0 chữ
Chương 26
Chương 26: Trò chuyện
EDIT: HẠ
Điền Tam Hồng nghe cậu có cách, cũng không còn băn khoăn nữa, bà đi vào nhà bếp bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Lập Đông và Tiểu Vũ chạy vào nhóm lửa, Tiểu Mãn giúp việc vặt, Lập Hạ cũng định đi vào, nhưng bị Cố Lập Xuân gọi lại.
“Lập Hạ, mẹ muốn muối gà và cá, sẽ cần dùng nhiều muối, em đi mua vài cân muối đi, mua thêm cả một cân đậu nữa, có thể dùng để hầm cá. Với lại, mua cho cha một chai rượu và một hộp thuốc, chọn loại rẻ nhất ấy, để ông ta sang thôn bên cạnh uống rượu với lão Vương, đỡ phải ở nhà chướng mắt.”
Tròng mắt Lập Hạ xoay tròn, nói: “Anh, rượu đóng chai đắt lắm, hơn một đồng lận, mua cho ông ấy một cân rượu rót đi, chỉ tốn sáu hào. Thuốc lá cũng vậy, mua thuốc lá rời chỉ ba hào rưỡi một cân, một bao to đùng, mình mua một cân rượu, một cân thuốc lá, chia ra đưa từng lần là được.”
Cố Lập Xuân hơi sửng sốt, rồi xoa cái đầu quả dưa của Lập Hạ: “Thông minh thật, anh cũng không nghĩ chu đáo được như em.”
Lập Hạ cười hì hì.
Cố Lập Xuân cho Lập Hạ 2 đồng, nói tiền thừa là tiền công chạy việc cho cậu bé. Lập Hạ lập tức hí hửng chạy đi.
Cố Lập Xuân đi vào bếp định hỗ trợ, kết quả Điền Tam Hồng lại lấy lý do nhà bếp nhiều người chật chội, không có chỗ đứng để đuổi cậu ra.
Cậu đành phải đi quét dọn nhà cửa, tiện thể giặt luôn quần áo.
Trong bếp, Điền Tam Hồng dẫn Tiểu Mãn đi mổ gà, gϊếŧ cá, làm sạch tôm sông.
Nửa tiếng sau, Lập Hạ mồ hôi nhẽ nhại chạy về.
Cậu bé mang thuốc lá và rượu đến phòng Cố Lập Xuân, sau đó mới mang muối và đậu vào phòng bếp.
Điền Tam Hồng nói: “Có cá với tôm là đủ rồi, còn mua đậu về làm gì?”
Cố Lập Xuân nói: “Hôm nay bà nội hai đến, làm thêm một món nữa mới đủ ăn, con định làm canh cá hầm đậu phụ.”
Cố Lập Xuân về phòng, bắt đầu cùng lập Hạ chia rượu trắng và thuốc lá sợi ra thành nhiều phần.
Rượu trắng thì chia ra nửa cân để dùng hôm nay, nửa cân còn lại chia làm hai phần, sau này có việc lại đưa cho ông ta.
Thuốc lá sợi tương đối nhiều, Lập Hạ đề nghị chia thành mười phần, mỗi lần đưa một lạng.
Chia nhỏ xong, Cố Lập Xuân đi tìm Cố Đại Giang thương lượng, Cố Đại Giang đang ngủ ngon thì bị người dựng dậy, vẻ mặt lập tức không vui.
Cố Lập Xuân cũng không quan tâm ông ta có vui hay không, lập tức nói thẳng: “Tôi muốn mời bà nội hai đến nhà ta ăn cơm. Ông ở nhà sẽ không tiện.”
Cậu còn chưa nói xong, Cố Đại Giang đã trừng mắt quát: “Đây là nhà tao, tao không ở nhà thì ở chỗ nào?”
Cố Lập Xuân nói: “Ông có thể đi sang thôn bên cạnh tìm bạn bè ông uống rượu ôn chuyện, nếu ông chịu đi, tôi sẽ chia đồ ăn cho ông, còn để mẹ làm cho ông mấy món đồ nhắm, ngoài ra, tôi sẽ mua cho ông nửa cân rượu, một lạng thuốc lá, ông có thể mang sang bên kia. Cùng bạn bè ngồi uống rượu, nói chuyện ngắm trăng, không phải tốt hơn sao?”
