TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Cô họ

EDIT: HẠ

Điền Tam Hồng bừng tỉnh, bà cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi mới nói bằng giọng có chút cô đơn: “Thật ra cô con là người không tệ, rộng rãi, hiểu lý lẽ; Dượng con cũng khá tốt, dù là người thành phố, nhưng chưa bao giờ tỏ ra coi thường nhà chúng ta, chỉ là…” Bà còn chưa nói hết, Cố Lập Xuân cũng đã hiểu rõ ràng. Là do cha cậu quá hồ đồ, lòng tham không đủ rắn nuốt voi, cuối cùng phá hỏng một mối quan hệ thân tình tốt đẹp.

Cố Lập Xuân lại hỏi: “Thế cô và dượng đang làm công việc gì vậy ạ?”

“Ban đầu cô con làm ở Cung Tiêu Xã trên huyện, mấy năm trước, dượng con được điều lên thành phố, cô con cũng đi theo, chắc vẫn đang làm việc ở Cung Tiêu Xã. Dượng con đang làm ở cục nào, mẹ cũng không nhớ rõ. Nếu không hôm nào con đi hỏi bà nội hai thử xem.”

Cố Lập Xuân nói: “Có thời gian con sẽ đi hỏi.”

Cố Lập Xuân hỏi xong, trong lòng bắt đầu tính toán, hiện tại là năm 72, còn bốn năm nữa mới kết thúc thời kỳ hỗn loạn, cách thời gian khôi phục kỳ thi đại học còn 5 năm, làm buôn bán là đầu cơ trục lợi, nếu chỉ làm lặt vặt thì còn đỡ, chứ làm lớn thì rất nguy hiểm.

Đối với người bình thường, muốn tìm đường ra chỉ có 2 cách: Tham gia quân ngũ hoặc đi làm công nhân. Tham gia quân ngũ thì cậu không muốn, tính cách cậu phóng khoáng, hơn nữa thể chất cũng yếu, cho dù có đăng ký cũng không thể thông qua. Muốn rèn luyện để đủ điều kiện thì ít nhất cũng phải mất hai năm. Làm công nhân, cũng rất khó, dù sao thanh niên trí thức trong thành phố còn bị điều về nông thôn. Vị trí làm việc cung không đủ cầu, một củ cải một cái hố. Không quan hệ không chỗ dựa, ngay cả làm công nhân tạm thời cũng rất khó.

Cậu cảm thấy có lẽ Cố Hồng Ngọc có thể giúp được chính mình, mặc dù bà ấy trở mặt với Cố Đại Giang, nhưng với tính cách của bà ấy, chắc cũng không đến mức sẽ giận lây sang anh em bọn họ. Nếu cậu mặt dày tới thăm, biết đâu lại có thể làm được chuyện.

Thu hoạch vụ thu kéo dài hơn nửa tháng, cuối cùng cũng sắp kết thúc. Bắp ngô đã được cất vào kho hàng, đậu nành cắt xong thì được kéo đến sân trước cửa thôn phơi khô, cao lương và gạo kê cũng đã được thu hoạch gần xong, chỉ còn lại việc chặt thân ngô và một số việc lặt vặt khác.

Vì trung thu rơi đúng vào ngày thu hoạch, ai nấy đều bận rộn nên không ai kịp ăn lễ, bây giờ công việc đã nhẹ đi nhiều, đại đội liền cho xã viên nghỉ nửa ngày để đền bù trung thu.

Cố Lập Xuân biết, sau khi thu hoạch vụ thu, đóng thuế lương thực rồi gieo mạ xong thì sẽ bắt đầu thời gian nông nhàn. Trong thời gian này, người lớn có lẽ còn phải đi đào mương máng, dọn dẹp sông ngòi vân vân, còn trẻ con như cậu thì không có việc gì làm, cho nên hiện tại có thể sắp xếp thời gian để đi lên thành phố gặp cô họ một lần. Chẳng qua, chuyện này còn phải được bà nội hai đồng ý trước, Cố Lập Xuân quyết định bớt chút thời gian để đến thăm dò ý của bà.

