0 chữ
Chương 7
Chương 7: Phụ Đề
Rốt cuộc có phải ngộ độc thực phẩm không, ngay cả Lục Xán Nhiên cũng không nói rõ được.
Bởi vì chẳng bao lâu sau, cô lại trở về trạng thái bình thường.
Những âm thanh kỳ lạ kia cũng biến mất. Tần Băng Sương lo lắng hỏi cô có thấy triệu chứng nào khác không, có buồn nôn, có muốn đi vệ sinh không? Có nhìn thấy “người tí hon” dắt tay nhau nhảy múa chưa? Có chóng mặt không? Đứng có vững không? Cô có chắc người đang đứng trước mặt, đang nói chuyện với cô, là người thật không?
“Trước đây bố tớ dùng dao vừa thái nấm xong để cắt dưa hấu.” Tần Băng Sương kể: “Tớ nôn thốc nôn tháo, còn nhìn thấy con chó nhà tớ nói tiếng Anh lia lịa, Xán Nhiên, cậu có thấy khó chịu không?”
Lục Xán Nhiên lắc đầu.
“Không.” Cô nói: “Vừa rồi hình như tớ bị ảo thính.”
Bạn bè đồng loạt cho rằng do cô quá buồn nên mới như vậy, rồi cố gắng khuấy động không khí, khiến cô vui hơn.
Chính Lục Xán Nhiên cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ cảm xúc dao động quá mạnh khiến cô sinh ảo giác?
Mấy người họ cùng nhau đi chơi khu nhà ma trong khu phố thương mại, rồi dạo quanh trung tâm mua sắm.
Đa số sinh viên đều không dư dả, nên bốn người vui chơi quanh quẩn trong vài cửa hàng quen thuộc. Họ đến các quầy mỹ phẩm thử giấy thơm nước hoa, hít hà hương mới ra mắt, vào Pop Mart chọn hộp quà bất ngờ, cá cược giá Lego, ghé Muji chọn văn phòng phẩm, rồi lượn qua Miniso, The Green Party, Sanfu, mua vài cái kẹp tóc hay dây buộc tóc nho nhỏ.
Lúc ra khỏi trung tâm đã gần chín giờ. Dì lao công đang lái xe lau sàn đi chầm chậm, thì Lục Xán Nhiên nhận được tin nhắn của Lương Nguyên Tranh:
Lương Nguyên Tranh: [Xin lỗi, ca phẫu thuật mới xong. Tay em còn ngứa không?]
Lục Xán Nhiên: [Cảm ơn anh, hết ngứa rồi ạ.]
Từ Kiều thì đang càu nhàu chuyện “đồng đội ôn thi” quá mức chăm chỉ, học theo cô đến phát cuồng, cô dùng tài liệu gì, cô ấy cũng mua giống y chang, mấy hôm nay còn dò la xem cô đăng ký lớp học nào để đăng ký theo…
Chu Hoa Hinh bị một sợi lông mi rơi vào mắt, Tần Băng Sương phải nhón chân thổi giúp.
Điện thoại của Lục Xán Nhiên lại rung lên, thông báo mẹ cô vừa chuyển khoản cho cô 2.000 tệ, còn bố thì hỏi sáng mai thi xong tiếng phổ thông lúc mấy giờ, muốn đặt bánh kem mừng cô thi xong.
Khung cảnh ấm áp, tiếng cười nói rôm rả, trung tâm thương mại thơm nức mùi bánh mì, nhân viên tiệm đang giới thiệu croissant hạt dẻ cười đang giảm giá, người cô thầm thích thì chân thành xin lỗi, còn quan tâm đến sức khỏe của cô.
Khoảnh khắc ấy, Lục Xán Nhiên bỗng cảm thấy, cuộc sống hiện tại thật tuyệt vời.
Cô không cần nhờ “chuyên gia tình yêu” chỉ dạy gì nữa, mà nghiêm túc nhắn tin cho Lương Nguyên Tranh:
Bản gõ nháp đầu: [Ca phẫu thuật kéo dài vậy, chắc anh mệt lắm rồi.]
Bản nháp thứ hai: [Anh nên nghỉ sớm một chút nhé.]
Cô chọn kỹ từng chữ, cuối cùng vẫn không gửi cái sticker chú chim nhỏ.
Vì sợ bị lộ mong muốn được gần gũi.
Không thể để lộ quá rõ ràng. Chỉ cần tình cảm này không bị vạch trần, thì anh sẽ mãi phối hợp hoàn hảo với mối tình đơn phương này của cô.