Cố Đại Giang không có bao nhiêu hứng thú với chuyện ngắm trăng, chỉ là một ánh trắng nát, không thể ăn cũng không thể uống, có gì hay mà ngắm. Nhưng rượu và thuốc lá thì ông ta lại cảm thấy hứng thú.
Nếu ông ta mang rượu và thuốc lá sang tìm lão Vương, tên kia chắc chắn sẽ vui chết cho xem.
Cố Lập Xuân sợ Cố Đại Giang lại tái phát nghề cũ, không quên uy hϊếp nói: “Nói trước, ông uống rượu hút thuốc thì tôi không can thiệp, nhưng nếu ông dám cá cược, tôi sẽ đi lên công xã cử báo ông, đến lúc đó ông cứ chờ bị người ta phê đấu đi!”
Cố Đại Giang trừng mắt to như trâu, gầm lên nói: “Tao là cha mày, nếu tao bị dạo phố, mày tưởng mày thoát được à?”
Cố Lập Xuân nhún vai nói: “Tôi đi cử báo là có công, lại lập tức cắt đứt quan hệ, không những không bị liên lụy mà còn được khen ngợi ấy chứ.”
Tim Cố Đại Giang đập thình thịch, rất rõ ràng, ông ta bị dọa sợ.
Cố Lập Xuân còn ngại không đủ, bồi thêm một câu: “Nếu ông đánh bạc thì không thể đánh một mình, bạn bè ông chắc chắn cũng ở đó, đến lúc đó một lưới bắt gọn, sau này truyền ra là do tôi cử báo, ông nói xem về sau còn ai dám chơi với ông không? Đám bạn kia có khi còn tránh ông như tránh dịch đấy.”
Lưng Cố Đại Giang lạnh toát, nghĩ lại thì, chuyện này quả thực có khả năng xảy ra.
Cố Lập Xuân thấy sắc mặt là biết ông ta đã bị dọa rồi, cậu lập tức hài lòng rời đi.
Khoảng hơn ba giờ chiều, Điền Tam Hồng bắt đầu nấu cơm.
Cố Lập Xuân bảo Lập Hạ và Tiểu Vũ sang nhà bà hai mời bà đến nhà bọn họ ăn cơm.
Tầm 4, 5 giờ chiều, Cố Lập Xuân gói ghém cơm rượu và thuốc lá cho Cố Đại Giang rồi tống cổ ông ta ra ngoài.
Trời vừa sẩm tối, cơm chiều đã được bưng lên. Canh cá hầm đậu phụ, đậu đũa xào, cà tím trộn tỏi, tôm đồng xào, cà chua xào trứng, món chính là màn thầu ngũ cốc, bày đầy cả một bàn.
Bà nội hai còn mang cả viên chay chiên và một túi bánh ngọt tới.
Vừa thấy nhiều đồ ăn như vậy, bà lập tức đau lòng: “Tam Hồng à, con làm nhiều món như vậy làm gì? Làm nhiều như vậy, sau này nhà con phải ăn cái gì?”
Điền Tam Hồng cười đáp: “Hôm nay không phải là trung thu sao, cũng không tốn bao nhiêu tiền, cá tôm là do cháu trai bà bắt, trứng gà là cháu gái bà nhặt.”
Bà nội hai ngạc nhiên nói: “Ồ, bọn nhỏ đúng là rất may mắn, xem ra nhà chúng ta sắp đổi vận rồi.”
Mọi người lập tức cười: “Đúng vậy, chắc chắn sắp đổi vận rồi.”
Tuy Lập Hạ đã nói với bà là Cố Đại Giang không ở nhà, nhưng bà nội hai vẫn lên tiếng hỏi.
Cố Lập Xuân nói: “Mấy ngày nay bận rộn thu hoạch vụ thu, cha cũng không có thời gian để gặp mặt bạn bè, hôm nay con đã đưa cho ông ấy mấy điếu thuốc và rượu, còn bảo mẹ nấu cho vài món nhắm, ông ấy mang sang thôn bên cạnh rồi. Bà nội hai bà không cần để ý đến ông ấy, ông ấy có ăn có uống, có khi còn vui vẻ hơn chúng ta nhiều.”
