Cố Lập Xuân liền cho hai đứa nhỏ mặc thử một chút.
Lập Hạ thử trước, vóc người cậu bé gầy như đậu giá, mặc vào thật sự rất khó xem, vừa rộng vừa dài, thoạt nhìn có hơi luộm thuộm. Nhưng như vậy cũng không ngăn được cậu bé soi gương tự ngắm chính mình.
Lập Đông dáng người chắc nịch, mặc vào có vẻ vừa vặn hơn một chút.
Cố Lập Xuân nói: “Lần này anh đến nhà cô là vì muốn nhờ cô tìm giúp một công việc tạm thời, nếu được làm công nhân, sau này có lương rồi anh sẽ mua vải về để may đồ cho hai đứa.”
“Thật ạ?” Lập Hạ nghe xong hai mắt lập tức tỏa sáng.
Lập Đông lại thực tế hơn: “Anh cả, em không cần đồ mới, sau này anh mặc chật thì cho em mặc là được.”
Lập Hạ không chịu thiệt thòi, vội nói: “Anh cả mặc chật thì phải tới lượt anh trước rồi mới đến lượt em.” Thời buổi này nhà ai cũng nghèo, con cái lại đông đúc, nếu anh cả có cơ hội mặc đồ mới thì mấy đứa sau đều phải mặc đồ cũ của anh để lại.
Bộ quần áo này còn chưa chật mà hai đứa nhỏ đã tranh giành nhau rồi.
Cố Lập Xuân phất tay: “Đừng cãi nhau nữa, sau này ai cũng có phần, hai đứa các em cố gắng học tập, làm việc chăm chỉ thì tết anh sẽ có phần thưởng cho hai đứa.”
Hai đứa nhóc lập tức reo lên, bọn chúng còn muốn ở lại chơi thêm một lúc, Điền Tam Hồng đã đi đến đuổi hai đứa về phòng: “Mai anh các con còn phải dậy sớm, hai đứa mau về phòng ngủ đi.” Hai đứa nhóc chỉ có thể lủi thủi đi về.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Điền Tam Hồng đã thức dậy. Bà nấu một nồi cháo gạo kê, nướng bánh ngô tạp rồi luộc ba quả trứng gà. Cố Lập Xuân ăn một quả trứng và một cái bánh, chỗ bánh bột ngô và trứng gà còn lại, Điền Tam Hồng gói lại để cậu mang đi ăn dọc đường. Ngoài ra, bà còn dúi cho cậu hai đồng tiền. Cố Lập Xuân không nhận, trong nhà tổng cộng cũng không còn bao nhiêu tiền, trên người cậu có tiền. Nhưng Điền Tam Hồng lại khăng khăng bắt cậu cầm lấy, cậu chỉ có thể nhận trước.
Thu xếp xong xuôi, Cố Lập Xuân xách theo một túi đồ lớn, trên lưng đeo ba lô cũ hồi còn đi học, bên trong ba lô có một ít tiền lẻ, còn phần lớn tiền bạc cậu đều cất trong không gian nông trường, nơi đó sẽ an toàn hơn.
Khi tới nhà bà nội hai, bà lại chuẩn bị cho cậu một bọc đồ ăn, bên trong có trứng luộc nước trà, thịt khô, bánh quy, bánh bao, bà còn đưa cho cậu một ấm nước quân dụng khá cũ, đây là đồ ông nội hai từng dùng lúc còn sống.
Bà nội hai dặn đi dặn lại: “Cháu phải cất kỹ địa chỉ, tuyệt đối đừng làm mất, tốt nhất nên học thuộc, hoặc viết ra vài bản để phòng trước. Nếu cháu làm mất thì cũng không sao, cứ đến đơn vị làm việc của cô hoặc dượng cháu mà hỏi, cô cháu đang làm việc ở cung tiêu xã Đông Phong, dượng cháu làm việc ở Cục Nông Nghiệp.”