Hôm ấy, Lục Xán Nhiên ngủ rất sớm, và cũng rất ngon.
Cho đến khi bị báo thức gọi dậy nhắc “thi cử”. Cô uể oải tắt báo thức.
Mỗi học kỳ, trường đều tổ chức kỳ thi đánh giá năng lực tiếng phổ thông. Thi hoàn toàn bằng máy tính. Với sinh viên muốn thi chứng chỉ giáo viên, đây là lựa chọn lý tưởng. Một số khác muốn đạt loại cao nhất “cấp một hạng A” thì sẽ đăng ký thi ở các trung tâm huấn luyện và khảo thí ngôn ngữ.
Lục Xán Nhiên không có kế hoạch cụ thể cho tương lai, cũng chưa chắc có thi chứng chỉ sư phạm không, nhưng với tinh thần “có bằng thì cứ thi”, cô vẫn đăng ký và là người duy nhất trong phòng làm vậy.
Bây giờ là tám giờ sáng. Từ Kiều đã đến thư viện học bài, Tần Băng Sương cũng đã đi làm thêm ở khu phố thương mại. Trong ký túc xá chỉ còn Chu Hoa Hinh đang đeo tai nghe chơi game và Lục Xán Nhiên sắp thi lúc mười giờ.
Cô lật đật đánh răng, rửa mặt, đầu óc vẫn ù ù, như có dòng điện nhỏ vang lên không dứt.
Chu Hoa Hinh đang chửi trong game: “Giang Tư! Anh lao nhanh thế làm gì! Ăn headshot rồi đấy, ai bảo anh đỡ đạn cho em, phiền chết đi được, đừng có nhúc nhích! Em chết rồi, reset trận. Lần sau nhảy dù đừng nhảy cảng G!”
Ngoài ra còn có tiếng hát chậm rãi, u sầu của một bản song ca nam nữ:
“I hate you, I love you. I hate that I want you.”
Đang rửa mặt, Lục Xán Nhiên hỏi vọng ra: “Hinh Hinh, cậu đang nghe bài gì thế? Hay ghê.”
Chu Hoa Hinh đáp: “Hả? À, Ngựa trắng cầu vồng ánh nắng.”
Lục Xán Nhiên: “Phiên bản remix à?”
Chu Hoa Hinh tháo tai nghe xuống nghe thử: “Chắc vậy, mà sao cậu nghe được? Tai cậu thính thế?”
Lục Xán Nhiên thoa kem dưỡng, thay đồ nhanh, cầm lấy bình nước: “Tớ thi xong sẽ về, trưa ăn gì? Tớ mang về cho cậu.”
“Không cần đâu.” Chu Hoa Hinh đeo tai nghe lại, giục cô: “Chút nữa chú Giang và mẹ tới đón tớ về, cậu đi thi đi bé con.”
Ngẫm một lúc, cô ấy lại hỏi: “Cậu chắc chắn cậu vừa nghe thấy bài tớ đang bật trong tai nghe á?”
Không có ai trả lời. Chu Hoa Hinh ngẩng đầu, thấy Lục Xán Nhiên đã rời khỏi phòng.
Mục tiêu của Lục Xán Nhiên là đạt cấp hai hạng A, cũng không khó. Chỉ cần đọc đúng ngữ điệu, chú ý âm nhẹ và âm cuốn lưỡi, đọc sai một hai chữ cũng không sao. Cô đã chuẩn bị bài nói ngẫu nhiên từ trước nên hoàn thành rất suôn sẻ.
Nhưng bất ngờ xảy ra khi cô vừa rời khỏi phòng thi.
Trên đầu giám thị nghiêm khắc, bỗng hiện lên một hàng chữ, đúng vậy, một dòng chữ lơ lửng giữa không trung, cứ tăng lên mãi:
“Muốn tan ca quá rồi.”
“Tiền trông thi chỉ được 400, không biết bị ăn chặn bao nhiêu rồi.”
“Cuối cùng cũng xong! Mau về đi các em, tôi cũng muốn tan làm lắm rồi.”
Lục Xán Nhiên lùi lại một bước, va phải một nam sinh cùng lớp phía sau. Cô hoảng loạn định hỏi cậu ta có thấy mấy thứ đó không, thì thấy trên đầu cậu ấy cũng có vài dòng chữ:
“Mới mua giày mà bị giẫm bẩn, cái gì mà xui dữ vậy trời.”
“Ơ kìa, hoa khôi lớp giẫm phải à? La la la. Vui quá!!!”