Điền Tam Hồng cũng nói: “Đúng vậy, mặc kệ ông ấy. Nào nào, tới đây ăn cơm đi.”
Cố Đại Giang không ở nhà, không khí lập tức trở nên nhẹ nhõm.
Mọi người vừa nói vừa cười, đám Lập Hạ và Tiểu Mãn cũng nói nhiều hơn hẳn.
Từ khi con gái lấy chồng xa, bạn già qua đời, đã rất lâu rồi bà nội hai không được vui vẻ như hôm nay.
Thấy cảnh này, bà nội hai không kìm được cảm khái: “Cũng không biết dạo này cô con như thế nào rồi? Từ khi dượng con bị điều đến thành phố, đã hơn một năm rồi cô con chưa về nhà, ta chỉ còn một bộ xương già, cũng không tiện lên thành phố để thăm nó.”
Cố Lập Xuân buột miệng nói: “Bà nội hai, nếu bà muốn đi, con cũng có thể đi với bà.”
Hai mắt bà nội hai lập tức sáng ngời, ngay sau đó lại trở nên ảm đạm, bà cụ lắc đầu: “Xa quá, ta lại say xe, từ nhà đến huyện thôi cũng đã nôn đến trời đất quay cuồng rồi, nếu đi lên thành phố, không biết ta còn nôn đến tình trạng gì? Nếu ông hai con còn sống thì tốt rồi.”
Cố Lập Xuân tranh thủ nói: “Bà nội hai, sắp đến mùa nông nhàn, con cũng lớn rồi, hay là để con đi cho, một là để mang chút đặc sản cho cô, tiện thể thăm bọn họ; hai là con muốn đi lên thành phố tìm công việc làm thêm, kiếm chút tiền lo cho năm mới.”
Bà nội hai nhìn Cố Lập Xuân, có hơi do dự: “Con đi một mình được không? Đường xa như vậy, con lại còn nhỏ, cũng chưa từng đi xa nhà bao giờ.”
Cố Lập Xuân quả quyết đáp: “Con đi được mà, con cũng lớn như vậy rồi, lại biết chữ, tục ngữ nói dưới mũi là đường lớn, nếu không tìm được đường thì con sẽ hỏi người khác.”
Bà nội hai tuy vẫn hơi lo lắng, nhưng cũng không từ chối hẳn.
Điền Tam Hồng nghe cậu có cách, cũng không còn băn khoăn nữa, bà đi vào nhà bếp bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Lập Đông và Tiểu Vũ chạy vào nhóm lửa, Tiểu Mãn giúp việc vặt, Lập Hạ cũng định đi vào, nhưng bị Cố Lập Xuân gọi lại.
“Lập Hạ, mẹ muốn muối gà và cá, sẽ cần dùng nhiều muối, em đi mua vài cân muối đi, mua thêm cả một cân đậu nữa, có thể dùng để hầm cá. Với lại, mua cho cha một chai rượu và một hộp thuốc, chọn loại rẻ nhất ấy, để ông ta sang thôn bên cạnh uống rượu với lão Vương, đỡ phải ở nhà chướng mắt.”
Tròng mắt Lập Hạ xoay tròn, nói: “Anh, rượu đóng chai đắt lắm, hơn một đồng lận, mua cho ông ấy một cân rượu rót đi, chỉ tốn sáu hào. Thuốc lá cũng vậy, mua thuốc lá rời chỉ ba hào rưỡi một cân, một bao to đùng, mình mua một cân rượu, một cân thuốc lá, chia ra đưa từng lần là được.”
Lập Hạ cười hì hì.
Cố Lập Xuân cho Lập Hạ 2 đồng, nói tiền thừa là tiền công chạy việc cho cậu bé. Lập Hạ lập tức hí hửng chạy đi.
Cố Lập Xuân đi vào bếp định hỗ trợ, kết quả Điền Tam Hồng lại lấy lý do nhà bếp nhiều người chật chội, không có chỗ đứng để đuổi cậu ra.
