0 chữ
Chương 18
Chương 18
Sáng sớm hôm sau, Viên Như Châu đi vào tiệm cơm, quét dọn sạch sẽ một lượt. Dọn xong, cô cầm ki hốt rác, bắt đầu gom những chùm hoa hòe rụng dưới gốc cây hòe già.
Đang là cuối xuân, hoa hòe cũng đã gần tàn hết. Trên cành cây, vài chú ve đã bắt đầu cất tiếng râm ran, bằng tiếng hát trong trẻo như đang đón chào mùa hè đang đến.
Viên Như Châu ngẩng đầu nhìn lên cành cây lưa thưa còn sót lại những cánh hoa. Mùa xuân sắp qua rồi.
Giây tiếp theo, có vẻ phát hiện ra điều gì, cô thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Trên ngọn cây, vậy mà vẫn còn một vài nụ hoa mới. Bên cạnh mấy nụ hoa, còn có cả hoa vừa hé nở.
Cô khẽ nhướng mày, mỉm cười. Mùa xuân sắp hết mà hoa vẫn còn nở, đó là một điềm lành.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu trắng đang từ từ chạy dọc theo quốc lộ. Bất ngờ, xe chậm lại rồi dừng hẳn. Trong xe, Vương Chí đang ôm bụng.
Anh ta lục lọi một hồi trong xe tìm đồ ăn, nhưng không có gì cả. Đành ôm bụng kêu lên một tiếng, rồi tiếp tục lái xe. Khi xe đi ngang qua gốc cây hòe già, ánh mắt anh ta chợt liếc thấy một tiệm cơm cũ kỹ. Vương Chí hơi ngạc nhiên.
Chỗ này khi nào mọc ra một tiệm ăn vậy?
Đúng lúc đang rất đói bụng, anh ta không nghĩ nhiều, dừng xe bước xuống.
Vào bên trong tiệm, anh ta chau mày, khi nhìn thấy bên trong quán cũng cũ kỹ chẳng khác gì bên ngoài.
“Chào anh, anh muốn ăn gì ạ?”
Một giọng nói vang lên bên cạnh. Vương Chí quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái mập mạp đứng đó.
“Tôi muốn ăn một chút… Thực đơn đâu?”
“Ở đây ạ.”
Vương Chí liếc qua thực đơn, hơi sững lại. Tiệm nhỏ này mà giá cao vậy?
Khó mà tin nổi, một tiệm cơm nghèo nàn thế này, không bảng hiệu, chẳng có danh tiếng mà cũng dám tính giá cao như vậy?
“Tiệm các cô bán đắt ghê.” Vương Chí giật nhẹ khóe miệng.
“Anh yên tâm, tiền nào của nấy. Đồ ăn bên chúng tôi ngon, đáng giá từng đồng.” Viên Như Châu không nhanh không chậm nói.
Tiền nào của nấy? Nói thì nghe hay lắm. Vương Chí thầm cười lạnh trong lòng. Một cái tiệm cơm tồi tàn như thế này, đồ ăn ngon đến mức nào được chứ? Có ngon mấy đi nữa cũng đâu thể đắt gấp mấy lần người ta như vậy?
Tiệm ăn kiểu này, rõ ràng là chặt chém rồi còn gì.
Anh ta quay người định bỏ đi, nhưng nghĩ một hồi lại dừng bước. Loại tiệm ăn chặt chém thế này, phải tố cáo mới được.
Nhưng lúc này bụng đói cồn cào như muốn dính vào lưng, dạ dày anh ta cũng không tốt, đói quá là đau quặn lên liền. Anh ta suy nghĩ một lát.
Anh ta là người trấn Thanh Hà. Quay về trấn Thanh Hà ăn thì cũng phải hơn bốn năm chục phút nữa, chắc dạ dày chịu không nổi.
Do dự hơn nửa ngày, anh ta đành cắn răng, quyết định ăn no bụng đã rồi tính sau. Ăn no rồi, anh ta sẽ gọi báo ngay cho Hiệp Hội bảo vệ người tiêu dùng, không thể để cái tiệm cơm chặt chém này tiếp tục lừa người nữa.
Vương Chí ngồi xuống lại, lật thực đơn nhìn một lượt, thấy món cơm chiên dưa muối là rẻ nhất, liền nói:
“Cho tôi một phần cơm chiên dưa muối.”
“Vâng.” Viên Như Châu nói rồi quay vào sau bếp.
