TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Mượn Ô

Lục Xán Nhiên nghe theo lời khuyên của Lương Nguyên Tranh, làm thủ tục nhập viện để theo dõi.

Cô không nói với bố mẹ.

Ảo giác vẫn chưa biến mất. Khi Tần Băng Sương và Từ Kiều đến thăm cô ở bệnh viện, một người đầu hiện dòng chữ: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy.”, người kia thì là: “Biết thế đã đổi quán ăn rồi, tội nghiệp Tiểu Xán Nhiên của tôi.”

Chu Hoa Hinh cũng gọi điện tới, giọng tức tối: “Nhớ giữ lại giấy xét nghiệm, Xán Nhiên. Sau này chúng ta phải đi tố cáo ông chủ quán, báo công an! Trước tiên cậu gửi cho tớ hai tấm hình, tớ sẽ đăng lên tường thổ lộ tình cảm trong trường rồi lên cả Tiểu Hồng Thư, cho quán đó bay màu luôn!”

Từ Kiều nói: “Một là cậu, một là thầy dạy thể dục, mới hôm qua đã có hai người ăn xong bị đau bụng, tớ nghe nói nhà đó hay dùng nguyên liệu không tươi, ông chủ còn từng bị đánh, có người kéo nhau vào bếp xem, bảo đồ ăn bốc mùi mù mịt.”

Tần Băng Sương: “Thế lần sau đeo khẩu trang lén đi ăn vậy, tuy không vệ sinh không tốt cho sức khỏe nhưng vẫn ngon quá.”

“Đừng ăn nữa.” Lục Xán Nhiên nói với Tần Băng Sương: “Cũng đừng lén lút đi ăn, quán ngon còn nhiều lắm, tớ có thể giới thiệu thêm cho cậu. Đeo khẩu trang cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi.”

Tần Băng Sương ngạc nhiên, hơi chột dạ: “Sao cậu biết tớ định đeo khẩu trang đi ăn?”

Lần nữa xác nhận mình thật sự có “năng lực đọc tâm trí”, Lục Xán Nhiên nghiêm túc nói: “Tớ có thể nhìn thấy suy nghĩ của cậu.”

Tần Băng Sương phá lên cười, không mấy tin tưởng: “Thế sao cậu không thử đọc suy nghĩ của Lương Nguyên Tranh đi?”

Lục Xán Nhiên thành thật đáp: “Muốn đọc, nhưng không thấy được.”

Cô giục Từ Kiều quay lại thư viện học bài. Còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi trình độ tiếng Anh CET-4, CET-6. Lứa sinh viên năm ba cũng đang miệt mài ôn luyện thi cao học. Dù chỉ tiêu tuyển sinh năm nào cũng tăng nhưng lượng sinh viên mới ra trường ngày càng nhiều, thêm cả những người ôn thi lại lần hai, lần ba, cạnh tranh càng khốc liệt.

Thư viện yên tĩnh, có điều hòa, có tình nguyện viên giữ trật tự, cấm ăn uống trong phòng, xưa nay luôn là “chiến địa” của những người ôn thi công chức, giáo viên hoặc chuẩn bị thi cuối kỳ. Từ Kiều đã kiên trì suốt một tháng, mỗi sáng đều xếp hàng từ sớm để giành chỗ. Lục Xán Nhiên không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến việc học của cô ấy.

Tần Băng Sương tranh thủ ra ngoài vào giờ nghỉ trưa, chiều còn phải quay về làm việc. Trước khi rời đi, cô an ủi Lục Xán Nhiên: “Nghĩ tích cực lên nào, thân thể không có gì nghiêm trọng, vẫn còn cơ hội gặp lại ai kia, ái chà, nói thế này có hơi bị yêu đương mù quáng không?”

Lục Xán Nhiên đáp: “Không đâu, thật ra tớ cũng nghĩ như vậy.”

Tần Băng Sương: “Vậy thì tiêu rồi, cậu đúng là não yêu đương đấy!”

Hai người còn đang cười thì cửa phòng bệnh mở ra, người bước vào chính là “ai kia” Lương Nguyên Tranh.

Lục Xán Nhiên lập tức ngừng cười.

Tần Băng Sương nhìn hai người, mỉm cười chào hỏi: “Chào anh, đàn anh.”