Cậu đành phải đi quét dọn nhà cửa, tiện thể giặt luôn quần áo.
Trong bếp, Điền Tam Hồng dẫn Tiểu Mãn đi mổ gà, gϊếŧ cá, làm sạch tôm sông.
Nửa tiếng sau, Lập Hạ mồ hôi nhẽ nhại chạy về.
Cậu bé mang thuốc lá và rượu đến phòng Cố Lập Xuân, sau đó mới mang muối và đậu vào phòng bếp.
Điền Tam Hồng nói: “Có cá với tôm là đủ rồi, còn mua đậu về làm gì?”
Cố Lập Xuân về phòng, bắt đầu cùng lập Hạ chia rượu trắng và thuốc lá sợi ra thành nhiều phần.
Rượu trắng thì chia ra nửa cân để dùng hôm nay, nửa cân còn lại chia làm hai phần, sau này có việc lại đưa cho ông ta.
Thuốc lá sợi tương đối nhiều, Lập Hạ đề nghị chia thành mười phần, mỗi lần đưa một lạng.
Chia nhỏ xong, Cố Lập Xuân đi tìm Cố Đại Giang thương lượng, Cố Đại Giang đang ngủ ngon thì bị người dựng dậy, vẻ mặt lập tức không vui.
Cố Lập Xuân cũng không quan tâm ông ta có vui hay không, lập tức nói thẳng: “Tôi muốn mời bà nội hai đến nhà ta ăn cơm. Ông ở nhà sẽ không tiện.”
Cậu còn chưa nói xong, Cố Đại Giang đã trừng mắt quát: “Đây là nhà tao, tao không ở nhà thì ở chỗ nào?”
Cố Đại Giang không có bao nhiêu hứng thú với chuyện ngắm trăng, chỉ là một ánh trắng nát, không thể ăn cũng không thể uống, có gì hay mà ngắm. Nhưng rượu và thuốc lá thì ông ta lại cảm thấy hứng thú.
Nếu ông ta mang rượu và thuốc lá sang tìm lão Vương, tên kia chắc chắn sẽ vui chết cho xem.
Cố Lập Xuân sợ Cố Đại Giang lại tái phát nghề cũ, không quên uy hϊếp nói: “Nói trước, ông uống rượu hút thuốc thì tôi không can thiệp, nhưng nếu ông dám cá cược, tôi sẽ đi lên công xã cử báo ông, đến lúc đó ông cứ chờ bị người ta phê đấu đi!”
Cố Đại Giang trừng mắt to như trâu, gầm lên nói: “Tao là cha mày, nếu tao bị dạo phố, mày tưởng mày thoát được à?”
Cố Lập Xuân nhún vai nói: “Tôi đi cử báo là có công, lại lập tức cắt đứt quan hệ, không những không bị liên lụy mà còn được khen ngợi ấy chứ.”
Tim Cố Đại Giang đập thình thịch, rất rõ ràng, ông ta bị dọa sợ.
Cố Lập Xuân còn ngại không đủ, bồi thêm một câu: “Nếu ông đánh bạc thì không thể đánh một mình, bạn bè ông chắc chắn cũng ở đó, đến lúc đó một lưới bắt gọn, sau này truyền ra là do tôi cử báo, ông nói xem về sau còn ai dám chơi với ông không? Đám bạn kia có khi còn tránh ông như tránh dịch đấy.”
Lưng Cố Đại Giang lạnh toát, nghĩ lại thì, chuyện này quả thực có khả năng xảy ra.
Cố Lập Xuân thấy sắc mặt là biết ông ta đã bị dọa rồi, cậu lập tức hài lòng rời đi.
Khoảng hơn ba giờ chiều, Điền Tam Hồng bắt đầu nấu cơm.
Cố Lập Xuân bảo Lập Hạ và Tiểu Vũ sang nhà bà hai mời bà đến nhà bọn họ ăn cơm.
Tầm 4, 5 giờ chiều, Cố Lập Xuân gói ghém cơm rượu và thuốc lá cho Cố Đại Giang rồi tống cổ ông ta ra ngoài.