Lúc cô đang làm cơm chiên sau bếp. Ngoài bàn, Vương Chí ngồi lướt WeChat nhắn tin vào trong nhóm bạn:
[Có ai bảo dân miền núi thật thà chất phác đâu? Thật thà cái quái gì! Một phần cơm chiên dưa muối mà bán 25 đồng? Tiệm này bán không phải cơm chiên mà là cơm chiên dát vàng thì có! Chặt chém thấy rõ! Chờ đấy, ăn xong liền tố cáo, không thể để tiệm cơm này tiếp tục lừa người ta nữa.]
Đang là cuối xuân, hoa hòe cũng đã gần tàn hết. Trên cành cây, vài chú ve đã bắt đầu cất tiếng râm ran, bằng tiếng hát trong trẻo như đang đón chào mùa hè đang đến.
Viên Như Châu ngẩng đầu nhìn lên cành cây lưa thưa còn sót lại những cánh hoa. Mùa xuân sắp qua rồi.
Giây tiếp theo, có vẻ phát hiện ra điều gì, cô thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Trên ngọn cây, vậy mà vẫn còn một vài nụ hoa mới. Bên cạnh mấy nụ hoa, còn có cả hoa vừa hé nở.
Cô khẽ nhướng mày, mỉm cười. Mùa xuân sắp hết mà hoa vẫn còn nở, đó là một điềm lành.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu trắng đang từ từ chạy dọc theo quốc lộ. Bất ngờ, xe chậm lại rồi dừng hẳn. Trong xe, Vương Chí đang ôm bụng.
Chỗ này khi nào mọc ra một tiệm ăn vậy?
Đúng lúc đang rất đói bụng, anh ta không nghĩ nhiều, dừng xe bước xuống.
Vào bên trong tiệm, anh ta chau mày, khi nhìn thấy bên trong quán cũng cũ kỹ chẳng khác gì bên ngoài.
“Chào anh, anh muốn ăn gì ạ?”
Một giọng nói vang lên bên cạnh. Vương Chí quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái mập mạp đứng đó.
“Tôi muốn ăn một chút… Thực đơn đâu?”
“Ở đây ạ.”
Vương Chí liếc qua thực đơn, hơi sững lại. Tiệm nhỏ này mà giá cao vậy?
Khó mà tin nổi, một tiệm cơm nghèo nàn thế này, không bảng hiệu, chẳng có danh tiếng mà cũng dám tính giá cao như vậy?
“Anh yên tâm, tiền nào của nấy. Đồ ăn bên chúng tôi ngon, đáng giá từng đồng.” Viên Như Châu không nhanh không chậm nói.
Tiền nào của nấy? Nói thì nghe hay lắm. Vương Chí thầm cười lạnh trong lòng. Một cái tiệm cơm tồi tàn như thế này, đồ ăn ngon đến mức nào được chứ? Có ngon mấy đi nữa cũng đâu thể đắt gấp mấy lần người ta như vậy?
Tiệm ăn kiểu này, rõ ràng là chặt chém rồi còn gì.
Anh ta quay người định bỏ đi, nhưng nghĩ một hồi lại dừng bước. Loại tiệm ăn chặt chém thế này, phải tố cáo mới được.
Nhưng lúc này bụng đói cồn cào như muốn dính vào lưng, dạ dày anh ta cũng không tốt, đói quá là đau quặn lên liền. Anh ta suy nghĩ một lát.
Anh ta là người trấn Thanh Hà. Quay về trấn Thanh Hà ăn thì cũng phải hơn bốn năm chục phút nữa, chắc dạ dày chịu không nổi.
Vương Chí ngồi xuống lại, lật thực đơn nhìn một lượt, thấy món cơm chiên dưa muối là rẻ nhất, liền nói:
“Cho tôi một phần cơm chiên dưa muối.”
“Vâng.” Viên Như Châu nói rồi quay vào sau bếp.
Lúc cô đang làm cơm chiên sau bếp. Ngoài bàn, Vương Chí ngồi lướt WeChat nhắn tin vào trong nhóm bạn:
[Có ai bảo dân miền núi thật thà chất phác đâu? Thật thà cái quái gì! Một phần cơm chiên dưa muối mà bán 25 đồng? Tiệm này bán không phải cơm chiên mà là cơm chiên dát vàng thì có! Chặt chém thấy rõ! Chờ đấy, ăn xong liền tố cáo, không thể để tiệm cơm này tiếp tục lừa người ta nữa.]
15
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
