TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Ngô Quế Phương đem bàn nhỏ đến sau bếp, Viên Như Châu bưng tô canh củ sen đậu xanh ra bàn, rồi xoay người đi múc cơm.

Cả nhà quây quần bên bàn nhỏ, nhìn tô canh củ sen đậu xanh đang bốc hơi nghi ngút. Tiểu Thu bụ bẫm chỉ tay vào món ăn:

“Tiểu Thu muốn ăn!”

Tiểu Hạ ngồi cạnh gắp cho cô bé một miếng củ sen.

Củ sen hầm mềm vừa tới, đưa vào miệng là tan, thơm ngọt nhẹ. Khi còn đang thưởng thức vị ngọt của củ sen, thì phần đậu xanh nhồi bên trong cũng khẽ tan dưới chân răng. Đậu xanh bùi mịn mềm tan, quyện với vị ngọt dịu của ngó sen và nước hầm xương thanh tao tinh khiết, ngon đến mức như vị của tiên.

Tiểu Thu ăn đến đôi mắt cong cong:

“Tiểu Thu còn muốn ăn.”

Viên Như Châu gắp thêm cho cô bé một miếng, sau đó chính mình cũng ăn một miếng. Củ sen và đậu xanh ngấm vị nước hầm xương, vị thanh mà tươi ngon, càng ăn càng thấy ngon.

Tô còn sót lại chút nước canh, Tiểu Hạ múc vào chén:

“Chị ơi, tối nay mình ăn nữa nha!”

Ngô Quế Phương tiếp lời:

“Còn muốn ăn canh củ sen đậu xanh nữa? Lấy đâu ra nhiều xương heo cho con nấu hoài.”

Viên Như Châu không để bụng:

“Thì mua thêm chứ sao. Chú, lát nữa đi mua thêm ít khúc xương heo về nha. Cả nhà ăn cho đã.”

“Châu Châu à…” Ngô Quế Phương có chút chần chờ, vẫn chưa quen với kiểu ngày nào cũng ăn thịt, tiêu xài có phần xa xỉ.

“Dì Ngô, bây giờ mỗi ngày chúng ta kiếm được nhiều tiền như thế, chẳng phải là để tiêu xài sao.”

Nghe Viên Như Châu nói, mỗi ngày kiếm được nhiều tiền. Ngô Quế Phương nghĩ đến chuyện tiệm cơm ngày càng đông khách, trên mặt liền không giấu được ý cười.

Ngô Quế Phương suy nghĩ một lát rồi không nói gì thêm, chỉ nhéo má Tiểu Hạ một cái: “Dạo này ngày nào cũng ăn thịt, cả nhà mình ai cũng tròn ra.”

Đặc biệt là Tiểu Hạ và Tiểu Thu, mặt mày tròn trịa hẳn ra. Bà và Lý Trường Quý cũng khỏe mạnh hơn trước.

Chỉ có Châu Châu là gầy xuống, do ngày nào cũng vận động lại xuống bếp nấu nướng, lượng mỡ trên người giảm đi không ít. Từ hơn 160 cân, giờ chắc chỉ còn hơn 140 cân.

Viên Như Châu uống một ngụm canh củ sen đậu xanh hầm xương heo, cảm thấy mồ hôi bắt đầu túa ra sau lưng. Cô đứng dậy điều chỉnh quạt gió lớn hơn một chút.

Gió thổi qua, cô nói:

“Bây giờ thời tiết ngày càng nóng, quạt cũng chẳng mát mẻ bao nhiêu, hay là mình mua hai cái điều hòa nhé.”

Ngô Quế Phương nói:

“Vậy tốn bao nhiêu tiền chứ, kỳ thật quạt thổi cũng mát lắm.”

“Quạt thổi đều là gió nóng, người vẫn ướt mồ hôi. Hơn nữa về sau còn nóng hơn bây giờ nữa, vẫn nên mua hai cái điều hòa đi. Bằng không nóng quá, khách cũng không chịu nổi.”

Lý Trường Quý cũng lên tiếng:

“Đúng rồi, nóng quá thì ai muốn tới ăn cơm.”

Tiểu Hạ bỗng ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin:

“Chị nấu ăn ngon như vậy, dù có nóng mấy, người ta cũng sẽ tới ăn cho mà xem!”

Tiểu Thu cũng bắt chước dựng ngực nhỏ lên, giọng lanh lảnh: “Đúng đó!”

Nghe hai đứa nói, Viên Như Châu bật cười:

“Được, quyết định vậy đi. Trước tiên lắp hai cái điều hòa cho tiệm cơm, sau này kiếm thêm tiền thì lắp trong nhà luôn.”

Ngô Quế Phương nói:

“Trong nhà không cần đâu.”

Viên Như Châu chỉ cười, không nói gì. Tiền đủ rồi thì khỏi nghĩ ngợi, mua luôn.

Cả nhà ăn xong bữa trưa, Viên Như Châu buộc lại tạp dề, bắt đầu làm cơm chiên.

Bên ngoài tiệm cơm, mưa đã tạnh. Ông Lý đang bán mận cho khách, vừa ngẩng đầu thì thấy Vương Tiểu Nhị khiêng đòn gánh đi tới.

“Ông Lý!”

Vương Tiểu Nhị chào một tiếng: “Cháu tới bán dưa hấu.”

Ông Lý mặt mày hòa ái:

“Hồi nãy còn có người hỏi, có bán dưa hấu hay không. Trời nóng thế này, dưa hấu chắc chắn bán chạy lắm đấy!”

“Cảm ơn lời may mắn của ông.”

15

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.