Vì muốn ăn bù trung thu, thôn dân ít nhiều gì cũng sẽ cải thiện bữa ăn một chút. Cố Lập Xuân cũng muốn nhân cơ hội này để quang minh chính đại bồi bổ dinh dưỡng cho người một nhà. Ăn cơm chưa xong, cậu dắt theo Lập Hạ, Lập Đông và Tiểu Mãn đi vào núi.

Suốt một buổi chiều, bốn anh em thu hoạch phong phú.

Đầu tiên là Tiểu Mãn phát hiện một ổ trứng gà rừng ở trong bụi cỏ, Lập Hạ bắt được một con gà rừng, Cố Lập Xuân câu thêm được ba con cá, nửa sọt tôm, hai người còn lại cũng hái được không ít quả dại.

Tiểu Mãn kích động đến mức đỏ bừng mặt: “Anh cả, sau này chúng ta phải thường xuyên lên núi!”

Lập Hạ còn phấn khởi hơn: “Em cảm thấy chỉ cần theo anh cả lên núi, thì chắc chắn sẽ không phải về tay không.”

Lập Đông phụ họa: “Anh hai nói đúng.”

Cố Lập Xuân cười nói: “Hôm nay là do may mắn thôi, không phải lúc nào chúng ta cũng gặp được vận may tốt như vậy.”

Ba đứa nhỏ lập tức gật đầu: “Bọn em hiểu ạ.”

Bốn người thương lượng xem nên xử lý mấy thứ này như thế nào, Cố lập Xuân suy nghĩ một lúc rồi quyết định: “Gà rừng không ăn, đem lên huyện bán đi. Không đúng, không bán, để mẹ làm thành gà khô đi, ba con cá, hôm nay hầm hai con, một con khác thì làm thành cá muối, sau này anh sẽ dùng đến. Còn tôm và trứng gà thì ăn luôn.”

“Oa oa.” Lập Đông phấn khích hoan hô.

Còn chưa kêu được hai tiếng, lỗ tai Lập Đông đã bị Lập Hạ kéo: “Hét cái gì mà hét, em muốn bị người ta nghe thấy hả? Đúng là đồ ngốc!”

Tiểu Mãn bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy anh ba, làm việc phải biết dùng đầu óc.”

Lập Đông rũ đầu xuống không cãi lại.

Cố Lập Xuân nhìn ba đứa em, đầu óc của em hai đúng là không nhanh nhạy, vừa khờ vừa thẳng tính, việc gì cũng phải nói rõ ràng rành mạch thì mới hiểu được, không giống Lập Hạ và Tiểu Mãn, chỉ cần nói một là hai đứa sẽ hiểu mười.

Không cần Cố Lập Xuân lên tiếng, lập Hạ và Tiểu Mãn đã thay phiên giảng giải cho Lập Đông.

“Lập Đông, em phải nhớ kỹ, về sau nếu người khác hỏi em cái gì, em cứ giả vờ không biết gì hết. nếu người ta hỏi vặn, em liền hỏi lại hắn, nhà mấy người có bao nhiêu tiền? Có bao nhiêu lương thực? Hàng ngày ăn món gì ngon? Nếu hắn không nói, vậy thì em cứ hỏi tiếp, đến khi đối phương bị hỏi chạy mới thôi.”

Tiểu Mãn nói: “Đúng vậy. Trong thôn cũng không có bao nhiêu người tốt, đều không thể thấy người khác sống tốt hơn mình, anh phải cẩn thận bọn họ, đừng để liên lụy đến anh cả.”

Tháng 9 năm nay Tiểu Mãn mới bắt đầu đi học, tuy nhập học muộn, nhưng thành tích học tập của cô bé rất tốt, sang năm còn có ý định nhảy lớp.

Cơ hội đi học lần này là do Cố Lập Xuân dành được cho cô bé, với tính cách trọng nam khinh nữ của Cố Đại Giang, tất nhiên ông ta cũng không có ý định cho cô bé đi học, Tiểu Mãn muốn đi học, ông ta lại kiên quyết phản đối, cuối cùng Cố Lập Xuân nói một câu, trực tiếp chặn họng: “Tiền là do tôi kiếm, tôi bảo cho con bé đi học thì con bé sẽ được đi, ông không phục cũng phải phục.”

Điền Tam Hồng cũng tận tình khuyên bảo, Cố Đại Giang không đồng ý cũng không được.

