0 chữ
Chương 19
Chương 19
Vương Chí vừa gửi tin than vãn xong, thì một dĩa cơm chiên được bưng đến trước mặt.
Viên Như Châu mỉm cười:
“Đây là cơm chiên dưa muối của anh, mời dùng.”
Ánh mắt dừng lại trên dĩa cơm, Vương Chí hơi sững lại. Cơm chiên vàng óng, hạt cơm tơi đều, chất thành một ngọn núi nhỏ. Xen kẽ ở giữa là màu nâu của dưa muối, điểm chút màu xanh của hành thái, nhìn vừa bắt mắt vừa vui mắt. Chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta nuốt nước miếng.
Trình bày cũng không đến nỗi tệ. Vương Chí thầm bĩu môi.
Anh ta cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng cơm.
Cơm chiên vừa đưa đến gần miệng, mùi thơm đậm đà bá đạo mà mạnh mẽ ập thẳng vào mũi, làm kí©h thí©ɧ tuyến nước bọt. Mùi thơm dưa muối và cơm va vào khứu giác, vừa ngửi đã thấy thèm.
Vương Chí sững người một lúc, rồi đưa cơm vào miệng.
Hạt cơm dẻo mềm, thấm đều hương vị mặn chua nhẹ của dưa muối. Bản thân cơm có vị thanh, làm dịu lại vị mặn của dưa muối, khiến cho cơm ăn vào cảm thấy vừa miệng.
Từng hạt cơm được lớp dầu mỏng bao phủ, ăn vào thấy mềm mướt, béo nhẹ nhưng không ngấy, tỉ lệ dầu và cơm vừa đúng, vừa béo vừa thơm, cực kỳ vừa miệng.
Toàn bộ phần cơm chiên dưa muối thơm ngào ngạt, béo mà không ngấy, ăn một miếng liền thấy bụng réo, tay chân bồn chồn chỉ muốn xúc tiếp.
Vương Chí sững người. Chờ đến khi hoàn hồn lại, anh ta đã ăn sạch sẽ cả dĩa cơm chiên dưa muối, không còn sót lấy một hạt.
Lúc này điện thoại không ngừng rung, trong nhóm chat WeChat tin nhắn liên tục nhảy lên ào ào.
Lý Quân: [Dạo này mấy ông chủ làm ăn gian dối càng lúc càng nhiều.]
Triệu Tiểu Cương: [Còn không phải bởi vì kinh tế khó khăn, kiếm tiền ngày càng khó…]
Lý Quân: [Liền tính kiếm tiền khó thật, nhưng cũng không thể vì thế mà đi lừa người khác chứ…]
[Đúng rồi đó, má nó chứ, cơm chiên dưa muối ở một cái tiệm nhỏ xíu mà bán hai mươi mấy đồng, thiệt quá đáng!]
[Không phải coi người ta là ngu ngốc mà lừa tiền sao!]
[Phải cử báo, phải tố cáo ngay! Mấy cái tiệm chặt chém kiểu này nên sớm ngày dẹp tiệm cho rồi!]
Thấy Lý Quân với Triệu Tiểu Cương cứ thay nhau mắng tiệm cơm. Vương Chí mấp máy môi, rồi cũng gõ ra một tin nhắn.
Vương Chí:
[Thật ra… Cái tiệm cơm này… Hình như… Không phải chặt chém đâu?]
Nhóm bạn bè: [Hả?]
Vương Chí – người vẫn còn kinh ngạc vì ăn món cơm chiên dưa muối, gõ lia lịa:
[Cơm chiên dưa muối ở đây ngon thật sự! Từ trước tới giờ tôi chưa từng ăn cơm chiên dưa muối nào ngon như vậy! Không, phải nói là tôi chưa từng ăn món cơm chiên nào ngon như vậy!]
Lý Quân & Triệu Tiểu Cương: [Hả?]
Vương Chí: [Trời má cái tiệm cơm này, cơm chiên đỉnh thiệt! Mà bán 25 đồng là còn rẻ đó! Ăn rồi mới thấy đúng là tiền nào của nấy.]
Thì ra câu tiền nào của nấy của bà chủ không phải nói dối, cơm chiên dưa muối ở đây đúng là xứng đáng với giá 25 đồng.
Lý Quân với Triệu Tiểu Cương nhắn tới tấp, nhưng Vương Chí lúc này chẳng buồn để tâm.
Anh ta cũng sớm quên không còn một mảnh, chuyện định tố cáo tiệm cơm, mà còn hăng hái giơ tay gọi thêm:
“Bà chủ, cho tôi thêm một dĩa nữa! Thêm một dĩa cơm chiên dưa muối!”
Trong lúc chờ cơm được mang lên, anh ta lại hí hoáy nhắn tiếp trong nhóm:
“Cơm chiên dưa muối ở đây ngon thật sự! Dưa muối thì đậm đà, mà cơm cũng xào đến thơm quá trời!”
Không lâu sau, Viên Như Châu bưng cơm chiên dưa muối ra. Vương Chí lập tức đặt điện thoại xuống, cắm cúi ăn như bị bỏ đói cả ngày.