Lục Xán Nhiên sợ hãi xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tớ không để ý. Tớ có thể trả tiền giặt, hoặc mua đôi mới đền cho cậu, cậu gửi giá qua WeChat nhé, thật sự xin lỗi!”
Nam sinh đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Không, không sao đâu, thật mà, chuyện nhỏ thôi.”
Trên đầu cậu ta lại hiện thêm một loạt chữ, như màn hình chạy chữ trực tiếp:
“Vui quá đi mất. La la la. Ngựa trắng cầu vồng ánh nắng suki suki daisuki!”
Lục Xán Nhiên chạy trối chết.
Nhưng việc trốn chạy không giúp thế giới dễ chịu hơn, ngược lại, bên ngoài còn đáng sợ hơn.
Khắp nơi cô nhìn đến, gần như mọi sinh vật sống đều có chữ chạy trên đầu. Có dòng dài dòng ngắn, cong queo hay thẳng băng, rối tung như mạng nhện quấn vào nhau.
Một con mèo hoang lon ton chạy qua, trên đầu hiện:
“Chim sẻ! Chim sẻ! Chim sẻ! Chim sẻ! Meo meo meo. Chim sẻ!!!”
Một cô lao công hai tay xách chổi và hót rác đi ngang, trên đầu hiện:
“Sư tỷ, ba mươi năm không gặp, không ngờ hôm nay lại tương phùng trên đỉnh Hoa Sơn. Đao kiếm vô tình, mong sư tỷ đừng nương tay. Danh hiệu đệ nhất thiên hạ này, sớm muộn cũng phải có người xứng đáng.”
Pằng. Bốp.
Một chiếc chai nhựa bị quét trúng rơi vào hót rác. Cô lao công phát hiện có người đang nhìn, mỉm cười thân thiện: “Sao vậy em?”
“Không, không có gì ạ.” Lục Xán Nhiên ấp úng: “Hôm nay, thời tiết đẹp quá nhỉ.”
Cô cuống quýt chạy đi, nhưng vẫn không tránh khỏi việc nhìn thấy dòng chữ trên đầu cô lao công:
“Anh hùng xuất hiện đời đời, có lẽ trọng trách cứu nước phải đặt lên vai người trẻ rồi.”
Lục Xán Nhiên cảm thấy mình chắc chắn bị ngộ độc nấm.
Chắc chắn là vậy.
Cô luống cuống gửi tin vào nhóm bạn ký túc, hỏi mọi người có thấy cây nấm hôm qua lạ không.
Tần Băng Sương: [Đừng nhắc nữa.]
Tần Băng Sương: [Cái thầy dạy thể dục mới, dạy cầu lông, đẹp trai cực kỳ, hôm qua cũng ăn ở tiệm Trịnh Ký, nghe nói đau bụng ầm ĩ luôn.]
Tần Băng Sương: [Chẳng lẽ trong đồ ăn có vỏ anh túc? Mà tớ vẫn thèm ăn đấy.]
Từ Kiều: [Đó là do họ nấu ngon, vì cậu là con mèo tham ăn.]
Từ Kiều: “Ngon = thèm = bình thường. Dở = vẫn thèm = mới là có vấn đề.”
Từ Kiều: [Sao thế Xán Nhiên? Cậu đau bụng à?]
Lục Xán Nhiên: [Tớ thấy đầu óc không ổn lắm.]
Vừa trượt qua danh sách trò chuyện, avatar của Lương Nguyên Tranh đang không ngừng bung ra bong bóng hồng, như đang gọi cô hãy mau vào trò chuyện.
Đầu óc Lục Xán Nhiên càng thêm “không ổn.”
Bạn bè ai cũng bận việc, Lục Xán Nhiên không muốn làm phiền, liền tự chạy đến bệnh viện trực thuộc trường.
Cô cẩn thận đăng ký khám một bác sĩ khác.
Lỡ đâu ảo giác nặng thêm, mình nói linh tinh thì sao?
Ngộ độc nấm rồi bị ảo giác thì còn nhẹ, nhưng lỡ bị lộ chuyện mình đơn phương Lương Nguyên Tranh thì là thảm họa.
Đang giao mùa xuân hè, người bị cảm sốt, nóng trong, rối loạn tiêu hóa khá nhiều. Người càng đông, chữ càng nhiều, đối với Lục Xán Nhiên lúc này mà nói, đó là một dạng tra tấn.
Trước quầy khám, Lục Xán Nhiên ngồi trên ghế chờ. Bên trái là cặp đôi tình tứ, anh chàng gọi người yêu là “bảo bối” ngọt như rót mật, nhưng trên đầu lại hiện: “Ngại chết đi được.”