Lương Nguyên Tranh bình thản đáp lời, trò chuyện vài câu về tình hình sức khỏe của Lục Xán Nhiên. Trong suốt cuộc trò chuyện, Lục Xán Nhiên tuy tỏ vẻ thản nhiên nhưng luôn lén lút dỏng tai nghe ngóng, thỉnh thoảng còn tranh thủ liếc trộm. Trong lúc đó, cô vô tình làm rơi một quyển sách cạnh giường.

Tiếng rơi khiến Tần Băng Sương giật mình.

Lục Xán Nhiên và Lương Nguyên Tranh gần như đồng thời cúi người nhặt sách, suýt nữa thì chạm tay nhau, chỉ một giây trước khi tay anh chạm vào mu bàn tay cô, Lương Nguyên Tranh đã nhanh chóng rụt tay lại, mím môi, siết chặt tay.

Lục Xán Nhiên đặt sách về chỗ cũ, khẽ nói: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Lương Nguyên Tranh đáp một câu nghe không buồn cười nhưng lại mang ý định hài hước: “Sách ở bệnh viện, dù có rơi nát cũng chẳng ai bắt đền.”

Có lẽ câu đùa này lẽ ra phải nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt anh lại quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến người ta tưởng thật sự bệnh viện sẽ bắt đền.

Lục Xán Nhiên vẫn đang lén nhìn đỉnh đầu anh.

Không còn trái tim đỏ chót bay lượn nữa.

Sau khi Tần Băng Sương rời đi, Lương Nguyên Tranh quay lại hỏi phản ứng của cô, dùng súng đo trán kiểm tra nhiệt độ.

Đầu súng áp lên trán Lục Xán Nhiên, cô ngẩn ngơ, trong đầu vẫn nghĩ về những ký tự lạ lộn xộn xuất hiện trên đầu anh, như thể bị che mất, giống mấy ký tự dân tộc thiểu số trong lời bài hát QQ music mà không hiển thị được vậy. Nhưng Lương Nguyên Tranh là người Hán mà.

“Buổi tối có ai ở lại với em không?” Lương Nguyên Tranh bỗng hỏi: “Không báo cho bố mẹ à?”

“Dạ? Không đâu, bố mẹ em dạo này bận, chuyện cũng không lớn, em không muốn họ lo.”

Mẹ cô, bà Lục Khởi Phụng, đang chuẩn bị khai trương siêu thị chuỗi thứ sáu, còn là phiên bản nâng cấp thành siêu thị thành viên. Bố cô là nhà văn Lý Tân Tân, đang trong thời gian gấp rút nộp bản thảo nên vùi đầu viết suốt.

Lương Nguyên Tranh “ừ” một tiếng, ghi chép thông số: “Bạn cùng phòng của em hình như cũng rất bận.”

“Vâng.”

“Thế còn Trần Vạn Lý?”

“Dạ?”

“Trần Vạn Lý.” Lương Nguyên Tranh cài nắp bút lại, cắm cây bút mới tinh vào túi áo trước ngực, thuận miệng hỏi: “Cậu ấy không phải bạn thân của em à?”

“À, đúng rồi ạ.” Lục Xán Nhiên gật đầu: “Đàn anh cũng quen cậu ấy sao?”

“Hồi cấp ba có chơi bóng rổ cùng nhau.” Lương Nguyên Tranh đáp: “Cậu ấy hay nhắc đến em, anh tưởng hai người rất thân, không phải à?”

“Là bạn thân thật, nhưng lần này em chưa nói với cậu ấy.”

Bố Trần Vạn Lý là giáo sư đại học B, đang nghiên cứu về máy đọc tâm trí sử dụng dữ liệu lớn và mô hình AI. Giáo sư Trần rất nghiêm khắc, từ nhỏ Lục Xán Nhiên đã sợ ông ấy.

Giờ cô càng sợ, sợ bị bắt vô phòng thí nghiệm làm nghiên cứu cơ thể người.

Trong phim, phản diện đều làm vậy.

“Cũng sợ cậu ấy lo?” Lương Nguyên Tranh cúi đầu: “Nếu tối nay không có người chăm, anh sẽ ghé qua nhiều lần, cạnh giường có chuông gọi y tá, cần gì cứ bấm. Có chuyện gì thì gọi cho anh, anh luôn ở đây, trừ khi có ca phẫu thuật khẩn cấp, hiện giờ thì chưa có.”

Anh nói rất nhiều. Sau câu hỏi nhẹ nhàng kia, không để cô có thời gian phản ứng, liền tiếp lời, một mạch nói dài khiến mắt Lục Xán Nhiên bắt đầu hơi ươn ướt.

