TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28: Kẻ theo dõi

EDIT: HẠ

Nhưng thái độ của Cố Lập Xuân rất kiên quyết: “Ông là ông, tôi là tôi. Nói đến chuyện vả mặt, ông cũng đâu phải chưa từng bị đánh, sống thành như vậy rồi mà còn cần mặt mũi sao? Bao nhiêu năm nay ông cũng đâu cảm thấy đau mặt, bây giờ tôi đi thăm cô tôi, ông lại cảm thấy đau mặt rồi?”

Cố Đại Giang lại bắt đầu mỉa mai: “Con lớn không nghe lời, tao cũng không quản nổi, mày thích đi thì cứ đi đi, đến lúc đó người ta không nhận thì mày có khóc cũng chẳng ai nghe đâu.”

Cố Lập Xuân dứt khoát phớt lờ ông ta: “Ông cứ chờ xem, tôi không giống ông, vừa ra ngoài liền co đầu rụt cổ.”

Nói xong, cậu xách đồ rời đi, vẻ mặt đắc ý.

Cố Lập Xuân xách theo bọc đồ đi tới nhà bà nội hai, lúc đi qua nhà Tả đại nương, hai mắt Tả Đại Nương sáng rực, như thể muốn nhìn xuyên qua bọc đồ để thấy được bên trong.

“Ồ, Lập Xuân, cháu đến nhà cô cháu mà phải mang nhiều đồ thế à?”

Cố Lập Xuân cười pha trò: “Lần đầu tiên tới cửa cũng không thể đi tay không được, trong nhà không có gì đáng giá, mẹ cháu chỉ chuẩn bị chút đặc sản ở quê mình thôi.”

Tả đại nương tiếp tục soi mói: “Thế cha cháu có đồng ý không?”

Giọng Cố Lập Xuân vang dội: “Đó là em gái của ông ấy, sao ông ấy có thể không đồng ý được?”

Tả đại nương không tin: “Thế sao ba cháu không cùng cháu ra ngoài?”

Cố Lập Xuân dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ để nhìn Tả đại nương: “Cha cháu là lao động chính trong nhà, nói không chừng còn bị đại đội gọi đi vét sông đào mương, ông ấy sao có thể đi được? Bà Tả quên việc này rồi sao?”

Tả đại nương cười ha ha: “À à, cũng đúng, là do bà quên mất.”

Cố Lập Xuân đến nhà bà nội hai, lúc này bà nội hai cũng đang thu dọn đồ đạc, các loại đặc sản và thức ăn được chất thành một ngọn núi nhỏ.

Cố Lập Xuân lại gần nhìn, thấy có khoai lang đỏ khô, rau khô, miến, các loại thổ sản vùng núi, óc chó, thịt xông khói vân vân.

Bà nội hai lộ vẻ buồn rầu: “Lập Xuân, cháu nói bà nên đưa thứ gì, loại nào bà cũng muốn đưa, lại sợ nặng quá cháu không xách được.”

Cố Lập Xuân nhìn một lượt, mấy thứ này cũng không quá nặng, cậu hoàn toàn có thể xách đi, huống chi cậu còn có không gian, việc gì phải sợ chứ?

Cậu liền khuyên: “Bà nội hai, cứ để cháu mang hết mấy thứ này đi, tuy cô cháu làm việc ở Cung Tiêu Xã không thiếu thứ gì, nhưng những thứ này đều là đặc sản ở chỗ chúng ta, cô nhận được cũng sẽ rất vui. Đưa nhiều một chút, cô và dượng cháu cũng có thể mang đi tặng cho bạn bè đồng nghiệp.”

Bà nội hai bị thuyết phục: “Được, vậy thì mang đi đi.”

Mấy thứ này được gói thành hai bọc đồ lớn, cộng thêm bọc đồ của Cố Lập Xuân, tổng cộng có đến ba bọc đồ.

Cố Lập Xuân nói: “Bà nội hai, đồ cứ để ở đây, 6 giờ sáng ngày kia cháu sẽ tới lấy.”

Bà nội hai còn dặn: “Bà viết thư xong rồi, là Diệp Siêu viết thay bà, đúng rồi, Diệp Siêu còn nói, sáng sớm ngày kia thằng bé đó cũng phải ngồi máy kéo đi lên huyện, có thể cho cháu quá giang một đoạn. Cháu cứ ra đường lớn đầu thôn chờ thằng bé là được.”

Trên đường trở về đúng lúc gặp được Diệp Siêu, Cố Lập Xuân đi lên đấm cậu ta một cái, cười nói: “Cảm ơn nhé, tôi còn đang lo không biết nên mang đống hành lý kia lên huyện như thế nào.”

Diệp Siêu cũng cười: “Hai chúng ta là ai chứ, không cần khách sáo như vậy đâu.”

Cố Lập Xuân nói: “Được, tôi không khách sáo với cậu nữa, đợi lúc về tôi sẽ mang đồ ngon tới cho cậu.”