Đến khi cái bụng căng cứng không nuốt nổi nữa, Vương Chí mới chịu ngẩng đầu, thở một hơi khoan khoái. Vỗ bụng một cái, ợ một tiếng đầy mãn nguyện.
Viên Như Châu mỉm cười:
“Đây là cơm chiên dưa muối của anh, mời dùng.”
Ánh mắt dừng lại trên dĩa cơm, Vương Chí hơi sững lại. Cơm chiên vàng óng, hạt cơm tơi đều, chất thành một ngọn núi nhỏ. Xen kẽ ở giữa là màu nâu của dưa muối, điểm chút màu xanh của hành thái, nhìn vừa bắt mắt vừa vui mắt. Chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta nuốt nước miếng.
Trình bày cũng không đến nỗi tệ. Vương Chí thầm bĩu môi.
Anh ta cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng cơm.
Cơm chiên vừa đưa đến gần miệng, mùi thơm đậm đà bá đạo mà mạnh mẽ ập thẳng vào mũi, làm kí©h thí©ɧ tuyến nước bọt. Mùi thơm dưa muối và cơm va vào khứu giác, vừa ngửi đã thấy thèm.
Vương Chí sững người một lúc, rồi đưa cơm vào miệng.
Từng hạt cơm được lớp dầu mỏng bao phủ, ăn vào thấy mềm mướt, béo nhẹ nhưng không ngấy, tỉ lệ dầu và cơm vừa đúng, vừa béo vừa thơm, cực kỳ vừa miệng.
Toàn bộ phần cơm chiên dưa muối thơm ngào ngạt, béo mà không ngấy, ăn một miếng liền thấy bụng réo, tay chân bồn chồn chỉ muốn xúc tiếp.
Vương Chí sững người. Chờ đến khi hoàn hồn lại, anh ta đã ăn sạch sẽ cả dĩa cơm chiên dưa muối, không còn sót lấy một hạt.
Lúc này điện thoại không ngừng rung, trong nhóm chat WeChat tin nhắn liên tục nhảy lên ào ào.
Lý Quân: [Dạo này mấy ông chủ làm ăn gian dối càng lúc càng nhiều.]
Triệu Tiểu Cương: [Còn không phải bởi vì kinh tế khó khăn, kiếm tiền ngày càng khó…]
[Đúng rồi đó, má nó chứ, cơm chiên dưa muối ở một cái tiệm nhỏ xíu mà bán hai mươi mấy đồng, thiệt quá đáng!]
[Không phải coi người ta là ngu ngốc mà lừa tiền sao!]
[Phải cử báo, phải tố cáo ngay! Mấy cái tiệm chặt chém kiểu này nên sớm ngày dẹp tiệm cho rồi!]
Thấy Lý Quân với Triệu Tiểu Cương cứ thay nhau mắng tiệm cơm. Vương Chí mấp máy môi, rồi cũng gõ ra một tin nhắn.
Vương Chí:
[Thật ra… Cái tiệm cơm này… Hình như… Không phải chặt chém đâu?]
Nhóm bạn bè: [Hả?]
Vương Chí – người vẫn còn kinh ngạc vì ăn món cơm chiên dưa muối, gõ lia lịa:
[Cơm chiên dưa muối ở đây ngon thật sự! Từ trước tới giờ tôi chưa từng ăn cơm chiên dưa muối nào ngon như vậy! Không, phải nói là tôi chưa từng ăn món cơm chiên nào ngon như vậy!]
Vương Chí: [Trời má cái tiệm cơm này, cơm chiên đỉnh thiệt! Mà bán 25 đồng là còn rẻ đó! Ăn rồi mới thấy đúng là tiền nào của nấy.]
Thì ra câu tiền nào của nấy của bà chủ không phải nói dối, cơm chiên dưa muối ở đây đúng là xứng đáng với giá 25 đồng.
Lý Quân với Triệu Tiểu Cương nhắn tới tấp, nhưng Vương Chí lúc này chẳng buồn để tâm.
Anh ta cũng sớm quên không còn một mảnh, chuyện định tố cáo tiệm cơm, mà còn hăng hái giơ tay gọi thêm:
“Bà chủ, cho tôi thêm một dĩa nữa! Thêm một dĩa cơm chiên dưa muối!”
Trong lúc chờ cơm được mang lên, anh ta lại hí hoáy nhắn tiếp trong nhóm:
“Cơm chiên dưa muối ở đây ngon thật sự! Dưa muối thì đậm đà, mà cơm cũng xào đến thơm quá trời!”
Không lâu sau, Viên Như Châu bưng cơm chiên dưa muối ra. Vương Chí lập tức đặt điện thoại xuống, cắm cúi ăn như bị bỏ đói cả ngày.
Đến khi cái bụng căng cứng không nuốt nổi nữa, Vương Chí mới chịu ngẩng đầu, thở một hơi khoan khoái. Vỗ bụng một cái, ợ một tiếng đầy mãn nguyện.
15
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