Cô vừa cảm động vừa vui mừng nghĩ: “Giá như câu ‘Anh luôn ở đây’ này được nói trong hoàn cảnh khác thì tốt biết mấy”, nhưng lý trí lại bảo cô, nếu không phải trong hoàn cảnh này, anh vĩnh viễn sẽ không nói câu đó.

Lục Xán Nhiên là một cô bé biết ơn, được quan tâm chu đáo như vậy, lập tức đáp lại bằng sự quan tâm vừa vặn: “Nhưng y tá bảo, anh đã làm việc suốt mấy ngày rồi, còn phải tăng ca ạ?”

Lương Nguyên Tranh “bộp” một tiếng khép sách lại, âm thanh làm cô giật mình.

Anh không nhìn vào mắt cô: “Anh thích ở bệnh viện.”

Lục Xán Nhiên ngưỡng mộ: “À. Anh thật tận tâm với công việc.”

Vị đàn anh tận tụy đó lạnh lùng bỏ đi, Lục Xán Nhiên mới chợt nhớ ra một chuyện, cô hiện đang nằm ở phòng nội khoa, nhưng Lương Nguyên Tranh đáng ra đã chuyển sang trực ở khoa cấp cứu rồi cơ mà?

Cô còn đang nghi hoặc thì anh đã rời khỏi phòng.

Ngay lúc cánh cửa khép lại, Lục Xán Nhiên nghe thấy bên ngoài có người hỏi: “Nguyên Tranh, tay cậu bị sao vậy? Cổ tay đau à hay khớp ngón tay khó chịu? Đừng có nắm chặt rồi lại buông ra như thế, nào, để tôi xem xem.”

Lục Xán Nhiên lo lắng, cũng thấy áy náy.

Cô lại chẳng nhận ra tay anh không khỏe. Suốt lúc nãy, cô mải căng thẳng không dám nhìn thẳng, chỉ liếc trộm đúng mười hai lần, vì xấu hổ và vì yêu quá nhiều mà không phát hiện ra anh có chỗ khó chịu.

Nếu tình đơn phương là một bài thi, thì có lẽ cô không qua nổi điểm liệt.

Chỉ nghĩ đến chuyện Lương Nguyên Tranh sẽ quay lại kiểm tra thêm vài lần, Lục Xán Nhiên lại thấy vụ ngộ độc lần này cũng chẳng phải điều gì tồi tệ. Cô thậm chí còn bắt đầu mong chờ lần gặp tiếp theo.

Chết thật rồi.

Hóa ra cô thật sự là não yêu đương à.

Nhưng mãi đến giờ ăn tối, Lương Nguyên Tranh cũng không quay lại.

Lục Xán Nhiên cô đơn ngủ một giấc chiều.

Khoa nội không có nhiều bệnh nhân nội trú, giường bên cạnh cô vẫn trống.

Cũng tốt thôi, vì bộ não cô vẫn không ngừng hoạt động, thậm chí còn đáng sợ hơn, mỗi khi ra ngoài đi vệ sinh, tất cả người qua lại đều có những dòng “đạn mạc” dày đặc bay trên đầu.

Bệnh viện là nơi khiến linh hồn con người trở nên mong manh nhất. Người đàn ông đang đẩy một cụ già bị liệt, mặt mày tươi cười, lời nói đầy hiếu thảo, nhưng đỉnh đầu lại hiện dòng chữ:

“Lão già này sao chưa chết quách đi, hầu hạ nửa tháng tôi chịu đủ rồi.”

Một người đàn ông trung niên thô lỗ đang an ủi vợ mình rằng bệnh không có gì to tát, bệnh viện chỉ lừa tiền thôi, nhưng dòng chữ trên đầu là màu xám, như đang mưa:

“Bệnh này đắt quá, thật sự không đủ tiền chữa. Trong nhà còn mỗi chút ấy, đều đổ vào tôi hết rồi. Cô ấy theo tôi cả đời khổ sở, chẳng lẽ đến lúc chết cũng không để lại gì cho cô ấy. Sao lại là tôi mắc bệnh này chứ.”

Một bà mẹ nắm tay đứa con trọc đầu, nhẹ nhàng nói rằng sẽ cùng chơi một trò chơi nhỏ. Nhưng đạn mạc trên đầu lại là âm thanh nức nở nghẹn ngào, tiếng khóc xé lòng, như dao nhọn cứa vào màng nhĩ của Lục Xán Nhiên từng nhát một.

