0 chữ
Chương 25
Chương 25
“Những bệnh này của họ đều là bệnh thường gặp, ngài cứ kê cho tôi vài thang thuốc thông dụng, không cầu hiệu quả quá tốt, chỉ cần vào thời khắc mấu chốt có thể giữ được mạng là được.”
“Chuyện này…”
Tô Cẩm Nguyên đưa tay lấy ra số bạc vụn đã đổi trước đó đưa cho lão đại phu: “Làm phiền ngài rồi.”
Lão đại phu càng nhíu chặt mày: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, thuốc này thực sự không thể uống bừa…”
“Hồ bá.”
Phía sau tiệm thuốc đột nhiên vang lên một giọng nói, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi từ phía đó bước ra: “Những bệnh mà cô nương ấy nói không phải là bệnh hiếm gặp gì, để ta bốc cho cô ấy vài thang thuốc.”
“Công tử…”
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
Nam tử đó cười lên tựa như gió mát trăng thanh, đôi mày hơi cong trông rất ưa nhìn: “Cô nương đợi một lát, ta đi lấy thuốc cho cô.”
Tô Cẩm Nguyên nhìn y: “Chàng là?”
“Ta tên Tịch Quân Ninh, là thiếu đông gia của Hạnh Lâm Đường này, đã theo phụ thân học y nhiều năm.” Tịch Quân Ninh ôn tồn nói.
Tô Cẩm Nguyên thở phào một hơi: “Vậy làm phiền Tịch công tử rồi.”
Tịch Quân Ninh xoay người sang một bên lấy thuốc, không bao lâu sau quay lại, trên những ngón tay thon dài trắng trẻo đã cầm mấy gói thuốc đặt trước mặt Tô Cẩm Nguyên.
“Mấy gói thuốc này dược tính ôn hòa, cũng không dùng nhiều vị thuốc mạnh, bất kể là nam nữ già trẻ đều có thể dùng được. Chỉ là nếu gặp trẻ nhỏ, người già hoặc phụ nữ có thai thì dược lượng phải giảm đi một nửa.”
“Nếu gặp phải tình huống như cô nói, thì đem thuốc này sắc uống, chỉ cần bệnh tình không quá nghiêm trọng đều có thể thuyên giảm.”
Nói xong, y lại đưa cho Tô Cẩm Nguyên hai chiếc bình nhỏ:
“Hai bình này là Thuận Khí Hoàn và Cứu Tâm Đan bí truyền của Hạnh Lâm Đường chúng ta, nếu gặp phải tình huống quá nghiêm trọng, thì mỗi loại uống một viên, có thể giữ được tính mạng, cả ngoại thương lẫn nội thương đều dùng được.”
Khi Tô Cẩm Nguyên nghe thấy câu “cả ngoại thương lẫn nội thương đều dùng được”, động tác đang đưa tay ra của nàng chợt khựng lại.
“Cô nương?” Tịch Quân Ninh cười tủm tỉm nhìn nàng.
Tô Cẩm Nguyên hơi nheo mắt nhìn y, thấy thần sắc y tự nhiên, dường như vừa rồi chỉ thuận miệng nói, lúc này mới hơi yên tâm đưa tay nhận lấy: “Tổng cộng bao nhiêu bạc?”
“Thành thật mà nói, là ba ngàn lượng.”
Tô Cẩm Nguyên suýt chút nữa đã ném cái bình kia đi: “Ba ngàn lượng?!”
Sao ngươi không đi cướp luôn đi?!
Nếu không phải Hạnh Lâm Đường này là tiệm thuốc lớn nhất kinh thành, lại còn có chi nhánh ở nhiều nơi, nghe đồn còn có chút quan hệ với Dược Vương Cốc, nàng thật sự sẽ nghĩ nam tử luôn giữ nụ cười này đang cố tình chặt chém mình.
“Chuyện này…”
Tô Cẩm Nguyên đưa tay lấy ra số bạc vụn đã đổi trước đó đưa cho lão đại phu: “Làm phiền ngài rồi.”
Lão đại phu càng nhíu chặt mày: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, thuốc này thực sự không thể uống bừa…”
“Hồ bá.”
Phía sau tiệm thuốc đột nhiên vang lên một giọng nói, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi từ phía đó bước ra: “Những bệnh mà cô nương ấy nói không phải là bệnh hiếm gặp gì, để ta bốc cho cô ấy vài thang thuốc.”
“Công tử…”
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
Nam tử đó cười lên tựa như gió mát trăng thanh, đôi mày hơi cong trông rất ưa nhìn: “Cô nương đợi một lát, ta đi lấy thuốc cho cô.”
“Ta tên Tịch Quân Ninh, là thiếu đông gia của Hạnh Lâm Đường này, đã theo phụ thân học y nhiều năm.” Tịch Quân Ninh ôn tồn nói.
Tô Cẩm Nguyên thở phào một hơi: “Vậy làm phiền Tịch công tử rồi.”
Tịch Quân Ninh xoay người sang một bên lấy thuốc, không bao lâu sau quay lại, trên những ngón tay thon dài trắng trẻo đã cầm mấy gói thuốc đặt trước mặt Tô Cẩm Nguyên.
“Mấy gói thuốc này dược tính ôn hòa, cũng không dùng nhiều vị thuốc mạnh, bất kể là nam nữ già trẻ đều có thể dùng được. Chỉ là nếu gặp trẻ nhỏ, người già hoặc phụ nữ có thai thì dược lượng phải giảm đi một nửa.”
“Nếu gặp phải tình huống như cô nói, thì đem thuốc này sắc uống, chỉ cần bệnh tình không quá nghiêm trọng đều có thể thuyên giảm.”
Nói xong, y lại đưa cho Tô Cẩm Nguyên hai chiếc bình nhỏ:
Khi Tô Cẩm Nguyên nghe thấy câu “cả ngoại thương lẫn nội thương đều dùng được”, động tác đang đưa tay ra của nàng chợt khựng lại.
“Cô nương?” Tịch Quân Ninh cười tủm tỉm nhìn nàng.
Tô Cẩm Nguyên hơi nheo mắt nhìn y, thấy thần sắc y tự nhiên, dường như vừa rồi chỉ thuận miệng nói, lúc này mới hơi yên tâm đưa tay nhận lấy: “Tổng cộng bao nhiêu bạc?”
“Thành thật mà nói, là ba ngàn lượng.”
Tô Cẩm Nguyên suýt chút nữa đã ném cái bình kia đi: “Ba ngàn lượng?!”
Sao ngươi không đi cướp luôn đi?!
Nếu không phải Hạnh Lâm Đường này là tiệm thuốc lớn nhất kinh thành, lại còn có chi nhánh ở nhiều nơi, nghe đồn còn có chút quan hệ với Dược Vương Cốc, nàng thật sự sẽ nghĩ nam tử luôn giữ nụ cười này đang cố tình chặt chém mình.
10
0
2 tháng trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
