TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Nhưng cho dù anh có chống cự thế nào, cơ thể vẫn không nghe theo, không thể làm được điều mình muốn. Cảm giác như tim đang bị thả vào chảo dầu sôi, hoảng loạn đến phát điên.

Đôi mắt đỏ ngầu của Long Uyên trợn to như chuông đồng, gân xanh trên trán gồ lên rõ rệt khiến cả gương mặt anh ta vặn vẹo đến đáng sợ.

Dáng vẻ đó, như hận không thể hóa thân thành mãnh thú, rồi xé xác người phụ nữ đó vậy.

Dường như nhận ra đối phương không hề e sợ, trong mắt Long Uyên thoáng hiện chút hoảng hốt.

Làm sao đây? Anh đã chuẩn bị cầu hôn Lạc Lạc trước cuối tháng rồi mà.

Và rõ ràng, Mục Chân còn hoảng loạn hơn anh gấp mấy lần.

Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!

Có lẽ vì ý chí kháng cự quá mãnh liệt, cuối cùng, đôi tay của Mục Chân cũng có dấu hiệu được “giải phóng”. Nhưng mỗi lần anh muốn lăn xuống giường lại bị bật ngược trở lại.

Có vẻ lúc này phạm vi hoạt động của cô rất hạn chế, hơn nữa thời gian hai tay có thể tự điều khiển mỗi lần chỉ có nửa giây, dường như vẫn không thể làm được gì.

Đầu óc cứ như bị hạ thuốc, mơ mơ màng màng, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo. Cuối cùng, Mục Chân không giãy giụa nữa, mà trực tiếp giáng tự tát vào mặt mình.

"Bốp bốp bốp!"

Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại cho ông đây, nếu không thì thật sự không kịp nữa rồi!

Long Uyên đang định lên tiếng cảnh cáo lần nữa bỗng im bặt, cứ thế mặt mày âm trầm nhìn đối phương phát điên.

Anh không ngờ người phụ nữ này còn bị đa nhân cách, mà xem ra bệnh không hề nhẹ!

Một tiếng sau.

Cuối cùng căn phòng đã trở lại yên tĩnh, không, là một sự tĩnh lặng chết chóc.

Người đàn ông mạnh mẽ như mãnh thú giờ trông như con sư tử bị rút cạn máu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

Cho dù đã gần như hấp hối, khí chất kiêu ngạo vẫn không mất, đôi mắt sắc lạnh nhìn như muốn xé xác kẻ thủ phạm thành ngàn mảnh.

Ngoài mùi máu tanh nồng trong không khí, vẫn còn chút hơi thở mờ ám ái muội chưa tan hẳn.

Cạnh đầu giường, người phụ nữ quay lưng lại, mái tóc dài gợn sóng xõa tung trên vai, rối tung rối mù.

Chiếc váy dài màu đỏ sẫm mặc lỏng lẻo, ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt xinh đẹp tái mét như tro tàn.

Khoảng mười phút sau, đôi mắt lờ đờ của Mục Chân tập trung lại, đầu tiên là run rẩy, sau đó lại giơ tay lên tự vả mạnh vào miệng.

Không thể nào! Cái này không thể là sự thật!

Đúng! Đây chắc chắn chỉ là một cơn ác mộng, hôm nay anh hoàn toàn không hề dẫn đàn em đi đòi nợ tên Sẹo To, đàn em anh vẫn còn sống, cũng chẳng có hệ thống khốn nạn nào, càng không bò lên giường bị một người đàn ông làm chuyện đó.

3

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.