Cô gái thì hiện: “Tên heo ngốc này tay ấm ghê, không hổ danh là đại ấm áp.”
Một y tá đẩy cụ già ngồi xe lăn đi qua, đầu cô ấy hiện: “Làm đêm cả tháng rồi, chịu không nổi nữa, khi nào mới tăng phụ cấp đây trời.”
Ông cụ thì hiện: “Tháng này lĩnh lương hưu nhiều quá, tiêu không xuể, chia cho con cháu thế nào đây.”
Lục Xán Nhiên ngơ ngác nhìn đám chữ loạn xạ xung quanh:
“Đau quá.”
“Muốn đi vệ sinh quá.”
“Sao lâu thế này.”
“Ai cũng đăng ký khám cấp cứu mà chẳng ai gấp cả, phiền quá đi khám thường đi có được không tôi chịu không nổi rồi.”
“Cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi còn trẻ lắm.”
Một bác sĩ vội vàng bước qua, ngay cả cây bút trong túi áo trước ngực anh ta cũng có dòng chữ nhỏ:
“Tôi là cây bút của bác sĩ trưởng Tiết! Mau trả tôi về! Ông ấy mất mười bảy cây bút trong tháng này rồi đó!”
Điên thật rồi.
Một bé gái bên phải đang cắm cúi làm bài, đầu hiện dòng chữ: “Hu hu bài toán này khó quá.”
Cô bé ngẩng lên, nhìn Lục Xán Nhiên:
“Chị ơi.” Cô bé dùng giọng trong veo: “Chị giúp em xem bài này chọn gì được không?”
Lục Xán Nhiên cúi đầu nhìn.
Trước khi cô kịp đọc đề, trên các đáp án A, B, C, D đã lần lượt hiện lên:
A: Đáp án nhiễu.
B: Đáp án nhiễu.
C: Chọn em nè, em là đáp án đúng đóa.
D: Đáp án nhiễu.
Lục Xán Nhiên cố gắng gạt bỏ “chữ chạy”, đọc đề bài. Là bài toán tìm x đơn giản, cô nhẩm hai giây đã ra đáp án: “Chọn C.”
Dòng chữ trên đầu cô bé biến thành một con gà con màu vàng nhảy múa: “Cảm ơn chị ạ!”
Một người đàn ông trung niên bất ngờ giật lấy đề, mặt mày cau có, kéo cô bé đi, còn nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Lục Xán Nhiên sững sờ.
Trên đầu ông ta hiện một chuỗi tục tĩu:
“Đồ lố bịch! Sinh viên đại học đi làm bài cho tiểu học? Làm ảnh hưởng đến con tôi học hành! Đúng là điên thật rồi!”
Cô bé bị dọa sợ, dòng chữ trên đầu từ “gà con nhảy múa” biến thành “cá sấu khóc thút thít.”
Người rất đông, Lục Xán Nhiên vốn định nói lý lẽ, nhưng lại nghĩ, nếu cô nói gì, liệu người đàn ông ấy có giận cá chém thớt lên con gái ông không?
Có người thích đổ sự tức giận lên những kẻ yếu hơn.
Cô không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.
Cuộc sống bình thường bị những “dòng chữ” kỳ quặc ấy che lấp, như một bức tường dán đầy quảng cáo lộn xộn, khiến cô buồn nôn.
Ai cũng ăn mặc chỉnh tề, nhưng “dòng chữ trên đầu” thì nhơ nhớp đến phát sợ.
“Lục Xán Nhiên?”
Cô mở mắt ra.
Lương Nguyên Tranh mặc áo blouse trắng đứng trước mặt. Anh nhíu mày nhẹ, quầng thâm dưới mắt, trông như đã lâu không được nghỉ ngơi.
“Sao vậy? Em thấy chỗ nào khó chịu à?” Anh nói bằng giọng bình thản, ra hiệu cô đứng dậy. “Dị ứng nghiêm trọng hơn à? Không cần đăng ký, theo anh đi.”
Lục Xán Nhiên vẫn chưa động đậy, cô sững sờ nhìn trên đầu anh.
Trống rỗng.
Thật sự trống rỗng.
Trên đầu anh không có dòng chữ nào hết, không có tiếng ồn, không có nhạc vớ vẩn, không có “tâm sự thầm kín” lộ thiên, sạch sẽ, trong vắt như một giọt nước tinh khiết.
Sau khi bị “oanh tạc” bởi cả đống dòng chữ rối ren suốt dọc đường, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một mảnh đất thuần khiết.