Cứ thế, Tiểu Mãn chín tuổi đã trở thành học sinh lớp 1, tuy có hơi muộn, nhưng trẻ con ở nông thôn hầu như đều đi học muộn, trong lớp còn có người lớn tuổi hơn cả cô bé.

Tiểu Mãn rất nghe lời Cố Lập Xuân, cô bé và Lập Hạ giống như hai cái đuôi nhỏ đi theo sau Cố Lập Xuân, khiến Tiểu Vũ cũng có chút ghen tị.

Bốn anh em mang theo chiến lợi phẩm trở về, để che mắt người khác, bọn họ còn phủ một tầng cỏ xanh và rau dại dày lên mặt giỏ tre.

Điền Tam Hồng thấy nhiều đồ như vậy, không khỏi hoảng sợ.

Cố Lập Xuân vội vàng nói ra kế hoạch của mình.

Điền Tam Hồng chần chừ: “Gà rừng và cá mang lên huyện bán là được, vì sao còn phải ướp muối? Đồ tươi không phải sẽ dễ bán hơn sao?”

Cố Lập Xuân suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói ra tính toán của mình.

“Mẹ, sắp tới mùa nông nhàn rồi, với tình hình hiện tại của nhà ta, số lương thực được chia chắc chắn sẽ không đủ ăn, chúng ta cũng không thể mượn lương thực của đội sản suất mãi được, con muốn đi tìm một công việc tạm thời, nhưng nhà ta lại không quen biết ai, nghĩ đi nghĩ lại, con chỉ có thể mặt dày đi nhờ cậy cô con. Đột nhiên tới cửa, con cũng đâu thể đến đó tay không.”

Điền Tam Hồng lộ vẻ lo lắng: “Con muốn đến nhà cô con, có được không thế? Dù sao hồi đó cũng đã làm ầm ĩ như vậy rồi.”

Cố Lập Xuân nói: “Người gây gổ với cô là cha con, cô con đối xử với mẹ con chúng ta vẫn khá tốt, cha con hồ đồ không hiểu chuyện, con cũng không thể học theo ông ấy. Trước kia con còn nhỏ, chuyện người lớn con cũng không xen vào được. Bây giờ con đã lớn, có một số chuyện con nhất định phải đi làm.”

Điền Tam Hồng nghĩ đến ân oán giữa Cố Hồng Ngọc và gia đình bọn họ, quả thật, trước khi cãi nhau, Hồng Ngọc đối xử với bà và mấy đứa nhỏ đều rất tốt, lúc đó cô ấy đang làm việc ở Cung Tiêu Xã, cũng không thiếu lần trợ cấp ăn dùng cho bọn họ. Nhưng Cố đại Giang lại là cái động không đáy, cho bao nhiêu cũng cho không đủ, lại còn không biết cảm ơn. Cho dù đã trở mặt, nhưng lúc Lập Xuân bị bệnh, bà nội và anh trai ruột của ông ta cũng chẳng quan tâm, may mà thím hai cho tiền hỗ trợ mời bác sĩ, chỉ riêng chuyện đó, cả đời này Điền Tam Hồng đều phải biết ơn nhà bọn họ.

Nghĩ tới đây, Điền Tam Hồng không do dự nữa: “Lập Xuân, con nói đúng, cha con hồ đồ, chúng ta cũng không thể giống ông ấy. Ông ấy cắt đứt thì mặc kệ ông ấy, chúng ta vẫn có thể đi lại. Gà và cá mẹ sẽ đi ướp, đến lúc đó con mang đi đi. Mẹ cũng sẽ tìm thêm một ít đặc sản để con đem theo.”

Cố Lập Xuân cười nói: “Con biết mẹ chắc chắn sẽ ủng hộ con, đúng rồi, tối nay con muốn mời bà nội hai tới ăn cơm chung với nhà ta, mẹ thấy ổn không?”

Điền Tam Hồng hơi khó xử: “Mẹ thì không có vấn đề, nhưng mà cha con… Lỡ ông ấy lại gây chuyện thì khổ.”

Cố Lập Xuân đã có tính toán, cậu cười nói: “Chuyện của cha con, con tự có cách.”

0

0

5 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.