0 chữ
Chương 24
Chương 24
Sau khi vào tiệm y phục may sẵn, Tô Cẩm Nguyên mượn kim chỉ, lấy cớ sửa lại quần áo, đem mấy tờ ngân phiếu dùng giấy dầu gói kỹ, gấp lại rồi khâu vào lớp lót áo trong và lớp độn đế giày, sau đó mới rời khỏi tiệm.
Nàng lại lần lượt đến mấy nơi kín đáo khác, đem số ngân lượng và kim diệp tử lấy được từ Tô gia chia ra cất giấu.
Có nơi là vách tường của một tửu lầu, có chỗ là một ngôi miếu hoang ở phía Tây thành, có khi lại ở dưới gốc liễu bên hồ, thậm chí nàng còn vào cả một thanh lâu, trà trộn vào rồi tìm một góc khuất chôn giấu ngân lượng.
Tô Cẩm Nguyên cũng không biết sau khi đến Tiêu gia sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng nàng hiểu sâu sắc rằng trứng không thể bỏ cùng một giỏ, nếu không giỏ vỡ thì gà bay trứng mất, công sức của nàng sẽ đổ sông đổ bể.
Sau khi đã cất giấu xong số ngân lượng cần giấu, chuẩn bị xong những đường lui cần có.
Tô Cẩm Nguyên mới cầm năm ngàn lượng bạc còn lại đến tiệm thuốc mua sắm rất nhiều, không chỉ mua thuốc trị ngoại thương, mà còn có cả một số thuốc trị cảm mạo phong hàn và thuốc cấp cứu giữ mạng, thậm chí cả thạch tín, độc dược nàng cũng mua một ít.
Lão đại phu ngẩn người: “Cô nương, cô mua những thứ này để làm gì?”
Thạch tín, hạc đỉnh hồng, ô đầu…
Những thứ này có không ít là kịch độc, sơ sẩy một chút là có thể chết người.
Tô Cẩm Nguyên nói: “Ta ở Ngưu Gia Trang ngoài thành, trang chúng ta dạo này xuất hiện nhiều rắn rết chuột kiến, mua những thuốc này về là để đuổi chuột diệt côn trùng.”
Lão đại phu nghe vậy nhíu mày, những loại thuốc này nếu phối lại quả thực có thể dùng để diệt côn trùng, người ở thôn quê không ít người vẫn thường làm vậy. Hơn nữa, cô nương nhỏ trước mắt này mỗi loại đều lấy số lượng không nhiều, ông ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đại phu, trang của chúng tôi cách thành khá xa, đi lại cũng không tiện, trong trang có mấy vị lão nhân đang bị bệnh, ngài có thể kê giúp tôi vài thang thuốc để tôi mang về được không?”
Lão đại phu nhíu mày: “Nhưng ta chưa thăm khám qua, không biết bệnh tình thế nào…”
Tô Cẩm Nguyên vội nói: “Chỉ là bệnh thường gặp thôi ạ, có hai người vì con cháu trong nhà không nên người nên hay tức giận, một người thì vừa mất trượng phu nên đau lòng muốn chết. À phải rồi, còn có thuốc trị chứng tức giận công tâm dẫn đến ngất xỉu nữa…”
Nàng vắt óc suy nghĩ, kể hết một lượt những triệu chứng mà nữ quyến Tiêu gia có thể sẽ gặp phải, sau đó ngẩng đầu nhìn lão đại phu:
Nàng lại lần lượt đến mấy nơi kín đáo khác, đem số ngân lượng và kim diệp tử lấy được từ Tô gia chia ra cất giấu.
Có nơi là vách tường của một tửu lầu, có chỗ là một ngôi miếu hoang ở phía Tây thành, có khi lại ở dưới gốc liễu bên hồ, thậm chí nàng còn vào cả một thanh lâu, trà trộn vào rồi tìm một góc khuất chôn giấu ngân lượng.
Tô Cẩm Nguyên cũng không biết sau khi đến Tiêu gia sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng nàng hiểu sâu sắc rằng trứng không thể bỏ cùng một giỏ, nếu không giỏ vỡ thì gà bay trứng mất, công sức của nàng sẽ đổ sông đổ bể.
Tô Cẩm Nguyên mới cầm năm ngàn lượng bạc còn lại đến tiệm thuốc mua sắm rất nhiều, không chỉ mua thuốc trị ngoại thương, mà còn có cả một số thuốc trị cảm mạo phong hàn và thuốc cấp cứu giữ mạng, thậm chí cả thạch tín, độc dược nàng cũng mua một ít.
Lão đại phu ngẩn người: “Cô nương, cô mua những thứ này để làm gì?”
Thạch tín, hạc đỉnh hồng, ô đầu…
Những thứ này có không ít là kịch độc, sơ sẩy một chút là có thể chết người.
Tô Cẩm Nguyên nói: “Ta ở Ngưu Gia Trang ngoài thành, trang chúng ta dạo này xuất hiện nhiều rắn rết chuột kiến, mua những thuốc này về là để đuổi chuột diệt côn trùng.”
Lão đại phu nghe vậy nhíu mày, những loại thuốc này nếu phối lại quả thực có thể dùng để diệt côn trùng, người ở thôn quê không ít người vẫn thường làm vậy. Hơn nữa, cô nương nhỏ trước mắt này mỗi loại đều lấy số lượng không nhiều, ông ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lão đại phu nhíu mày: “Nhưng ta chưa thăm khám qua, không biết bệnh tình thế nào…”
Tô Cẩm Nguyên vội nói: “Chỉ là bệnh thường gặp thôi ạ, có hai người vì con cháu trong nhà không nên người nên hay tức giận, một người thì vừa mất trượng phu nên đau lòng muốn chết. À phải rồi, còn có thuốc trị chứng tức giận công tâm dẫn đến ngất xỉu nữa…”
Nàng vắt óc suy nghĩ, kể hết một lượt những triệu chứng mà nữ quyến Tiêu gia có thể sẽ gặp phải, sau đó ngẩng đầu nhìn lão đại phu:
8
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
