0 chữ
Chương 27
Chương 27: Chuẩn bị đi xa nhà
EDIT: HẠ
Cố Lập Xuân cũng không vội, mọi người tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa tán gẫu mấy chuyện bên ngoài.
Chờ ăn cơm xong, bà nội hai lại ngồi thêm một lát, rồi Cố Lập Xuân mới đưa bà về nhà.
Sau hai ngày suy nghĩ, bà nội hai vẫn quyết định để Cố Lập Xuân đi lên thành phố xem thử.
Bà tranh thủ lúc Cố Đại Giang không có ở nhà, mang đến một chiếc khăn tay cũ, bên trong là một đống tiền lẻ, bà cố nhét vào tay Cố Lập Xuân: “Đây là tiền tàu xe cho cháu, cháu cầm lấy đi.”
Cố Lập Xuân từ chối: “Bà nội hai, cháu lên thành phố là để tìm công việc, tiện thể đến thăm cô cháu một chút, chuyện đi lại nên do nhà cháu lo liệu. Bà yên tâm, cháu đã để dành được không ít tiền.”
Bà nội hai giả vờ tức giận nói: “Nhà cháu ra sao chẳng lẽ bà lại không biết? Cứ quyết định vậy đi, tiền này bà nhất định phải trả, nếu không, cháu cũng đừng đi nữa.”
Cố Lập Xuân thấy bà cụ kiên quyết, cũng đành nhận lấy mười đồng: “Cháu hỏi rồi, đi xe khách chỉ hết năm đồng, khứ hồi là mười đồng thôi.”
Bà nội hai nói: “Còn phải ăn cơm nữa, tục ngữ nói, nhà nghèo nhưng đường xá phải rộng rãi, đi ra ngoài phải mang theo nhiều tiền thì mới có thể yên tâm.
Cố Lập Xuân nói nhỏ: “Bà nội hai, cháu nói thật với bà, cháu có tiền, cháu đã lén bán cá mấy lần rồi. Bà đừng tranh với cháu nữa, trong lòng cháu hiểu rõ.”
Điền Tam Hồng cũng đứng bên cạnh khuyên thêm vài câu, cuối cùng bà nội hai cũng đành cất mười đồng đi.
Cố Lập Xuân lại dặn: “Bà nội hai, năm ngày sau cháu sẽ lên đường, mấy ngày nay bà muốn gửi cho cô thứ gì thì cứ chuẩn bị trước, đến lúc đó cháu sẽ sang nhà bà lấy.”
Bà nội hai đúng là có rất nhiều thứ muốn gửi, nhưng lại sợ Lập Xuân không mang hết được.
Cố Lập Xuân như đã nhìn thấy suy nghĩ của bà: “Bà nội hai cứ yên tâm, bao nhiêu cháu cũng mang hết được.”
Bà nội hai phải về nhà chuẩn bị đồ đạc, Cố Lập Xuân liền hỏi bà có cần viết thư không, nếu cần thì cậu có thể viết giúp. Bà nội hai vốn cũng định nhờ cậu viết thư, nhưng nghĩ lại, nếu để Lập Xuân viết, có vài lời bà cũng không tiện nói ra, dù sao chuyện này cũng liên quan đến cả nhà cậu. Bà tủm tỉm cười nói: “Cháu còn phải chuẩn bị hành lý, để bà đi tìm người khác viết.”
Cố Lập Xuân cười gật đầu: “Được ạ.”
Bà nội hai nhờ gửi đồ, Điền Tam Hồng cũng muốn chuẩn bị thêm một chút đặc sản, trong nhà đã có một con gà rừng hong gió và một con cá mặt, bà lại dùng lương thực đổi thêm một chút táo khô, nấm hương khô, mộc nhĩ khô, còn cả đậu phộng trồng được ở phần đất tự canh tác, cuối cùng gom đủ năm cân. Trong thời gian đó, Cố Lập Xuân lại đi bắt thêm ba con cá, bảo Lập Hạ lén đi tìm bạn học hỏi thăm, hỏi xem có nhà nào có thịt xông khói không thì đổi về một chút. Mấy thứ này cũng có thể mang đi tặng.
