0 chữ
Chương 8
Chương 8: Núi Everest
Lục Xán Nhiên không nhúc nhích.
Lương Nguyên Tranh cũng không động đậy, khuôn mặt điển trai lạnh nhạt không hề có chút biểu cảm.
Chỉ có trái tim đỏ trên đỉnh đầu anh như bị cảm lạnh, khẽ run run.
“Khó chịu lắm à?” Lương Nguyên Tranh nói: “Anh đưa em đi.”
“Anh?”
Lục Xán Nhiên lại gọi một tiếng, không chắc chắn lắm, chỉ muốn xác nhận cảm giác của mình.
Sau đó cô thấy trên đầu Lương Nguyên Tranh “bùm” thêm một trái tim đỏ nữa.
Lục Xán Nhiên lảo đảo đứng dậy: “Em hình như bị ngộ độc thực phẩm rồi, anh, hôm nay em cứ nghe thấy mấy tiếng ảo, nhìn thấy ảo giác, giờ còn cảm giác như mình bị hoang tưởng nữa.”
Lương Nguyên Tranh chỉ mất năm phút để đưa cô đến đúng khoa, còn nhanh và hiệu quả hơn bất cứ lần khám bệnh nào trước đó của cô.
Điện thoại của anh liên tục đổ chuông, khoa cấp cứu ngày nào cũng quá tải, giục giã liên hồi. Trước khi rời đi, anh hỏi số điện thoại của cô.
Anh gọi sang một cuộc, chờ chuông vang lên trên điện thoại cô, rồi lạnh nhạt nói: “Lưu lại số anh, lát nữa có gì bất thường thì gọi trực tiếp cho anh.”
Lục Xán Nhiên nói lời cảm ơn, mắt không rời khỏi đỉnh đầu anh.
Trên đó vẫn là hai trái tim đỏ nhấp nháy, ngoài ra không có gì khác.
Bác sĩ hỏi cô thời gian ăn uống, triệu chứng cụ thể. Đối với một bác sĩ có kinh nghiệm, bệnh nhân bị ngộ độc nấm không phải hiếm, cứ đến mùa nấm là gặp đầy.
Trong hàng loạt bệnh nhân nôn mửa, tiêu chảy, hét loạn, ngất xỉu hay vào ICU, thì Lục Xán Nhiên – nói chuyện rõ ràng, không phản ứng xấu nghiêm trọng – quả thực quá bình thường.
Vì ăn đã lâu, không giữ lại nước canh nấm, cũng không biết rõ loại nấm đã ăn, nên không thể rửa ruột hay tiêm thuốc giải độc. Cuối cùng cô được lấy máu xét nghiệm, rồi kê thuốc truyền dịch.
May mắn thay, xét nghiệm máu không phát hiện tổn thương gan. Vì cô đi khám một mình lại nghi ngờ bị ngộ độc nấm, nên được sắp xếp truyền nước trong phòng cấp cứu.
Bác sĩ chỉ có thể khuyên cô uống nhiều nước để đào thải nhanh hơn.
Trong phòng cấp cứu không quá đông người, có y tá giám sát liên tục. Khi mới truyền được nửa chai, Lục Xán Nhiên vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy những “dòng chữ chạy” trên đầu người khác, toàn là những chuyện “bí mật” kỳ quái trong bệnh viện.
May mà Lương Nguyên Tranh đẩy cửa bước vào, nếu không cô sắp phải chứng kiến toàn bộ màn y tá bắt gặp bác sĩ khoa chỉnh hình hôn em gái ruột ngay trong phòng bệnh mất rồi.
Anh cắt ngang mạch “giật gân” của y tá, đúng lúc cô ta quay đầu đi, Lục Xán Nhiên thấy trên đầu cô ta hiện ra dòng chữ:
“Đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá!”
Lục Xán Nhiên bỗng thấy vui vẻ vì gu thẩm mỹ của mình được công nhận.
“Bác sĩ Lương.” Y tá hỏi: “Anh làm việc suốt đêm rồi, giờ vẫn chưa được nghỉ à?”