Trời vừa sẩm tối, cơm chiều đã được bưng lên. Canh cá hầm đậu phụ, đậu đũa xào, cà tím trộn tỏi, tôm đồng xào, cà chua xào trứng, món chính là màn thầu ngũ cốc, bày đầy cả một bàn.
Bà nội hai còn mang cả viên chay chiên và một túi bánh ngọt tới.
Vừa thấy nhiều đồ ăn như vậy, bà lập tức đau lòng: “Tam Hồng à, con làm nhiều món như vậy làm gì? Làm nhiều như vậy, sau này nhà con phải ăn cái gì?”
Điền Tam Hồng cười đáp: “Hôm nay không phải là trung thu sao, cũng không tốn bao nhiêu tiền, cá tôm là do cháu trai bà bắt, trứng gà là cháu gái bà nhặt.”
Bà nội hai ngạc nhiên nói: “Ồ, bọn nhỏ đúng là rất may mắn, xem ra nhà chúng ta sắp đổi vận rồi.”
Mọi người lập tức cười: “Đúng vậy, chắc chắn sắp đổi vận rồi.”
Tuy Lập Hạ đã nói với bà là Cố Đại Giang không ở nhà, nhưng bà nội hai vẫn lên tiếng hỏi.
Cố Lập Xuân nói: “Mấy ngày nay bận rộn thu hoạch vụ thu, cha cũng không có thời gian để gặp mặt bạn bè, hôm nay con đã đưa cho ông ấy mấy điếu thuốc và rượu, còn bảo mẹ nấu cho vài món nhắm, ông ấy mang sang thôn bên cạnh rồi. Bà nội hai bà không cần để ý đến ông ấy, ông ấy có ăn có uống, có khi còn vui vẻ hơn chúng ta nhiều.”
Điền Tam Hồng cũng nói: “Đúng vậy, mặc kệ ông ấy. Nào nào, tới đây ăn cơm đi.”
Cố Đại Giang không ở nhà, không khí lập tức trở nên nhẹ nhõm.
Mọi người vừa nói vừa cười, đám Lập Hạ và Tiểu Mãn cũng nói nhiều hơn hẳn.
Từ khi con gái lấy chồng xa, bạn già qua đời, đã rất lâu rồi bà nội hai không được vui vẻ như hôm nay.
Thấy cảnh này, bà nội hai không kìm được cảm khái: “Cũng không biết dạo này cô con như thế nào rồi? Từ khi dượng con bị điều đến thành phố, đã hơn một năm rồi cô con chưa về nhà, ta chỉ còn một bộ xương già, cũng không tiện lên thành phố để thăm nó.”
Cố Lập Xuân buột miệng nói: “Bà nội hai, nếu bà muốn đi, con cũng có thể đi với bà.”
Hai mắt bà nội hai lập tức sáng ngời, ngay sau đó lại trở nên ảm đạm, bà cụ lắc đầu: “Xa quá, ta lại say xe, từ nhà đến huyện thôi cũng đã nôn đến trời đất quay cuồng rồi, nếu đi lên thành phố, không biết ta còn nôn đến tình trạng gì? Nếu ông hai con còn sống thì tốt rồi.”
Cố Lập Xuân tranh thủ nói: “Bà nội hai, sắp đến mùa nông nhàn, con cũng lớn rồi, hay là để con đi cho, một là để mang chút đặc sản cho cô, tiện thể thăm bọn họ; hai là con muốn đi lên thành phố tìm công việc làm thêm, kiếm chút tiền lo cho năm mới.”
Bà nội hai nhìn Cố Lập Xuân, có hơi do dự: “Con đi một mình được không? Đường xa như vậy, con lại còn nhỏ, cũng chưa từng đi xa nhà bao giờ.”
Cố Lập Xuân quả quyết đáp: “Con đi được mà, con cũng lớn như vậy rồi, lại biết chữ, tục ngữ nói dưới mũi là đường lớn, nếu không tìm được đường thì con sẽ hỏi người khác.”
Bà nội hai tuy vẫn hơi lo lắng, nhưng cũng không từ chối hẳn.
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