Huống hồ, trong không gian của Cố Lập Xuân vẫn còn không ít đồ, đến lúc đó khi đi trên đường, cậu cũng có thể tùy tiện bịa ra một cái cớ rồi lấy ra.
Sau khi chuẩn bị xong, Cố Lập Xuân còn phải đến ủy ban thôn để xin thư giới thiệu, đi lên huyện đi nhanh về nhanh, cho nên cậu có thể lợi dụng sơ hở để không phải xin thư giới thiệu, nhưng lên thành phố thì ít nhất cũng phải ở lại hai ngày, không có thư giới thiệu thì chắc chắn không được.
Cố Lập Xuân không tìm Cố Đại Hải, mà đến thẳng chỗ Diệp Trường Minh, nói thẳng mình muốn đến thành phố thăm cô, cần xin năm ngày nghỉ.
Diệp Trường Minh đồng ý viết thư giới thiệu cho cậu, không ngờ đến cuối cùng, việc này vẫn bị Cố Đại Hải nghe được.
Cố Đại Hải mặt đen như đáy nồi, ánh mắt không giấu nổi chán ghét, ông ta cau mày nói: “Không có lý do chính đáng thì không được viết thư giới thiệu.”
Diệp Trường Minh nói: “Đi thăm người thân chẳng lẽ không phải là lý do chính đáng sao?”
Cố Đại Hải liếc nhìn Cố Lập Xuân một cái, giọng điệu mỉa mai: “Đi thăm người thân, cũng phải xem người ta có nhận người họ hàng này không mới được. Cậu đừng quên, trước kia ba cậu đã gây gổ với người ta như thế nào, hai nhà cắt đứt quan hệ rồi thì còn thân thích cái gì nữa?”
Cố Lập Xuân bình tĩnh đáp: “Có nhận cháu hay không, là do cô cháu tự mình quyết định, người không liên quan nói thì không tính. Hơn nữa, cháu biết rõ tính cách của cô Hồng Ngọc, cô ấy là người thấu tình đạt lý, sẽ không vì chuyện của cha cháu mà giận chó đánh mèo với cháu.”
Cậu lười tranh cãi với Cố Đại Hải, liền quay sang nói với Diệp Trường Minh: “Chú Trường Minh, nếu thôn chúng ta không tiện viết thư cho cháu, vậy thì cháu sẽ lên công xã hỏi thử, dù sao chỗ nào cấp thư giới thiệu cũng như nhau.”
Diệp Trường Minh hiểu ý, vội vàng khuyên can: “Lập Xuân cháu đừng lên công xã, nếu để lãnh đạo công xã biết đại đội của chúng ta ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không làm nổi, người ta chắc chắn sẽ phê bình chú và bác cả cháu.”
Cố Đại Hải đen mặt đứng lên, không kiên nhẫn phất tay: “Được được, viết cho nó đi. Đến lúc đó người ta không nhận người thì có khóc cũng không ai thương đâu.”
Diệp Trường Minh cười nói: “Lập Xuân, cháu chưa từng đi xa nên phải cẩn thận đó.”
Cố Lập Xuân gật đầu: “Không sao đâu chú, quốc gia chúng ta theo chế độ xã hội chủ nghĩa, trị an tốt lắm, không lạc được đâu ạ. Cho dù có lạc thì cũng sẽ có quần chúng nhiệt tình chỉ đường cho cháu.”
Diệp Trường Minh giơ ngón cái với cậu: “Nói rất đúng.”
Sau khi viết xong thư giới thiệu, người cả thôn đều biết Cố Lập Xuân muốn lên thành phố. Người toàn thôn đều cảm thấy ngạc nhiên, dù sao người trong thôn ngay cả huyện thành còn chưa từng tới, đừng nói là đi lên thành phố.