“Ừm.” Lương Nguyên Tranh cầm sổ theo dõi đặt bên giường, mở ra xem kết quả xét nghiệm, nhiệt độ, huyết áp, nhịp tim của cô: “Hôm nay cấp cứu đông bệnh nhân, anh sẽ tan ca trễ, vẫn bình thường chứ?”
Lục Xán Nhiên muốn nói thay y tá rằng rất không bình thường, vì lúc này trên đầu cô y tá hiện ra dòng chữ:
“Trời ơi, bác sĩ Lương vừa đẹp trai vừa chăm chỉ tăng ca, người bình thường ai thích tăng ca chứ, bảo sao đến giờ vẫn chưa có bạn gái!”
“Mọi thứ đều ổn.” Y tá mỉm cười nói: “Cô ấy còn trẻ, trao đổi chất tốt.”
Cô ta lại hiện thêm một dòng chữ:
“Í hí hí hí hí, hai người này quan hệ gì đây nhỉ?”
“Còn nghe thấy tiếng ảo hay thấy ảo giác không?” Lương Nguyên Tranh đóng sổ lại, nhìn cô: “Có cảm giác nào khác không, mặt em sao đỏ thế?”
“Dạ, không có.” Lục Xán Nhiên ấp úng: “Chắc do thấy hơi nóng.”
“Bị nóng à?”
Lương Nguyên Tranh ngạc nhiên, quay lại nhìn nhiệt độ điều hòa trên tường.
Trên đầu y tá hiện dòng chữ dài ngoằng:
“Chậc chậc chậc chậc, bệnh viện để khử khuẩn và bảo vệ thiết bị luôn bật điều hòa mát, mới hai mươi độ thôi mà tôi đã lạnh đến đau bụng kinh rồi, nóng gì mà nóng, chẳng phải là thấy trai đẹp nên tim đập rộn ràng hả bé con.”
Mặt Lục Xán Nhiên càng lúc càng đỏ, càng lúc càng đỏ hơn nữa.
Lương Nguyên Tranh định điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, cô vội vàng gọi lại: “Không cần đâu anh! Em không thấy nóng nữa rồi!”
Anh cau mày nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Ba trái tim đỏ trên đầu anh nhảy nhót lung tung không theo nhịp.
“Lúc nóng lúc lạnh?” Anh nói với vẻ cẩn trọng: “Còn triệu chứng nào khác không?”
“Không còn ạ.” Lục Xán Nhiên lí nhí trả lời.
Y tá lại hiện lên:
“Trời ơi trời ơi trời ơi bác sĩ Lương chẳng hiểu phong tình chút nào! Nếu có chút “não yêu đương” thì đã biết cô gái này đang ngại rồi chứ! Bác sĩ Lương ế thật không vậy? Hoàn toàn không hiểu tâm lý con gái ha ha ha ha!”
Lương Nguyên Tranh hơi khựng lại, trầm giọng:
“Đừng lo, anh là bác sĩ, có phản ứng gì thì cứ nói thẳng.”
Y tá:
“Phản ứng sinh lý ha ha ha ha trời ơi ca trực hôm nay nhiều drama ghê, còn nếu bây giờ có bịch hạt dưa vị trần bì ăn nữa thì perfect luôn á.”
Lục Xán Nhiên như muốn khóc:
“Thật sự không có, chắc tại em thấy hơi căng thẳng khi nhìn thấy đàn anh thôi.”
Cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy ba trái tim trên đầu anh bị ba mũi tên bắn “biu biu biu” rồi “cạch” một cái vỡ tan thành tro bụi.
AAAHHHHH!
Rút lại lời vừa rồi đi, làm ơn cho em rút lại đi mà!
“Ừm.” Lương Nguyên Tranh không nhìn cô, hỏi: “Ăn trưa chưa? Có ai đi cùng em không? Bạn trai chẳng hạn?”
Y tá:
“Ới zời ơi ơi ơi!”
Lục Xán Nhiên nói: “Dạ? À, em chưa ăn, cũng không có, em chưa nói với bạn nào, mà em cũng không có bạn trai.”