Anh không nói gì nhiều, cũng chẳng hiện chữ gì.
Lục Xán Nhiên bỗng thấy sống mũi cay cay: “Anh.”
Vừa dứt lời, cô thấy trên đầu Lương Nguyên Tranh, lặng lẽ hiện ra một trái tim đỏ nhỏ, run rẩy nhấp nháy.
Bởi vì chẳng bao lâu sau, cô lại trở về trạng thái bình thường.
Những âm thanh kỳ lạ kia cũng biến mất. Tần Băng Sương lo lắng hỏi cô có thấy triệu chứng nào khác không, có buồn nôn, có muốn đi vệ sinh không? Có nhìn thấy “người tí hon” dắt tay nhau nhảy múa chưa? Có chóng mặt không? Đứng có vững không? Cô có chắc người đang đứng trước mặt, đang nói chuyện với cô, là người thật không?
“Trước đây bố tớ dùng dao vừa thái nấm xong để cắt dưa hấu.” Tần Băng Sương kể: “Tớ nôn thốc nôn tháo, còn nhìn thấy con chó nhà tớ nói tiếng Anh lia lịa, Xán Nhiên, cậu có thấy khó chịu không?”
Lục Xán Nhiên lắc đầu.
“Không.” Cô nói: “Vừa rồi hình như tớ bị ảo thính.”
Bạn bè đồng loạt cho rằng do cô quá buồn nên mới như vậy, rồi cố gắng khuấy động không khí, khiến cô vui hơn.
Mấy người họ cùng nhau đi chơi khu nhà ma trong khu phố thương mại, rồi dạo quanh trung tâm mua sắm.
Đa số sinh viên đều không dư dả, nên bốn người vui chơi quanh quẩn trong vài cửa hàng quen thuộc. Họ đến các quầy mỹ phẩm thử giấy thơm nước hoa, hít hà hương mới ra mắt, vào Pop Mart chọn hộp quà bất ngờ, cá cược giá Lego, ghé Muji chọn văn phòng phẩm, rồi lượn qua Miniso, The Green Party, Sanfu, mua vài cái kẹp tóc hay dây buộc tóc nho nhỏ.
Lúc ra khỏi trung tâm đã gần chín giờ. Dì lao công đang lái xe lau sàn đi chầm chậm, thì Lục Xán Nhiên nhận được tin nhắn của Lương Nguyên Tranh:
Lương Nguyên Tranh: [Xin lỗi, ca phẫu thuật mới xong. Tay em còn ngứa không?]
Lục Xán Nhiên: [Cảm ơn anh, hết ngứa rồi ạ.]
Chu Hoa Hinh bị một sợi lông mi rơi vào mắt, Tần Băng Sương phải nhón chân thổi giúp.
Điện thoại của Lục Xán Nhiên lại rung lên, thông báo mẹ cô vừa chuyển khoản cho cô 2.000 tệ, còn bố thì hỏi sáng mai thi xong tiếng phổ thông lúc mấy giờ, muốn đặt bánh kem mừng cô thi xong.
Khung cảnh ấm áp, tiếng cười nói rôm rả, trung tâm thương mại thơm nức mùi bánh mì, nhân viên tiệm đang giới thiệu croissant hạt dẻ cười đang giảm giá, người cô thầm thích thì chân thành xin lỗi, còn quan tâm đến sức khỏe của cô.
Khoảnh khắc ấy, Lục Xán Nhiên bỗng cảm thấy, cuộc sống hiện tại thật tuyệt vời.
Bản gõ nháp đầu: [Ca phẫu thuật kéo dài vậy, chắc anh mệt lắm rồi.]
Bản nháp thứ hai: [Anh nên nghỉ sớm một chút nhé.]
Cô chọn kỹ từng chữ, cuối cùng vẫn không gửi cái sticker chú chim nhỏ.
Vì sợ bị lộ mong muốn được gần gũi.
Không thể để lộ quá rõ ràng. Chỉ cần tình cảm này không bị vạch trần, thì anh sẽ mãi phối hợp hoàn hảo với mối tình đơn phương này của cô.
Hôm ấy, Lục Xán Nhiên ngủ rất sớm, và cũng rất ngon.
Cho đến khi bị báo thức gọi dậy nhắc “thi cử”. Cô uể oải tắt báo thức.