Cũng có không ít người tò mò tới hỏi Cố Lập Xuân, Cố Lập Xuân thấy chuyện này giấu cũng không được, mà cũng chẳng cần phải giấu, cho nên đã thẳng thắn trả lời: “Bà nội hai nhớ cô Hồng Ngọc của cháu, nhưng bà ấy lớn tuổi, còn bị xay xe, nên cháu mới đi thăm cô thay bà một chuyến.”
Có người rảnh rỗi không nói cái hay mà chỉ nói cái dở: “Không phải cha cháu đã cãi nhau với bên đó rồi sao? Cháu không sợ người ta không nhận cháu à?”
Cố Lập Xuân cười nhạt: “Thím nói giống như cô cháu là người giống thím vậy, lòng dạ hẹp hòi còn hay thù dai.”
Người nọ bị chọc trúng, lập tức cười gượng một tiếng rồi bỏ đi.
Còn có người quan tâm Cố Lập Xuân: “Lập Xuân, cháu chưa từng đi xa nhà, không sợ bị lạc sao?”
Cố Lập Xuân không thèm để ý nói: “Cháu lớn như vậy rồi, mẹ mìn cũng không dám bắt cháu đâu.” Ai bắt ai còn chưa biết được.
Đối với chuyện Cố Lập Xuân muốn đi xa nhà, hầu hết người trong thôn đều ôm tâm tư muốn xem kịch, một số lại cảm thấy chuyến đi lần này của cậu sẽ phải uổng công, Cố Hồng Ngọc người ta chắc chắn sẽ không thèm quan tâm cậu; Còn có một số người lại cảm thấy Cố Lập Xuân chưa từng đi xa nhà, lần này ra ngoài chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cố Lập Xuân cũng không có thời gian để đi quan tâm đến những người đó, cậu còn rất nhiều việc phải lo.
Trước ngày xuất phát, cậu mang đồ đến nhà bà nội hai từ sớm, một là tiện để gom lại, hai là muốn tránh Cố Đại Giang. Đối với chuyện này, người phản đối gay gắt nhất tất nhiên là Cố Đại Giang. Ông ta là người sĩ diện, năm đó chính ông ta là người đã trở mặt với Cố Hồng Ngọc, bây giờ con trai mình lại mò tới cửa nhà người ta, chuyện này khác gì đang tát cho ông ta một cái tát?
Cố Lập Xuân cũng không vội, mọi người tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa tán gẫu mấy chuyện bên ngoài.
Chờ ăn cơm xong, bà nội hai lại ngồi thêm một lát, rồi Cố Lập Xuân mới đưa bà về nhà.
Sau hai ngày suy nghĩ, bà nội hai vẫn quyết định để Cố Lập Xuân đi lên thành phố xem thử.
Bà tranh thủ lúc Cố Đại Giang không có ở nhà, mang đến một chiếc khăn tay cũ, bên trong là một đống tiền lẻ, bà cố nhét vào tay Cố Lập Xuân: “Đây là tiền tàu xe cho cháu, cháu cầm lấy đi.”
Cố Lập Xuân từ chối: “Bà nội hai, cháu lên thành phố là để tìm công việc, tiện thể đến thăm cô cháu một chút, chuyện đi lại nên do nhà cháu lo liệu. Bà yên tâm, cháu đã để dành được không ít tiền.”
Bà nội hai giả vờ tức giận nói: “Nhà cháu ra sao chẳng lẽ bà lại không biết? Cứ quyết định vậy đi, tiền này bà nhất định phải trả, nếu không, cháu cũng đừng đi nữa.”
Bà nội hai nói: “Còn phải ăn cơm nữa, tục ngữ nói, nhà nghèo nhưng đường xá phải rộng rãi, đi ra ngoài phải mang theo nhiều tiền thì mới có thể yên tâm.
Cố Lập Xuân nói nhỏ: “Bà nội hai, cháu nói thật với bà, cháu có tiền, cháu đã lén bán cá mấy lần rồi. Bà đừng tranh với cháu nữa, trong lòng cháu hiểu rõ.”