Câu cuối cùng nói quá nhanh, quá nhẹ, quá run rẩy. Cô sợ anh nghe không rõ, lại sợ anh nghe rõ quá, nghe rõ sự nhấn mạnh của cô.
Y tá:
“Hí hí hí hí hí hí hí.”
Lương Nguyên Tranh “ừ” một tiếng, rồi dặn dò y tá: “Đây là đàn em khóa dưới của anh, em ấy có tiền sử dị ứng, không cần gọi cơm giúp, lát anh mang tới.”
Y tá cười tươi: “Được ạ.”
“Tôi “đẩy thuyền” rồi đó tôi “đẩy thuyền” rồi đó!”
Lục Xán Nhiên lí nhí nói cảm ơn đàn anh.
Lương Nguyên Tranh thản nhiên đáp: “Nên làm mà.”
Trước khi rời đi, Lục Xán Nhiên lại gọi “đàn anh”, Lương Nguyên Tranh quay lại hỏi sao vậy.
Cô lúng túng chờ đợi suốt mười lăm giây, vẫn không thấy trái tim nào hiện lên trên đầu anh nữa.
Cô áy náy nói: “Đã làm phiền anh rồi.”
Lương Nguyên Tranh trả lời đúng kiểu công thức: “Không phiền.” Rồi đi thẳng ra ngoài.
Lục Xán Nhiên nhắm mắt lại.
Y tá ghé qua hỏi nhỏ: “Em là học trò trực tiếp của bác sĩ Lương à?”
“À, không phải.” Cô vội vàng mở mắt, thấy trên đầu y tá là đầy một màn hình chữ “có drama, có drama”, đành căng mặt đáp: “Chỉ là cùng đại học, cũng cùng cấp ba nữa.”
Y tá mỉm cười.
Lục Xán Nhiên lấy cớ buồn ngủ, muốn nghỉ một lát, rồi trùm chăn kín mít lên người, len lén nhắn tin trong nhóm bạn cùng phòng:
[Tớ có linh cảm không lành. Nếu, nếu như tớ không phải ảo giác bình thường, mà là giống như phim ảnh, thật sự có được năng lực đọc tâm thì sao đây? Không lẽ y tá kia thật sự nhận ra tớ thích đàn anh Lương rồi]
CBO phiên bản đầu:
[Hu hu hu hu hu, em đúng là thể hiện rõ quá rồi]
[Cảm giác ai cũng nhận ra em đang đơn phương Lương Nguyên Tranh luôn á.]
[Khóc trong gào thét.]
Chu Hoa Hinh:
[Đợi chút, tớ đang bắn nhau trong PUBG, xử xong team địch rồi tới cậu liền!]
Từ Kiều không trả lời, chắc đang cày bài với bạn học cùng ôn thi.
Tần Băng Sương hỏi sao thế, Lục Xán Nhiên kể mình đang truyền nước, y tá cứ mập mờ nói về cô và Lương Nguyên Tranh.
Tần Băng Sương gửi một đoạn ghi âm khá dài, giọng dỗ dành rất có lý:
[Cậu ấy bảo y tá đâu có trêu ai khác, chẳng phải là vì đàn anh cũng có vấn đề đấy à? Không thì sao không đi trêu đàn anh với các cô gái khác?
Nghĩ kỹ đi, chẳng phải vậy mới chứng minh hai người là “trời sinh một cặp” à nhầm, là “định mệnh an bài” còn gì.]
Lục Xán Nhiên nghe xong thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cô quyết định đổi tên WeChat, bỏ cái tên cũ quá lộ liễu, thay bằng một cái gì đó bình thường, ít gây chú ý hơn.
Lục Xán Nhiên và Lương Nguyên Tranh, cả hai tên đều có mang nghĩa là núi.
Ngọn núi cao nhất thế giới là gì? Là đỉnh Everest thuộc dãy Himalaya.
Mà “Tranh” trong tên anh cũng có nghĩa là núi non hiểm trở…
Lục Xán Nhiên lặng lẽ đổi tên WeChat thành Everest.
Trong chăn nóng quá, cô thò đầu ra thở.