Mỗi học kỳ, trường đều tổ chức kỳ thi đánh giá năng lực tiếng phổ thông. Thi hoàn toàn bằng máy tính. Với sinh viên muốn thi chứng chỉ giáo viên, đây là lựa chọn lý tưởng. Một số khác muốn đạt loại cao nhất “cấp một hạng A” thì sẽ đăng ký thi ở các trung tâm huấn luyện và khảo thí ngôn ngữ.
Lục Xán Nhiên không có kế hoạch cụ thể cho tương lai, cũng chưa chắc có thi chứng chỉ sư phạm không, nhưng với tinh thần “có bằng thì cứ thi”, cô vẫn đăng ký và là người duy nhất trong phòng làm vậy.
Bây giờ là tám giờ sáng. Từ Kiều đã đến thư viện học bài, Tần Băng Sương cũng đã đi làm thêm ở khu phố thương mại. Trong ký túc xá chỉ còn Chu Hoa Hinh đang đeo tai nghe chơi game và Lục Xán Nhiên sắp thi lúc mười giờ.
Cô lật đật đánh răng, rửa mặt, đầu óc vẫn ù ù, như có dòng điện nhỏ vang lên không dứt.
Chu Hoa Hinh đang chửi trong game: “Giang Tư! Anh lao nhanh thế làm gì! Ăn headshot rồi đấy, ai bảo anh đỡ đạn cho em, phiền chết đi được, đừng có nhúc nhích! Em chết rồi, reset trận. Lần sau nhảy dù đừng nhảy cảng G!”
Ngoài ra còn có tiếng hát chậm rãi, u sầu của một bản song ca nam nữ:
“I hate you, I love you. I hate that I want you.”
Đang rửa mặt, Lục Xán Nhiên hỏi vọng ra: “Hinh Hinh, cậu đang nghe bài gì thế? Hay ghê.”
Chu Hoa Hinh đáp: “Hả? À, Ngựa trắng cầu vồng ánh nắng.”
Lục Xán Nhiên: “Phiên bản remix à?”
Chu Hoa Hinh tháo tai nghe xuống nghe thử: “Chắc vậy, mà sao cậu nghe được? Tai cậu thính thế?”
Lục Xán Nhiên thoa kem dưỡng, thay đồ nhanh, cầm lấy bình nước: “Tớ thi xong sẽ về, trưa ăn gì? Tớ mang về cho cậu.”
“Không cần đâu.” Chu Hoa Hinh đeo tai nghe lại, giục cô: “Chút nữa chú Giang và mẹ tới đón tớ về, cậu đi thi đi bé con.”
Ngẫm một lúc, cô ấy lại hỏi: “Cậu chắc chắn cậu vừa nghe thấy bài tớ đang bật trong tai nghe á?”
Không có ai trả lời. Chu Hoa Hinh ngẩng đầu, thấy Lục Xán Nhiên đã rời khỏi phòng.
Mục tiêu của Lục Xán Nhiên là đạt cấp hai hạng A, cũng không khó. Chỉ cần đọc đúng ngữ điệu, chú ý âm nhẹ và âm cuốn lưỡi, đọc sai một hai chữ cũng không sao. Cô đã chuẩn bị bài nói ngẫu nhiên từ trước nên hoàn thành rất suôn sẻ.
Nhưng bất ngờ xảy ra khi cô vừa rời khỏi phòng thi.
Trên đầu giám thị nghiêm khắc, bỗng hiện lên một hàng chữ, đúng vậy, một dòng chữ lơ lửng giữa không trung, cứ tăng lên mãi:
“Muốn tan ca quá rồi.”
“Tiền trông thi chỉ được 400, không biết bị ăn chặn bao nhiêu rồi.”
“Cuối cùng cũng xong! Mau về đi các em, tôi cũng muốn tan làm lắm rồi.”
Lục Xán Nhiên lùi lại một bước, va phải một nam sinh cùng lớp phía sau. Cô hoảng loạn định hỏi cậu ta có thấy mấy thứ đó không, thì thấy trên đầu cậu ấy cũng có vài dòng chữ:
“Mới mua giày mà bị giẫm bẩn, cái gì mà xui dữ vậy trời.”
“Ơ kìa, hoa khôi lớp giẫm phải à? La la la. Vui quá!!!”
Lục Xán Nhiên sợ hãi xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tớ không để ý. Tớ có thể trả tiền giặt, hoặc mua đôi mới đền cho cậu, cậu gửi giá qua WeChat nhé, thật sự xin lỗi!”
Nam sinh đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Không, không sao đâu, thật mà, chuyện nhỏ thôi.”
Trên đầu cậu ta lại hiện thêm một loạt chữ, như màn hình chạy chữ trực tiếp:
“Vui quá đi mất. La la la. Ngựa trắng cầu vồng ánh nắng suki suki daisuki!”
