TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Mua thuốc

"Cẩm Nguyên!"

Tô Vạn Toàn vội vàng cất tiếng: "Con một thân nữ nhi, mang theo nhiều ngân lượng như vậy thì có thể đi đâu được chứ?"

"Đi đâu cũng tốt hơn là ở lại nơi này."

Tô Cẩm Nguyên không còn là tiểu cô nương ngây thơ khờ dại không hiểu sự đời như trước kia nữa, nàng cũng hiểu rõ Tô gia đưa ra số ngân lượng này với sự bất đắc dĩ và không cam lòng đến mức nào.

Nàng muốn ở lại đây, trừ phi có thể giữ Dư thị làm con tin mãi mãi, nếu không một khi thả Dư thị ra, Tô Vạn Toàn chắc chắn sẽ lập tức cho người bắt nàng lại. Đến lúc đó, nàng muốn thoát thân sẽ khó như lên trời.

Tô Cẩm Nguyên một tay vẫn giữ chặt cổ Dư thị, khống chế ả ta đi thẳng một mạch đến tận cổng lớn, lúc này mới quay sang nói với Tô Vạn Toàn:

"Năm vạn lượng bạc này, coi như mua đứt đoạn tuyệt mối quan hệ giữa chúng ta. Ta đã gả vào Trấn Quốc Tướng quân phủ, từ nay về sau chính là người của Tiêu gia. Ra khỏi cổng lớn Tô gia này, ta sẽ lập tức đến Tiêu gia. Thúc phụ không cần phải đến tìm ta nữa đâu."

"Con điên rồi sao!!"

Tô Vạn Toàn toàn thân chấn động, mắt ngập tràn kinh hãi: "Con có biết Tiêu gia hiện tại đang trong tình cảnh như thế nào không?"

"Tiêu Tấn đã chết rồi! Ngay cả Tiêu Vân Hi bọn họ cũng đều đã tử trận ở Lâm Xuyên! Con vào lúc này mà tìm đến đó, chẳng phải là không muốn sống nữa sao?!"

Tô Cẩm Nguyên cười khổ một tiếng. Phải vậy, nàng vào lúc này mà tìm đến Tiêu gia, quả thực chính là tự tìm đường chết. Nhưng còn có cách nào khác đâu?

Nàng nợ Tiêu gia, cũng đã hứa với Tạ Vân Yến.

Con người nàng có thể thấp hèn, có thể độc ác, nhưng duy chỉ có một điều, đó là luôn giữ trọn lời hứa.

Mấy chiếc bánh nướng và ít thịt muối ngày ấy, cùng với việc Tạ Vân Yến cuối cùng đã thả cho nàng một con đường sống, và cả tờ giấy từ hôn mà Tiêu Vân Hi đưa cho nàng, tất cả những điều đó đều khiến nàng không thể nào nhắm mắt làm ngơ, bỏ mặc Tiêu gia trong cơn nguy khốn.

"Ta vốn phận bạc, chết thì cũng là chết thôi. Thúc phụ nếu không muốn bị chuyện của Tiêu gia liên lụy, thì cứ xem như ta đã chết ở bên ngoài rồi đi. Sau này, người... hãy tự bảo trọng."

Tô Cẩm Nguyên dứt khoát đẩy Dư thị ra, đoạn xoay người ôm hộp gỗ kia chạy thẳng ra ngoài.

Hành động bất ngờ này của nàng khiến Tô gia một phen hỗn loạn. Kẻ thì vội đến đỡ Dư thị đang gào khóc thảm thiết, Tô Vạn Toàn thì sải bước đuổi theo ra tận cổng, hòng chặn đường Tô Cẩm Nguyên.

Nào ngờ, Tô Cẩm Nguyên từ sớm đã giấu sẵn xe ngựa ở một góc khuất. Nàng chạy như bay đến đó, thoăn thoắt tung mình lên xe, vung roi thúc ngựa bỏ trốn.

Tô Vạn Toàn đứng sững nhìn theo bóng xe Tô Cẩm Nguyên vun vυ"t lao đi, vừa tức tối vừa uất nghẹn muốn rống lên chửi mắng. Nhưng rồi thấy ánh mắt của những người xung quanh đang đổ dồn về phía này, lại nghe tiếng Dư thị trong phủ vẫn đang gào khóc inh ỏi, lão đành nghiến răng, giậm chân bình bịch rồi hậm hực quay gót vào trong.

"Đồ tiện nhân! Nghiệt chủng kia… Nó đúng là điên rồi… Điên thật rồi…"

7

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.