Cô đi vệ sinh, mấy buồng đầu đã có người, đang định kéo cánh cửa cuối cùng thì bị cô lao công gọi giật lại, bảo cửa đó bị hỏng.

Lục Xán Nhiên ngoan ngoãn “vâng”, quay đi, im lặng xếp hàng trước buồng khác.

Vì cô nhìn thấy dòng đạn mạc trên đầu cô lao công đang kêu ca:

“Vừa lau sạch xong, sắp được về rồi, đừng để bẩn nữa. Mệt quá, đau lưng, đau đầu gối, già rồi.”

Có người cho rằng đây là một siêu năng lực rất ngầu, nhưng đối với Lục Xán Nhiên bây giờ, việc không ngừng nhìn thấy và nghe thấy những thứ này là một loại giày vò.

Cho đến bữa tối, cuối cùng cô mới phát hiện lợi ích của năng lực này.

Bốn giờ năm mươi lăm phút, bên ngoài bắt đầu mưa rả rích. Tần Băng Sương và Từ Kiều che ô đến căn-tin bệnh viện ăn tối cùng cô. Tivi đang chiếu một bộ phim trinh thám, nói về một vụ gϊếŧ người phân xác hàng loạt, đang trong quá trình điều tra hung thủ. Căn-tin đầy ắp người, tiêu đề trên đầu họ dày như mây đen, Lục Xán Nhiên cố gắng nhìn vào tivi để tránh né, ai ngờ trên màn hình, ngay khi một người đàn ông xuất hiện, một mũi tên đỏ lập tức chỉ vào ông ta:

“Hung thủ, thời gian gây án, địa điểm, thủ pháp lần lượt như sau.”

Ngay sau đó là mô tả chi tiết về động cơ và phương thức gϊếŧ người trong từng vụ.

Lục Xán Nhiên không thể tiếp tục xem được nữa. Từ Kiều đang tìm khăn giấy trong túi, vô tình làm rơi một quyển sách đề thi, rơi ngay dưới chân Lục Xán Nhiên. Cô cúi xuống nhặt thì nhìn thấy trên trang giấy, mỗi câu hỏi đều hiện rõ đáp án đúng.

“BBBAC, CDBBA.”

Cô không tin vào mắt mình, lật thử vài trang khác, kể cả phần bài dịch, cũng hiển thị đáp án chính xác.

Hoàn toàn trùng khớp.

Lục Xán Nhiên ý thức được: mình vừa có được một năng lực không hề tầm thường.

Giá mà năng lực này xuất hiện trước kỳ thi đại học, hay trước kỳ thi CET-4, CET-6 thì tốt biết mấy.

“Xán Nhiên? Cậu sao vậy?”

Lục Xán Nhiên bừng tỉnh, vội vàng trả sách cho Từ Kiều.

Ngay khoảnh khắc ấy, cô chợt cũng muốn thi công chức, thi cao học.

Tần Băng Sương bỗng túm chặt tay cô, chỉ về bên phải: “Nhìn kìa, ai kia kìa!”

Là người đó.

Lương Nguyên Tranh cũng ở đây, anh đã cởϊ áσ blouse trắng, mặc áo sơ mi xám và quần kaki, Lục Xán Nhiên để ý thấy anh đã thay cả giày, cả tóc cũng đã gội, vuốt nếp gọn gàng hơn trước.

Tần Băng Sương và Từ Kiều nhanh chóng bưng khay, mang theo ô rời đi, đi thật xa, rõ ràng là cố tình tạo cơ hội cho cô.

[Băng Sương bảo thấy ảnh cầm ô rồi, ảnh và anh trai tớ, mỗi người một cái ô đen to tổ bố, hai người các em che chung một cái vẫn dư sức.] Chuyên gia tư vấn tình yêu Chu Hoa Hinh gửi voice trong nhóm chat, ngữ điệu khích lệ: [Hiểu không? Lát nữa cậu đi mượn ô ảnh, hai người che cùng một ô, tản bộ trong mưa, để không bị ướt buộc phải lại gần nhau. Cơ hội tốt như vậy, nhất định phải nắm lấy, Xán Nhiên.]

Lục Xán Nhiên căng thẳng: [Lỡ tớ không nắm được thì sao?]

Các chuyên gia tình yêu thấy câu này có lý, liền lấy luôn ô của cô, nói rằng lát nữa sẽ đi trước, gọi là phá nồi dìm thuyền, rút củi đáy nồi, quyết chiến bên sông, mưa to xài ô to.