Lục Xán Nhiên chạy trối chết.
Nhưng việc trốn chạy không giúp thế giới dễ chịu hơn, ngược lại, bên ngoài còn đáng sợ hơn.
Khắp nơi cô nhìn đến, gần như mọi sinh vật sống đều có chữ chạy trên đầu. Có dòng dài dòng ngắn, cong queo hay thẳng băng, rối tung như mạng nhện quấn vào nhau.
Một con mèo hoang lon ton chạy qua, trên đầu hiện:
“Chim sẻ! Chim sẻ! Chim sẻ! Chim sẻ! Meo meo meo. Chim sẻ!!!”
Một cô lao công hai tay xách chổi và hót rác đi ngang, trên đầu hiện:
“Sư tỷ, ba mươi năm không gặp, không ngờ hôm nay lại tương phùng trên đỉnh Hoa Sơn. Đao kiếm vô tình, mong sư tỷ đừng nương tay. Danh hiệu đệ nhất thiên hạ này, sớm muộn cũng phải có người xứng đáng.”
Pằng. Bốp.
Một chiếc chai nhựa bị quét trúng rơi vào hót rác. Cô lao công phát hiện có người đang nhìn, mỉm cười thân thiện: “Sao vậy em?”
“Không, không có gì ạ.” Lục Xán Nhiên ấp úng: “Hôm nay, thời tiết đẹp quá nhỉ.”
Cô cuống quýt chạy đi, nhưng vẫn không tránh khỏi việc nhìn thấy dòng chữ trên đầu cô lao công:
“Anh hùng xuất hiện đời đời, có lẽ trọng trách cứu nước phải đặt lên vai người trẻ rồi.”
Lục Xán Nhiên cảm thấy mình chắc chắn bị ngộ độc nấm.
Chắc chắn là vậy.
Cô luống cuống gửi tin vào nhóm bạn ký túc, hỏi mọi người có thấy cây nấm hôm qua lạ không.
Tần Băng Sương: [Đừng nhắc nữa.]
Tần Băng Sương: [Cái thầy dạy thể dục mới, dạy cầu lông, đẹp trai cực kỳ, hôm qua cũng ăn ở tiệm Trịnh Ký, nghe nói đau bụng ầm ĩ luôn.]
Tần Băng Sương: [Chẳng lẽ trong đồ ăn có vỏ anh túc? Mà tớ vẫn thèm ăn đấy.]
Từ Kiều: [Đó là do họ nấu ngon, vì cậu là con mèo tham ăn.]
Từ Kiều: “Ngon = thèm = bình thường. Dở = vẫn thèm = mới là có vấn đề.”
Từ Kiều: [Sao thế Xán Nhiên? Cậu đau bụng à?]
Lục Xán Nhiên: [Tớ thấy đầu óc không ổn lắm.]
Vừa trượt qua danh sách trò chuyện, avatar của Lương Nguyên Tranh đang không ngừng bung ra bong bóng hồng, như đang gọi cô hãy mau vào trò chuyện.
Đầu óc Lục Xán Nhiên càng thêm “không ổn.”
Bạn bè ai cũng bận việc, Lục Xán Nhiên không muốn làm phiền, liền tự chạy đến bệnh viện trực thuộc trường.
Cô cẩn thận đăng ký khám một bác sĩ khác.
Lỡ đâu ảo giác nặng thêm, mình nói linh tinh thì sao?
Ngộ độc nấm rồi bị ảo giác thì còn nhẹ, nhưng lỡ bị lộ chuyện mình đơn phương Lương Nguyên Tranh thì là thảm họa.
Đang giao mùa xuân hè, người bị cảm sốt, nóng trong, rối loạn tiêu hóa khá nhiều. Người càng đông, chữ càng nhiều, đối với Lục Xán Nhiên lúc này mà nói, đó là một dạng tra tấn.
Trước quầy khám, Lục Xán Nhiên ngồi trên ghế chờ. Bên trái là cặp đôi tình tứ, anh chàng gọi người yêu là “bảo bối” ngọt như rót mật, nhưng trên đầu lại hiện: “Ngại chết đi được.”
Cô gái thì hiện: “Tên heo ngốc này tay ấm ghê, không hổ danh là đại ấm áp.”
Một y tá đẩy cụ già ngồi xe lăn đi qua, đầu cô ấy hiện: “Làm đêm cả tháng rồi, chịu không nổi nữa, khi nào mới tăng phụ cấp đây trời.”