Không ngờ nhìn lên đã thấy trên đầu y tá hiện ra một dòng chữ siêu dài:
“Cũng thích anh ấy, nhưng giám đốc Tiết rất xem trọng bác sĩ Lương, còn muốn gả con gái mình cho anh ấy, mà con gái giám đốc vẫn đang theo đuổi bác sĩ Lương nữa, chậc chậc.”
Lục Xán Nhiên trò chuyện với y tá: “Chị ơi, bệnh nhân như em có nhiều không ạ?”
Y tá trả lời: “Cũng không nhiều, mình không phải Vân Nam nên nấm không phong phú, hiếm khi bị ngộ độc.”
Cô lại hỏi: “Gần đây có bận lắm không ạ?”
Y tá nói: “Lúc nào bệnh viện chả bận. Bác sĩ Lương ấy, tối qua tan ca rồi mà vẫn phải quay lại trực đêm vì có vụ ẩu đả, một ông chủ quán ăn bị hai tên say đánh cho một trận, ảnh lại lao tới viện ngay.”
Lục Xán Nhiên hỏi: “Tiết Ninh Nguyện là con gái giám đốc Tiết ạ?”
Y tá đáp: “Ừ, em quen hả? À đúng rồi, ba người bọn em cùng một trường mà.”
Lục Xán Nhiên nở nụ cười dịu dàng.
Dù trước giờ cô chưa từng nghe cái tên Tiết Ninh Nguyện, giờ thì cô biết rồi.
Thứ nhất: Ảo giác của cô thực sự là đọc tâm.
Thứ hai: Đàn anh có sở thích bị gọi là “đàn anh.”
Thứ ba: Thầy hướng dẫn muốn gả con gái cho anh ấy.
Và điều quan trọng nhất: sở thích của đàn anh có hơi kỳ quặc, nhưng vẫn chấp nhận được.
Lục Xán Nhiên nhắm mắt, sau một hồi sốc nặng và đấu tranh nội tâm, quyết định tạm thời giấu kín chuyện này.
Lỡ đâu bác sĩ lại cho rằng cô có vấn đề tâm lý thì sao?
Lỡ đâu cô thật sự bị stress mà sinh ra ảo giác thì sao?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện bạn cùng phòng kể cho bác sĩ rằng cô đang đơn phương đàn anh là đã thấy sợ muốn chết.
Tâm lý bất ổn không sao, bị phát hiện crush mới là thảm họa.
Lục Xán Nhiên quyết định không nói gì hết.
Thật tiếc. Giá mà khả năng đọc tâm này có thể dùng để thấy được suy nghĩ của Lương Nguyên Tranh thì tốt biết mấy.
Bữa trưa cũng là do đàn anh mang tới.
Anh không nán lại lâu, chỉ kiểm tra sổ theo dõi như bình thường rồi rời đi.
Truyền dịch xong, cánh tay bên trái của Lục Xán Nhiên vừa lạnh vừa tê. Nằm lâu quá nên cả mông và chân cũng ê ẩm.
Y tá không rõ tiếp theo cần làm gì, ra ngoài hỏi bác sĩ điều trị.
Lục Xán Nhiên cố gắng ngồi dậy, ôm lấy tay truyền dịch, nhưng vừa đứng lên thì hoa mắt, suýt ngã xuống đất.
Đúng lúc ấy, Lương Nguyên Tranh đẩy cửa bước vào và kịp đỡ cô.
Cô không kịp phản ứng, đâm sầm vào ngực anh. Dưới áo blouse trắng là chiếc sơ mi trắng, cúc áo cứng cấn vào trán cô.
Nhiệt độ cơ thể, cảm giác lạnh của kim loại, và mùi hương quen thuộc cùng lúc bao trùm lấy cô.
Lương Nguyên Tranh đỡ cô đứng vững rồi buông tay, lui lại hai bước, lạnh nhạt: “Cẩn thận.”
Lục Xán Nhiên định cảm ơn, ngẩng đầu lên thì lời bị nghẹn lại trong cổ họng.
Trên đầu anh, là một màn hình kỳ lạ toàn ký tự lạ.