Điền Tam Hồng cũng đứng bên cạnh khuyên thêm vài câu, cuối cùng bà nội hai cũng đành cất mười đồng đi.
Cố Lập Xuân lại dặn: “Bà nội hai, năm ngày sau cháu sẽ lên đường, mấy ngày nay bà muốn gửi cho cô thứ gì thì cứ chuẩn bị trước, đến lúc đó cháu sẽ sang nhà bà lấy.”
Bà nội hai đúng là có rất nhiều thứ muốn gửi, nhưng lại sợ Lập Xuân không mang hết được.
Bà nội hai phải về nhà chuẩn bị đồ đạc, Cố Lập Xuân liền hỏi bà có cần viết thư không, nếu cần thì cậu có thể viết giúp. Bà nội hai vốn cũng định nhờ cậu viết thư, nhưng nghĩ lại, nếu để Lập Xuân viết, có vài lời bà cũng không tiện nói ra, dù sao chuyện này cũng liên quan đến cả nhà cậu. Bà tủm tỉm cười nói: “Cháu còn phải chuẩn bị hành lý, để bà đi tìm người khác viết.”
Cố Lập Xuân cười gật đầu: “Được ạ.”
Bà nội hai nhờ gửi đồ, Điền Tam Hồng cũng muốn chuẩn bị thêm một chút đặc sản, trong nhà đã có một con gà rừng hong gió và một con cá mặt, bà lại dùng lương thực đổi thêm một chút táo khô, nấm hương khô, mộc nhĩ khô, còn cả đậu phộng trồng được ở phần đất tự canh tác, cuối cùng gom đủ năm cân. Trong thời gian đó, Cố Lập Xuân lại đi bắt thêm ba con cá, bảo Lập Hạ lén đi tìm bạn học hỏi thăm, hỏi xem có nhà nào có thịt xông khói không thì đổi về một chút. Mấy thứ này cũng có thể mang đi tặng.
Sau khi chuẩn bị xong, Cố Lập Xuân còn phải đến ủy ban thôn để xin thư giới thiệu, đi lên huyện đi nhanh về nhanh, cho nên cậu có thể lợi dụng sơ hở để không phải xin thư giới thiệu, nhưng lên thành phố thì ít nhất cũng phải ở lại hai ngày, không có thư giới thiệu thì chắc chắn không được.
Cố Lập Xuân không tìm Cố Đại Hải, mà đến thẳng chỗ Diệp Trường Minh, nói thẳng mình muốn đến thành phố thăm cô, cần xin năm ngày nghỉ.
Diệp Trường Minh đồng ý viết thư giới thiệu cho cậu, không ngờ đến cuối cùng, việc này vẫn bị Cố Đại Hải nghe được.
Cố Đại Hải mặt đen như đáy nồi, ánh mắt không giấu nổi chán ghét, ông ta cau mày nói: “Không có lý do chính đáng thì không được viết thư giới thiệu.”
Diệp Trường Minh nói: “Đi thăm người thân chẳng lẽ không phải là lý do chính đáng sao?”
Cố Đại Hải liếc nhìn Cố Lập Xuân một cái, giọng điệu mỉa mai: “Đi thăm người thân, cũng phải xem người ta có nhận người họ hàng này không mới được. Cậu đừng quên, trước kia ba cậu đã gây gổ với người ta như thế nào, hai nhà cắt đứt quan hệ rồi thì còn thân thích cái gì nữa?”
Cố Lập Xuân bình tĩnh đáp: “Có nhận cháu hay không, là do cô cháu tự mình quyết định, người không liên quan nói thì không tính. Hơn nữa, cháu biết rõ tính cách của cô Hồng Ngọc, cô ấy là người thấu tình đạt lý, sẽ không vì chuyện của cha cháu mà giận chó đánh mèo với cháu.”