Lục Xán Nhiên không đủ can đảm để tự mình bắt chuyện, chỉ lặng lẽ quan sát Lương Nguyên Tranh từ xa. Cô thấy anh xếp hàng lấy cơm, tìm chỗ ngồi, dường như hoàn toàn không nhận ra cô. Anh bưng khay, mắt không liếc ngang, đi thẳng qua dãy bàn cô ngồi, ngồi xuống cách cô ba hàng ghế phía sau.

Lục Xán Nhiên liên tục dùng khăn giấy lau mồ hôi tay, lòng bàn tay ướt nhẹp, siết chặt rồi lại buông ra, từng ngón tay đều run run.

Lương Nguyên Tranh quả thật không chú ý đến cô. Hoặc có lẽ có chú ý, nhưng vì cô chỉ là một đàn em bình thường nên không muốn chào hỏi? Cô cố tìm lý do dễ chịu hơn để tự trấn an, ví dụ như anh ấy hôm nay rất mệt, tăng ca suốt, dù có nghỉ buổi chiều cũng chưa đủ bù lại, người khi kiệt sức sẽ thấy giao tiếp là gánh nặng, dù là với người thân đi chăng nữa.

Lục Xán Nhiên cố tìm đủ bằng chứng để phủ nhận khả năng “anh không nhìn thấy mình”, vì “không bị nhìn thấy” nghĩa là cô vừa nãy lén nhìn anh là an toàn, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là cô không nằm trong tầm mắt trái tim anh.

Không kìm được, cô lén quay đầu lại, thấy Lương Nguyên Tranh ngồi cách ba dãy, đang cúi đầu ăn cơm. Giữa hai người không có ai ngồi, điều này khiến cô không thể nhìn trộm quá nhiều lần, quay đầu sẽ quá lộ liễu, quá dễ bị phát hiện, quá trắng trợn.

Ăn xong bữa cơm đầy tâm trạng ấy, Lục Xán Nhiên cứ lần lữa mãi, mãi không chịu dọn khay, thậm chí còn định cố ý làm rơi bát đũa để gây chú ý, nhưng giáo dục nề nếp và đạo đức lương tâm không cho phép cô làm vậy.

Cuối cùng, cô bưng khay đứng dậy, vừa đi về phía chỗ để khay thì sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi của Lương Nguyên Tranh: “Lục Xán Nhiên, trùng hợp ghê.”

Anh đang đứng trước mặt cô, sắc mặt bình tĩnh, tay cầm chiếc khay trống rỗng đã ăn sạch đồ ăn.Lục Xán Nhiên vô cùng sửng sốt.

Cô cũng chẳng rõ mình sốc vì điều gì, vì anh ăn quá nhanh ư? Một phút hết sạch ngần ấy đồ? Hay vì hai người đúng lúc này lại chạm mặt?

Thì ra họ thật sự có duyên.

Không phải ảo giác.

Những chiếc khay inox xếp chồng lên nhau kêu leng keng, chỗ để khay gần cửa ra vào, bên ngoài là mưa như trút nước, gió lạnh ùa vào khiến mặt Lục Xán Nhiên nóng bừng.

Cô nghĩ, đúng là định mệnh thật rồi, định mệnh cho cô mượn ô Lương Nguyên Tranh, định mệnh để hai người cùng che ô về chung.

Giống như Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên. Dù có bị đè dưới tháp Lôi Phong mấy chục năm cũng phải viên mãn cho bằng được.

Lục Xán Nhiên tim đập thình thịch, cố gắng giữ vẻ tự nhiên: “Trùng hợp quá, đàn anh.”

Lương Nguyên Tranh nhìn ra ngoài, bình thản nói: “Giờ mưa to thật đấy.”

Đúng vậy, Lục Xán Nhiên kích động nghĩ, mưa rất to, không có ô là không về được bệnh viện, cho nên bây giờ mình phải mượn ô của anh ấy.

Bắt đầu chuẩn bị lời nói dối: Đàn anh, em vừa cho bạn mượn ô rồi, có thể đi cùng anh được không?

Môi cô khô khốc: “Vâng, mưa to thật.”

Lương Nguyên Tranh: “Không có ô thì không về được.”

Lục Xán Nhiên: “Đúng vậy, không về được.”

Lương Nguyên Tranh bình thản nói: “Anh vừa cho bạn mượn ô rồi, có thể đi cùng em không?”

Lục Xán Nhiên: “Ựa.”

Khoan đã.

Đàn anh ơi, hình như chúng ta thật sự… không về được rồi.

4

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.