Điện thoại trong túi vang lên liên tục, màn hình không ngừng nhảy thông báo tin nhắn.
Chu Hoa Hinh:
[Tớ gϊếŧ người về rồi đây.]
[Xán Nhiên sao rồi?]
[Cậu đâu rồi?]
Lương Nguyên Tranh cũng không động đậy, khuôn mặt điển trai lạnh nhạt không hề có chút biểu cảm.
Chỉ có trái tim đỏ trên đỉnh đầu anh như bị cảm lạnh, khẽ run run.
“Khó chịu lắm à?” Lương Nguyên Tranh nói: “Anh đưa em đi.”
“Anh?”
Lục Xán Nhiên lại gọi một tiếng, không chắc chắn lắm, chỉ muốn xác nhận cảm giác của mình.
Sau đó cô thấy trên đầu Lương Nguyên Tranh “bùm” thêm một trái tim đỏ nữa.
Lục Xán Nhiên lảo đảo đứng dậy: “Em hình như bị ngộ độc thực phẩm rồi, anh, hôm nay em cứ nghe thấy mấy tiếng ảo, nhìn thấy ảo giác, giờ còn cảm giác như mình bị hoang tưởng nữa.”
Lương Nguyên Tranh chỉ mất năm phút để đưa cô đến đúng khoa, còn nhanh và hiệu quả hơn bất cứ lần khám bệnh nào trước đó của cô.
Điện thoại của anh liên tục đổ chuông, khoa cấp cứu ngày nào cũng quá tải, giục giã liên hồi. Trước khi rời đi, anh hỏi số điện thoại của cô.
Lục Xán Nhiên nói lời cảm ơn, mắt không rời khỏi đỉnh đầu anh.
Trên đó vẫn là hai trái tim đỏ nhấp nháy, ngoài ra không có gì khác.
Bác sĩ hỏi cô thời gian ăn uống, triệu chứng cụ thể. Đối với một bác sĩ có kinh nghiệm, bệnh nhân bị ngộ độc nấm không phải hiếm, cứ đến mùa nấm là gặp đầy.
Trong hàng loạt bệnh nhân nôn mửa, tiêu chảy, hét loạn, ngất xỉu hay vào ICU, thì Lục Xán Nhiên – nói chuyện rõ ràng, không phản ứng xấu nghiêm trọng – quả thực quá bình thường.
Vì ăn đã lâu, không giữ lại nước canh nấm, cũng không biết rõ loại nấm đã ăn, nên không thể rửa ruột hay tiêm thuốc giải độc. Cuối cùng cô được lấy máu xét nghiệm, rồi kê thuốc truyền dịch.
Bác sĩ chỉ có thể khuyên cô uống nhiều nước để đào thải nhanh hơn.
Trong phòng cấp cứu không quá đông người, có y tá giám sát liên tục. Khi mới truyền được nửa chai, Lục Xán Nhiên vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy những “dòng chữ chạy” trên đầu người khác, toàn là những chuyện “bí mật” kỳ quái trong bệnh viện.
May mà Lương Nguyên Tranh đẩy cửa bước vào, nếu không cô sắp phải chứng kiến toàn bộ màn y tá bắt gặp bác sĩ khoa chỉnh hình hôn em gái ruột ngay trong phòng bệnh mất rồi.
Anh cắt ngang mạch “giật gân” của y tá, đúng lúc cô ta quay đầu đi, Lục Xán Nhiên thấy trên đầu cô ta hiện ra dòng chữ:
Lục Xán Nhiên bỗng thấy vui vẻ vì gu thẩm mỹ của mình được công nhận.
“Bác sĩ Lương.” Y tá hỏi: “Anh làm việc suốt đêm rồi, giờ vẫn chưa được nghỉ à?”
“Ừm.” Lương Nguyên Tranh cầm sổ theo dõi đặt bên giường, mở ra xem kết quả xét nghiệm, nhiệt độ, huyết áp, nhịp tim của cô: “Hôm nay cấp cứu đông bệnh nhân, anh sẽ tan ca trễ, vẫn bình thường chứ?”