Cậu lười tranh cãi với Cố Đại Hải, liền quay sang nói với Diệp Trường Minh: “Chú Trường Minh, nếu thôn chúng ta không tiện viết thư cho cháu, vậy thì cháu sẽ lên công xã hỏi thử, dù sao chỗ nào cấp thư giới thiệu cũng như nhau.”
Diệp Trường Minh hiểu ý, vội vàng khuyên can: “Lập Xuân cháu đừng lên công xã, nếu để lãnh đạo công xã biết đại đội của chúng ta ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không làm nổi, người ta chắc chắn sẽ phê bình chú và bác cả cháu.”
Cố Đại Hải đen mặt đứng lên, không kiên nhẫn phất tay: “Được được, viết cho nó đi. Đến lúc đó người ta không nhận người thì có khóc cũng không ai thương đâu.”
Diệp Trường Minh cười nói: “Lập Xuân, cháu chưa từng đi xa nên phải cẩn thận đó.”
Cố Lập Xuân gật đầu: “Không sao đâu chú, quốc gia chúng ta theo chế độ xã hội chủ nghĩa, trị an tốt lắm, không lạc được đâu ạ. Cho dù có lạc thì cũng sẽ có quần chúng nhiệt tình chỉ đường cho cháu.”
Diệp Trường Minh giơ ngón cái với cậu: “Nói rất đúng.”
Sau khi viết xong thư giới thiệu, người cả thôn đều biết Cố Lập Xuân muốn lên thành phố. Người toàn thôn đều cảm thấy ngạc nhiên, dù sao người trong thôn ngay cả huyện thành còn chưa từng tới, đừng nói là đi lên thành phố.
Cũng có không ít người tò mò tới hỏi Cố Lập Xuân, Cố Lập Xuân thấy chuyện này giấu cũng không được, mà cũng chẳng cần phải giấu, cho nên đã thẳng thắn trả lời: “Bà nội hai nhớ cô Hồng Ngọc của cháu, nhưng bà ấy lớn tuổi, còn bị xay xe, nên cháu mới đi thăm cô thay bà một chuyến.”
Có người rảnh rỗi không nói cái hay mà chỉ nói cái dở: “Không phải cha cháu đã cãi nhau với bên đó rồi sao? Cháu không sợ người ta không nhận cháu à?”
Cố Lập Xuân cười nhạt: “Thím nói giống như cô cháu là người giống thím vậy, lòng dạ hẹp hòi còn hay thù dai.”
Người nọ bị chọc trúng, lập tức cười gượng một tiếng rồi bỏ đi.
Còn có người quan tâm Cố Lập Xuân: “Lập Xuân, cháu chưa từng đi xa nhà, không sợ bị lạc sao?”
Cố Lập Xuân không thèm để ý nói: “Cháu lớn như vậy rồi, mẹ mìn cũng không dám bắt cháu đâu.” Ai bắt ai còn chưa biết được.
Đối với chuyện Cố Lập Xuân muốn đi xa nhà, hầu hết người trong thôn đều ôm tâm tư muốn xem kịch, một số lại cảm thấy chuyến đi lần này của cậu sẽ phải uổng công, Cố Hồng Ngọc người ta chắc chắn sẽ không thèm quan tâm cậu; Còn có một số người lại cảm thấy Cố Lập Xuân chưa từng đi xa nhà, lần này ra ngoài chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cố Lập Xuân cũng không có thời gian để đi quan tâm đến những người đó, cậu còn rất nhiều việc phải lo.
Trước ngày xuất phát, cậu mang đồ đến nhà bà nội hai từ sớm, một là tiện để gom lại, hai là muốn tránh Cố Đại Giang. Đối với chuyện này, người phản đối gay gắt nhất tất nhiên là Cố Đại Giang. Ông ta là người sĩ diện, năm đó chính ông ta là người đã trở mặt với Cố Hồng Ngọc, bây giờ con trai mình lại mò tới cửa nhà người ta, chuyện này khác gì đang tát cho ông ta một cái tát?
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