Cố Lập Xuân hỏi lại một câu: “Dượng cháu làm ở Cục Nông Nghiệp ạ?”
Bà nội hai gật đầu: “Đúng vậy, chính là chỗ đó.”
Trong lòng Cố Lập Xuân không giấu được vui vẻ, cậu hỏi tiếp: “Vậy Cục Nông Nghiệp có quản lý các nông trường không ạ?”
Bà nội hai ngơ ngác lắc đầu: “Cái này bà cũng không biết. Nói đến nông trường, gần đây không phải cũng có một cái sao? Gọi là Nông trường Hồng Hà thì phải?”
Cố Lập Xuân sợ lộ, vội vàng nói: “À đúng rồi, bà không nhắc thì cháu cũng quên mất.”
Cố Lập Xuân thầm tính toán, sau này phải tìm cơ hội để trò chuyện kỹ vỡi dượng mới được. Chẳng qua cậu cũng hiểu, ở thời đại này nông trường bình thường đều là nông trường quân đội hoặc là nông trường quốc doanh, quy mô cực kỳ lớn, cái nông trường nhỏ trong không gian của cậu hoàn toàn không thể so sánh với nông trường nhà người ta. Nói đến nông trường, hoa màu trong nông trường của cậu cũng đã trưởng thành, có thể thu hoạch. Chỉ là khoảng thời gian trước, cậu vẫn luôn bận thu hoạch vụ thu, mấy ngày nay lại bận chuẩn bị để đi ra ngoài, cho nên vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp. Lần này lên thành phố, chắc chắn có thể sắp xếp được thời gian để xử lý tốt.
Ngồi trên máy kéo, lắc lư một đường đi lên huyện thành. Diệp Siêu làm người cũng rất nghĩa khí, cậu ta để máy kéo đi thẳng đến bến xe huyện thành, sau đó còn hỗ trợ trông hành lý để Cố Lập Xuân đi mua vé xe. Vé xe giá năm đồng hai hào, sau khi lấy vé, Cố Lập Xuân và Diệp Siêu cùng nhau chuyển hành lý lên xe, chọn chỗ ngồi ổn thỏa rồi Diệp Siêu mới đi về.
Nhân lúc trên xe còn lộn xộn không có ai chú ý, Cố Lập Xuân lén đưa tay vào trong bọc quần áo, giả vờ chỉnh lại hành lý, sau đó tranh thủ nhét một số món đồ vào trong không gian nông trường, nhìn từ bên ngoài, cậu vẫn mang theo ba bọc đồ lớn, nhưng đồ đạc bên trong đã vơi đi rất nhiều, xách theo cũng nhẹ nhàng hơn, chờ đến thành phố, cậu lại lấy đồ ra cũng sẽ không bị người khác nghi ngờ.
Chờ thêm nửa tiếng nữa, khi trên xe kín chỗ, chiếc xe cũ kỹ mới từ từ lăn bánh, đường xá ở đây gập ghềnh, chiếc xe chạy như thể đang say rượu, chao đảo nghiêng ngả. Mùi trong xe cũng dần trở nên khó chịu, mùi khói thuốc, mùi đồ ăn, mùi mồ hôi, mùi chân thối… tất cả quyện lại với nhau, may mà Cố Lập Xuân chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cậu mở hé cửa sổ ra, hít thở một chút không khí ở bên ngoài, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Buổi sáng dậy quá sớm, xe vừa chạy được một đoạn thì Cố Lập Xuân đã bắt đầu gà gật, cậu không dám ngủ quá say, không biết ngủ được bao lâu, bỗng có người nhẹ nhàng lay vai cậu.
Cố Lập Xuân mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thấy rõ là một bác nông dân ngoài bốn mươi tuổi, mặt mũi ngăm đen đang lay gọi chính mình.
Bác nông dân gương mặt chất phác, thấy cậu tỉnh lại, ông nhếch môi cười: “Anh bạn nhỏ, có người đang gọi cháu.”
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