Diệp Siêu cười to: “Được, tôi chờ.”

Mọi việc được chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ ngày lên đường.

Nhưng trước khi đi, Cố Lập Xuân còn phải dặn dò vài chuyện.

Đầu tiên là chuyện của Cố Đại Giang, cậu gọi Điền Tam Hồng và Lập Hạ, Lập Đông tới: “Mẹ, mấy ngày con không ở nhà, nếu cha lại đánh mẹ thì mẹ cứ đánh lại ông ta, ban ngày đánh không lại cũng không sao cả, đợi đến tối lúc ông ta ngủ say, mẹ cứ trói lại, nhét tất thối vào miệng ông ta rồi muốn đánh thế nào thì đánh. Lập Hạ Lập Đông, nếu hai đứa đánh không lại thì phải biết dùng đầu óc.”

Lập Hạ và Lập Đông gật mạnh đầu: “Anh, biện pháp của anh rất hay ạ.”

Điền Tam Hồng: “…”

Trước khi đi, Cố Lập Xuân không đi đe dọa Cố Đại Giang, mà là ngồi xuống trò chuyện với ông ta một lát.

“Cha, con đến nhà cô chỉ có lợi cho cha chứ không có hại. Cha nghĩ xem, nếu cô con chịu nhận con, thì cô con sẽ lại giúp đỡ nhà chúng ta, nói không chừng còn sẽ giúp con kiếm được một công việc tạm thời. Đến lúc con có tiền, chẳng lẽ con lại để cha chịu thiệt sao? Cha thử nghĩ xem rượu cha uống, thuốc cha hút là ai mua cho cha? Nếu cô con không chịu nhận con, người mất mặt chính là con, cũng đâu có liên quan gì đến cha.”

Cố Đại Giang hừ một tiếng, không nói gì.

Cố Lập Xuân lại nói tiếp: “Lần này nếu thành công, lúc về con sẽ mang rượu ngon thuốc tốt về cho cha. Nhưng điều kiện là, cha ở nhà không được làm chuyện xấu.”

Giải quyết Cố Đại Giang xong, còn một người là Lưu Thanh Sơn.

Tuy gần đây Lưu Thanh Sơn rất im ắng, nhưng bị đánh một trận, gã sao có thể không trả thù, chẳng qua gần đây gã chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi.

Gã sai con trai nhà mình đi bắt nạt Lập Hạ Lập Đông, kết quả con trai gã lại bị hai anh em này phối hợp đánh cho một trận; gã lại sai con gái đi bắt nạt Tiểu Mãn và Tiểu Vũ, nhưng cuối cùng lại bị Tiểu Mãn mắng cho phát khóc.

Gã nghe nói Cố Lập Xuân chuẩn bị lên thành phố, dù sao cũng đã qua vụ mùa, đúng lúc đang nhàn rỗi, cho nên gã lại bắt đầu có ý định gây chuyện.

Nào ngờ gã còn chưa kịp ra tay, người ta đã chủ động tìm đến cửa.

Cố Lập Xuân túm Lưu Thanh Sơn đến rừng cây, Lưu Thanh Sơn vừa đến nơi này đã cảm thấy sợ hãi: “Mày muốn làm gì? Gần đây tao cũng không đi trêu chọc mày.”

Cố Lập Xuân lạnh lùng nói: “Duy trì như vậy là rất tốt, tôi chỉ sợ ông ba ngày không đánh thì sẽ lên nóc nhà lật ngói, nhân lúc tôi không có nhà liền giở trò với người nhà tôi. Tôi cảnh cáo ông, ân oán giữa hai ta thì sẽ do hai chúng ta giải quyết, có chuyện gì thì cứ tìm tôi và cha tôi là được. Nếu ông dám ra tay với em trai em gái tôi, vậy thì ông cứ chuẩn bị sẵn tinh thần để bị đánh cho tàn phế đi. Đúng rồi, tôi nhắc cho ông nhớ, năm nay tôi còn chưa tròn mười bốn tuổi, lỡ tay đánh què hoặc đánh chết ông thì tôi cũng không cần ngồi tù, ông nghĩ cho kỹ đi.”

Lưu Thanh Sơn sợ tới mức mặt mày tái mét, liên tục lui lại vài bước, sau đó vội vàng bỏ chạy.

Cố Lập Xuân vừa định rời đi, thì cảm giác bị theo dõi lần trước lại xuất hiện. Lần này, cậu lựa chọn tin vào trực giác của mình.

Thế là cậu bắt đầu lục soát kỹ xung quanh. Cuối cùng, cậu phát hiện có một bụi cỏ rất khác so với những bụi cỏ còn lại, dường như đã bị người động tay chân, xem ra người này còn là một kẻ có năng lực phản trinh sát rất mạnh.

Cố Lập Xuân đứng trước bụi cỏ, thản nhiên nói: “Cậu thích đội nón xanh đến vậy hả? Không định ra ngoài hít thở một chút sao?”

0

0

5 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.