Lục Xán Nhiên muốn nói thay y tá rằng rất không bình thường, vì lúc này trên đầu cô y tá hiện ra dòng chữ:
“Trời ơi, bác sĩ Lương vừa đẹp trai vừa chăm chỉ tăng ca, người bình thường ai thích tăng ca chứ, bảo sao đến giờ vẫn chưa có bạn gái!”
“Mọi thứ đều ổn.” Y tá mỉm cười nói: “Cô ấy còn trẻ, trao đổi chất tốt.”
Cô ta lại hiện thêm một dòng chữ:
“Í hí hí hí hí, hai người này quan hệ gì đây nhỉ?”
“Còn nghe thấy tiếng ảo hay thấy ảo giác không?” Lương Nguyên Tranh đóng sổ lại, nhìn cô: “Có cảm giác nào khác không, mặt em sao đỏ thế?”
“Dạ, không có.” Lục Xán Nhiên ấp úng: “Chắc do thấy hơi nóng.”
“Bị nóng à?”
Lương Nguyên Tranh ngạc nhiên, quay lại nhìn nhiệt độ điều hòa trên tường.
Trên đầu y tá hiện dòng chữ dài ngoằng:
“Chậc chậc chậc chậc, bệnh viện để khử khuẩn và bảo vệ thiết bị luôn bật điều hòa mát, mới hai mươi độ thôi mà tôi đã lạnh đến đau bụng kinh rồi, nóng gì mà nóng, chẳng phải là thấy trai đẹp nên tim đập rộn ràng hả bé con.”
Mặt Lục Xán Nhiên càng lúc càng đỏ, càng lúc càng đỏ hơn nữa.
Lương Nguyên Tranh định điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, cô vội vàng gọi lại: “Không cần đâu anh! Em không thấy nóng nữa rồi!”
Anh cau mày nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Ba trái tim đỏ trên đầu anh nhảy nhót lung tung không theo nhịp.
“Lúc nóng lúc lạnh?” Anh nói với vẻ cẩn trọng: “Còn triệu chứng nào khác không?”
“Không còn ạ.” Lục Xán Nhiên lí nhí trả lời.
Y tá lại hiện lên:
“Trời ơi trời ơi trời ơi bác sĩ Lương chẳng hiểu phong tình chút nào! Nếu có chút “não yêu đương” thì đã biết cô gái này đang ngại rồi chứ! Bác sĩ Lương ế thật không vậy? Hoàn toàn không hiểu tâm lý con gái ha ha ha ha!”
Lương Nguyên Tranh hơi khựng lại, trầm giọng:
“Đừng lo, anh là bác sĩ, có phản ứng gì thì cứ nói thẳng.”
Y tá:
“Phản ứng sinh lý ha ha ha ha trời ơi ca trực hôm nay nhiều drama ghê, còn nếu bây giờ có bịch hạt dưa vị trần bì ăn nữa thì perfect luôn á.”
Lục Xán Nhiên như muốn khóc:
“Thật sự không có, chắc tại em thấy hơi căng thẳng khi nhìn thấy đàn anh thôi.”
Cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy ba trái tim trên đầu anh bị ba mũi tên bắn “biu biu biu” rồi “cạch” một cái vỡ tan thành tro bụi.
AAAHHHHH!
Rút lại lời vừa rồi đi, làm ơn cho em rút lại đi mà!
“Ừm.” Lương Nguyên Tranh không nhìn cô, hỏi: “Ăn trưa chưa? Có ai đi cùng em không? Bạn trai chẳng hạn?”
Y tá:
“Ới zời ơi ơi ơi!”
Lục Xán Nhiên nói: “Dạ? À, em chưa ăn, cũng không có, em chưa nói với bạn nào, mà em cũng không có bạn trai.”
Câu cuối cùng nói quá nhanh, quá nhẹ, quá run rẩy. Cô sợ anh nghe không rõ, lại sợ anh nghe rõ quá, nghe rõ sự nhấn mạnh của cô.
Y tá:
“Hí hí hí hí hí hí hí.”