Ông cụ thì hiện: “Tháng này lĩnh lương hưu nhiều quá, tiêu không xuể, chia cho con cháu thế nào đây.”
Lục Xán Nhiên ngơ ngác nhìn đám chữ loạn xạ xung quanh:
“Đau quá.”
“Muốn đi vệ sinh quá.”
“Sao lâu thế này.”
“Ai cũng đăng ký khám cấp cứu mà chẳng ai gấp cả, phiền quá đi khám thường đi có được không tôi chịu không nổi rồi.”
“Cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi còn trẻ lắm.”
Một bác sĩ vội vàng bước qua, ngay cả cây bút trong túi áo trước ngực anh ta cũng có dòng chữ nhỏ:
“Tôi là cây bút của bác sĩ trưởng Tiết! Mau trả tôi về! Ông ấy mất mười bảy cây bút trong tháng này rồi đó!”
Điên thật rồi.
Một bé gái bên phải đang cắm cúi làm bài, đầu hiện dòng chữ: “Hu hu bài toán này khó quá.”
Cô bé ngẩng lên, nhìn Lục Xán Nhiên:
“Chị ơi.” Cô bé dùng giọng trong veo: “Chị giúp em xem bài này chọn gì được không?”
Lục Xán Nhiên cúi đầu nhìn.
Trước khi cô kịp đọc đề, trên các đáp án A, B, C, D đã lần lượt hiện lên:
A: Đáp án nhiễu.
B: Đáp án nhiễu.
C: Chọn em nè, em là đáp án đúng đóa.
D: Đáp án nhiễu.
Lục Xán Nhiên cố gắng gạt bỏ “chữ chạy”, đọc đề bài. Là bài toán tìm x đơn giản, cô nhẩm hai giây đã ra đáp án: “Chọn C.”
Dòng chữ trên đầu cô bé biến thành một con gà con màu vàng nhảy múa: “Cảm ơn chị ạ!”
Một người đàn ông trung niên bất ngờ giật lấy đề, mặt mày cau có, kéo cô bé đi, còn nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Lục Xán Nhiên sững sờ.
Trên đầu ông ta hiện một chuỗi tục tĩu:
“Đồ lố bịch! Sinh viên đại học đi làm bài cho tiểu học? Làm ảnh hưởng đến con tôi học hành! Đúng là điên thật rồi!”
Cô bé bị dọa sợ, dòng chữ trên đầu từ “gà con nhảy múa” biến thành “cá sấu khóc thút thít.”
Người rất đông, Lục Xán Nhiên vốn định nói lý lẽ, nhưng lại nghĩ, nếu cô nói gì, liệu người đàn ông ấy có giận cá chém thớt lên con gái ông không?
Có người thích đổ sự tức giận lên những kẻ yếu hơn.
Cô không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.
Cuộc sống bình thường bị những “dòng chữ” kỳ quặc ấy che lấp, như một bức tường dán đầy quảng cáo lộn xộn, khiến cô buồn nôn.
Ai cũng ăn mặc chỉnh tề, nhưng “dòng chữ trên đầu” thì nhơ nhớp đến phát sợ.
“Lục Xán Nhiên?”
Cô mở mắt ra.
Lương Nguyên Tranh mặc áo blouse trắng đứng trước mặt. Anh nhíu mày nhẹ, quầng thâm dưới mắt, trông như đã lâu không được nghỉ ngơi.
“Sao vậy? Em thấy chỗ nào khó chịu à?” Anh nói bằng giọng bình thản, ra hiệu cô đứng dậy. “Dị ứng nghiêm trọng hơn à? Không cần đăng ký, theo anh đi.”
Lục Xán Nhiên vẫn chưa động đậy, cô sững sờ nhìn trên đầu anh.
Trống rỗng.
Thật sự trống rỗng.
Trên đầu anh không có dòng chữ nào hết, không có tiếng ồn, không có nhạc vớ vẩn, không có “tâm sự thầm kín” lộ thiên, sạch sẽ, trong vắt như một giọt nước tinh khiết.
Sau khi bị “oanh tạc” bởi cả đống dòng chữ rối ren suốt dọc đường, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một mảnh đất thuần khiết.
Anh không nói gì nhiều, cũng chẳng hiện chữ gì.
Lục Xán Nhiên bỗng thấy sống mũi cay cay: “Anh.”
Vừa dứt lời, cô thấy trên đầu Lương Nguyên Tranh, lặng lẽ hiện ra một trái tim đỏ nhỏ, run rẩy nhấp nháy.
4
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
