0 chữ
Chương 23
Chương 23
“Tiện nhân này, nghiệt chủng kia… Nó điên rồi… điên thật rồi…”
Dư thị một tay ôm lấy cổ, máu tươi đầm đìa tay kia, “Năm đó không nên đón nó về, thà cứ để nó chết ở bên ngoài còn hơn!”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Tô Vạn Toàn đen sầm, quát lớn với Dư thị: “Nó là nữ nhi của huynh trưởng, là cháu gái của ta, bà muốn cả kinh thành này đều biết chuyện tốt bà đã làm hay sao?!”
Dư thị sợ đến nỗi tiếng khóc cũng nghẹn lại.
Tô Vạn Toàn giận dữ nói: “Đem phu nhân và tiểu thư về sân của mình trông coi cẩn thận, không có lệnh của ta thì không được thả các người ra.”
“Lão gia!” “Cha…”
Dư thị và Tô Tâm Nguyệt đều hoảng hốt, Tô Vạn Toàn trừng mắt nhìn họ: “Hai người còn dám nói thêm một câu, ta liền tống các người đến biệt viện, đừng hòng quay về nữa!”
Cả hai sợ hãi, lập tức không dám hé răng thêm lời nào.
Tô Vạn Toàn sai người lôi họ đi, nghiến răng nói: “Đi gọi Hành Nhi về đây.”
Tô Hành là con trai của ông ta, hiện đang theo học ở Quốc Tử Giám.
Tiêu gia lúc này đang đứng giữa đầu sóng ngọn gió, ông ta cứ cảm thấy Tô Cẩm Nguyên ôm nhiều ngân lượng như vậy đến đó không chừng sẽ gây ra họa lớn. Tô Hành tuy tuổi còn nhỏ nhưng sớm đã thông tuệ, ông ta muốn gọi con trai về để bàn bạc đối sách.
Tô Vạn Toàn lạnh lùng nhìn những người khác: “Chuyện hôm nay, không một ai được hé răng nửa lời ra ngoài, nếu không ta sẽ lột da kẻ đó!”
…
Tô Cẩm Nguyên rời khỏi Tô gia, thúc xe ngựa chạy như điên. Sau khi đi được một đoạn đường, phát hiện người của Tô gia không đuổi theo, trái tim đang treo lơ lửng của nàng mới hơi thả lỏng xuống đôi chút.
Những bằng chứng hay sự nắm chắc mà nàng nói trước đó, tất cả đều là do nàng bịa chuyện.
Sau khi phụ thân qua đời, nàng vẫn luôn sống ở nhà Tô Vạn Toàn. Dư thị thì soi mói khắp nơi, nàng không có tiền bạc, không có bản lĩnh, làm sao có thể giữ lại được đường lui nào.
Nàng chẳng qua chỉ dựa vào việc Tô Vạn Toàn đuối lý, lại không biết tung tích của Lục Trác, mới dám bịa ra những lời vừa rồi. Hơn nữa, còn nhân lúc ra tay hung hãn đã dọa được người nhà họ Tô, mới có thể thuận lợi lấy được ngân lượng như vậy.
Nhưng nếu đợi Tô Vạn Toàn hoàn hồn lại, e rằng cũng sẽ phát hiện ra mình đã bị lừa gạt.
Khi Tô Cẩm Nguyên thả lỏng tinh thần, suýt chút nữa đã ngã khỏi xe ngựa. Nàng cố hết sức nắm chặt dây cương, ổn định lại tâm trí, rồi mới thúc xe đến phường chợ phía Tây thành, bỏ lại xe ngựa rồi tìm mua một bộ y phục mới.
Trên người toàn là máu, phải xử lý cho sạch sẽ, hơn nữa nàng cũng phải đem ngân lượng cất giấu đi.
Dư thị một tay ôm lấy cổ, máu tươi đầm đìa tay kia, “Năm đó không nên đón nó về, thà cứ để nó chết ở bên ngoài còn hơn!”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Tô Vạn Toàn đen sầm, quát lớn với Dư thị: “Nó là nữ nhi của huynh trưởng, là cháu gái của ta, bà muốn cả kinh thành này đều biết chuyện tốt bà đã làm hay sao?!”
Dư thị sợ đến nỗi tiếng khóc cũng nghẹn lại.
Tô Vạn Toàn giận dữ nói: “Đem phu nhân và tiểu thư về sân của mình trông coi cẩn thận, không có lệnh của ta thì không được thả các người ra.”
“Lão gia!” “Cha…”
Dư thị và Tô Tâm Nguyệt đều hoảng hốt, Tô Vạn Toàn trừng mắt nhìn họ: “Hai người còn dám nói thêm một câu, ta liền tống các người đến biệt viện, đừng hòng quay về nữa!”
Tô Vạn Toàn sai người lôi họ đi, nghiến răng nói: “Đi gọi Hành Nhi về đây.”
Tô Hành là con trai của ông ta, hiện đang theo học ở Quốc Tử Giám.
Tiêu gia lúc này đang đứng giữa đầu sóng ngọn gió, ông ta cứ cảm thấy Tô Cẩm Nguyên ôm nhiều ngân lượng như vậy đến đó không chừng sẽ gây ra họa lớn. Tô Hành tuy tuổi còn nhỏ nhưng sớm đã thông tuệ, ông ta muốn gọi con trai về để bàn bạc đối sách.
Tô Vạn Toàn lạnh lùng nhìn những người khác: “Chuyện hôm nay, không một ai được hé răng nửa lời ra ngoài, nếu không ta sẽ lột da kẻ đó!”
…
Tô Cẩm Nguyên rời khỏi Tô gia, thúc xe ngựa chạy như điên. Sau khi đi được một đoạn đường, phát hiện người của Tô gia không đuổi theo, trái tim đang treo lơ lửng của nàng mới hơi thả lỏng xuống đôi chút.
Sau khi phụ thân qua đời, nàng vẫn luôn sống ở nhà Tô Vạn Toàn. Dư thị thì soi mói khắp nơi, nàng không có tiền bạc, không có bản lĩnh, làm sao có thể giữ lại được đường lui nào.
Nàng chẳng qua chỉ dựa vào việc Tô Vạn Toàn đuối lý, lại không biết tung tích của Lục Trác, mới dám bịa ra những lời vừa rồi. Hơn nữa, còn nhân lúc ra tay hung hãn đã dọa được người nhà họ Tô, mới có thể thuận lợi lấy được ngân lượng như vậy.
Nhưng nếu đợi Tô Vạn Toàn hoàn hồn lại, e rằng cũng sẽ phát hiện ra mình đã bị lừa gạt.
Khi Tô Cẩm Nguyên thả lỏng tinh thần, suýt chút nữa đã ngã khỏi xe ngựa. Nàng cố hết sức nắm chặt dây cương, ổn định lại tâm trí, rồi mới thúc xe đến phường chợ phía Tây thành, bỏ lại xe ngựa rồi tìm mua một bộ y phục mới.
10
0
2 tháng trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