Lương Nguyên Tranh “ừ” một tiếng, rồi dặn dò y tá: “Đây là đàn em khóa dưới của anh, em ấy có tiền sử dị ứng, không cần gọi cơm giúp, lát anh mang tới.”
Y tá cười tươi: “Được ạ.”
“Tôi “đẩy thuyền” rồi đó tôi “đẩy thuyền” rồi đó!”
Lục Xán Nhiên lí nhí nói cảm ơn đàn anh.
Lương Nguyên Tranh thản nhiên đáp: “Nên làm mà.”
Trước khi rời đi, Lục Xán Nhiên lại gọi “đàn anh”, Lương Nguyên Tranh quay lại hỏi sao vậy.
Cô lúng túng chờ đợi suốt mười lăm giây, vẫn không thấy trái tim nào hiện lên trên đầu anh nữa.
Cô áy náy nói: “Đã làm phiền anh rồi.”
Lương Nguyên Tranh trả lời đúng kiểu công thức: “Không phiền.” Rồi đi thẳng ra ngoài.
Lục Xán Nhiên nhắm mắt lại.
Y tá ghé qua hỏi nhỏ: “Em là học trò trực tiếp của bác sĩ Lương à?”
“À, không phải.” Cô vội vàng mở mắt, thấy trên đầu y tá là đầy một màn hình chữ “có drama, có drama”, đành căng mặt đáp: “Chỉ là cùng đại học, cũng cùng cấp ba nữa.”
Y tá mỉm cười.
Lục Xán Nhiên lấy cớ buồn ngủ, muốn nghỉ một lát, rồi trùm chăn kín mít lên người, len lén nhắn tin trong nhóm bạn cùng phòng:
[Tớ có linh cảm không lành. Nếu, nếu như tớ không phải ảo giác bình thường, mà là giống như phim ảnh, thật sự có được năng lực đọc tâm thì sao đây? Không lẽ y tá kia thật sự nhận ra tớ thích đàn anh Lương rồi]
CBO phiên bản đầu:
[Hu hu hu hu hu, em đúng là thể hiện rõ quá rồi]
[Cảm giác ai cũng nhận ra em đang đơn phương Lương Nguyên Tranh luôn á.]
[Khóc trong gào thét.]
Chu Hoa Hinh:
[Đợi chút, tớ đang bắn nhau trong PUBG, xử xong team địch rồi tới cậu liền!]
Từ Kiều không trả lời, chắc đang cày bài với bạn học cùng ôn thi.
Tần Băng Sương hỏi sao thế, Lục Xán Nhiên kể mình đang truyền nước, y tá cứ mập mờ nói về cô và Lương Nguyên Tranh.
Tần Băng Sương gửi một đoạn ghi âm khá dài, giọng dỗ dành rất có lý:
[Cậu ấy bảo y tá đâu có trêu ai khác, chẳng phải là vì đàn anh cũng có vấn đề đấy à? Không thì sao không đi trêu đàn anh với các cô gái khác?
Nghĩ kỹ đi, chẳng phải vậy mới chứng minh hai người là “trời sinh một cặp” à nhầm, là “định mệnh an bài” còn gì.]
Lục Xán Nhiên nghe xong thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cô quyết định đổi tên WeChat, bỏ cái tên cũ quá lộ liễu, thay bằng một cái gì đó bình thường, ít gây chú ý hơn.
Lục Xán Nhiên và Lương Nguyên Tranh, cả hai tên đều có mang nghĩa là núi.
Ngọn núi cao nhất thế giới là gì? Là đỉnh Everest thuộc dãy Himalaya.
Mà “Tranh” trong tên anh cũng có nghĩa là núi non hiểm trở…
Lục Xán Nhiên lặng lẽ đổi tên WeChat thành Everest.
Trong chăn nóng quá, cô thò đầu ra thở.
Không ngờ nhìn lên đã thấy trên đầu y tá hiện ra một dòng chữ siêu dài:
“Cũng thích anh ấy, nhưng giám đốc Tiết rất xem trọng bác sĩ Lương, còn muốn gả con gái mình cho anh ấy, mà con gái giám đốc vẫn đang theo đuổi bác sĩ Lương nữa, chậc chậc.”
Lục Xán Nhiên trò chuyện với y tá: “Chị ơi, bệnh nhân như em có nhiều không ạ?”
Y tá trả lời: “Cũng không nhiều, mình không phải Vân Nam nên nấm không phong phú, hiếm khi bị ngộ độc.”
Cô lại hỏi: “Gần đây có bận lắm không ạ?”
Y tá nói: “Lúc nào bệnh viện chả bận. Bác sĩ Lương ấy, tối qua tan ca rồi mà vẫn phải quay lại trực đêm vì có vụ ẩu đả, một ông chủ quán ăn bị hai tên say đánh cho một trận, ảnh lại lao tới viện ngay.”
Lục Xán Nhiên hỏi: “Tiết Ninh Nguyện là con gái giám đốc Tiết ạ?”
Y tá đáp: “Ừ, em quen hả? À đúng rồi, ba người bọn em cùng một trường mà.”
Lục Xán Nhiên nở nụ cười dịu dàng.
Dù trước giờ cô chưa từng nghe cái tên Tiết Ninh Nguyện, giờ thì cô biết rồi.
Thứ nhất: Ảo giác của cô thực sự là đọc tâm.
Thứ hai: Đàn anh có sở thích bị gọi là “đàn anh.”
Thứ ba: Thầy hướng dẫn muốn gả con gái cho anh ấy.
Và điều quan trọng nhất: sở thích của đàn anh có hơi kỳ quặc, nhưng vẫn chấp nhận được.
Lục Xán Nhiên nhắm mắt, sau một hồi sốc nặng và đấu tranh nội tâm, quyết định tạm thời giấu kín chuyện này.
Lỡ đâu bác sĩ lại cho rằng cô có vấn đề tâm lý thì sao?
Lỡ đâu cô thật sự bị stress mà sinh ra ảo giác thì sao?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện bạn cùng phòng kể cho bác sĩ rằng cô đang đơn phương đàn anh là đã thấy sợ muốn chết.
Tâm lý bất ổn không sao, bị phát hiện crush mới là thảm họa.
Lục Xán Nhiên quyết định không nói gì hết.
Thật tiếc. Giá mà khả năng đọc tâm này có thể dùng để thấy được suy nghĩ của Lương Nguyên Tranh thì tốt biết mấy.
Bữa trưa cũng là do đàn anh mang tới.
Anh không nán lại lâu, chỉ kiểm tra sổ theo dõi như bình thường rồi rời đi.
Truyền dịch xong, cánh tay bên trái của Lục Xán Nhiên vừa lạnh vừa tê. Nằm lâu quá nên cả mông và chân cũng ê ẩm.
Y tá không rõ tiếp theo cần làm gì, ra ngoài hỏi bác sĩ điều trị.
Lục Xán Nhiên cố gắng ngồi dậy, ôm lấy tay truyền dịch, nhưng vừa đứng lên thì hoa mắt, suýt ngã xuống đất.
Đúng lúc ấy, Lương Nguyên Tranh đẩy cửa bước vào và kịp đỡ cô.
Cô không kịp phản ứng, đâm sầm vào ngực anh. Dưới áo blouse trắng là chiếc sơ mi trắng, cúc áo cứng cấn vào trán cô.
Nhiệt độ cơ thể, cảm giác lạnh của kim loại, và mùi hương quen thuộc cùng lúc bao trùm lấy cô.
Lương Nguyên Tranh đỡ cô đứng vững rồi buông tay, lui lại hai bước, lạnh nhạt: “Cẩn thận.”
Lục Xán Nhiên định cảm ơn, ngẩng đầu lên thì lời bị nghẹn lại trong cổ họng.
Trên đầu anh, là một màn hình kỳ lạ toàn ký tự lạ.
Điện thoại trong túi vang lên liên tục, màn hình không ngừng nhảy thông báo tin nhắn.
Chu Hoa Hinh:
[Tớ gϊếŧ người về rồi đây.]
[Xán Nhiên sao rồi?]
[Cậu đâu rồi?]
4
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
