TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

“Chị ơi.”

“Hả?”

“Tiểu Thu còn muốn ăn bánh khoai chiên bột.”

Viên Như Châu lau bàn:

“Còn muốn ăn hả? Vậy trưa nay mình làm bánh khoai chiên bột nữa nha.”

Tiểu Thu mừng rỡ nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy chân Viên Như Châu:

“Bánh khoai chiên bột! Bánh khoai chiên bột!”

Viên Như Châu xoa bóp mặt cô bé, rồi đi ra ngoài tiệm lấy cây chổi. Vừa bước ra ngoài cửa, đã thấy bà Vương cõng bó củi đi men theo quốc lộ, về phía tiệm cơm.

Bà Vương mồ hôi ướt đẫm, mệt đến thở không ra hơi. Viên Như Châu vẫy tay:

“Bà Vương, nghỉ ngơi chút đi, vào uống ly nước này.”

“Ôi, phiền cháu quá.”

Bà Vương đặt bó củi xuống, ngồi xuống cái ghế bên cửa tiệm.

Viên Như Châu rót cho bà ly nước: “Bà uống đi.”

Bà Vương uống một ngụm nước, mắt thì liếc vào trong quán. Trong tiệm chỉ có một người trong thôn đang ăn cơm chiên dưa muối.

Từ hôm khai trương ăn thử món đó một lần, bà Vương mỗi lần nhớ lại là miệng muốn tiết ra nước bọt. Bà uống thêm một ngụm nữa rồi hỏi:

“Như Châu à, sao món cơm dưa muối của cháu lại ngon thế? Có bí quyết gì không?”

“Dạ không có bí quyết gì đâu ạ.”

“Vậy sao lại ngon vậy được?”

“Có lẽ là do tỉ lệ nêm nếm của cháu thích hợp? Mấy cái tỉ lệ đó là cháu tự điều chỉnh thôi. Nếu bà Vương thích, cháu đem tỉ lệ nói cho bà.”

“Không được, không được! Cái đó là công thức riêng của cháu, sao nói cho người khác dễ vậy được!”

“Có gì đâu ạ.”

Cuối cùng, bà Vương vừa vui mừng vừa ngại ngùng cầm công thức:

“Vậy thì cảm ơn cháu nhiều nha.”

Sau khi bà Vương đi rồi, Ngô Quế Phương tới tiệm cơm. Biết được Viên Như Châu chỉ luôn công thức món dưa muối cho bà Vương, nghĩ thầm: “Bà Vương tưởng món của Châu Châu ngon là nhờ dưa muối ngon, nhưng thật ra đâu phải vậy. Sở dĩ ngon là còn do tay nghề nữa. Cùng là dưa muối, cùng công thức, nhưng chính mình xào lại không có ngon bằng Châu Châu xào.”

Viên Như Châu vừa rửa xong chén dĩa của khách, quay sang nói với Ngô Quế Phương:

“Dì Ngô, hiện tại trong tiệm vắng khách rồi, con lo một mình được, dì về nghỉ đi ạ.”

“Việc nhà dì làm xong rồi, nên qua đây trông tiệm luôn.”

“Được ạ.”

Mặt trời dần lặn, hơi nóng ban ngày còn sót lại bị làn gió mát nhè nhẹ cuốn đi, gió từng cơn thổi qua, những chùm hoa hòe già xào xạc.

Viên Như Châu đóng cửa tiệm, dắt Tiểu Thu về nhà. Lúc này đã hơn bảy giờ, bên ngoài tối sầm lại, trong nhà cũng tối om. Ở nhà chính, Ngô Quế Phương và Lý Trường Quý đang ngồi đan sọt dưới ánh sáng lờ mờ.

Ánh sáng yếu ớt hắt vào người họ, trông lờ mờ chẳng rõ.

“Lạch cạch!” Tiếng bật công tắc vang lên, ngọn đèn sáng bừng, xua tan bóng tối trong căn nhà.

“Châu Châu về rồi à? Bật đèn làm gì? Không cần bật đèn đâu con.”

Viên Như Châu đáp: “Tối thế này làm sao nhìn thấy? Cứ bật đèn đi dì.”

“Thấy được mà đừng bật đèn, tốn điện lắm.”

“Thấy cái gì mà thấy!”

“Không cần đâu, có thể thấy rõ đừng lãng phí điện.”

Ngô Quế Phương vừa nói vừa định đứng lên tắt đèn, Viên Như Châu vội ngăn lại:

“Dì Ngô, sau này mình sẽ kiếm được nhiều tiền, đừng tiết kiệm từng đồng điện như vậy. Không có đèn hại mắt lắm, đôi mắt quý hơn tiền nhiều, để hỏng rồi không lấy lại được đâu.”

Ngô Quế Phương vẫn cằn nhằn: “Không cần đâu mà...”

“Dì nghe nè, hôm nay tụi con lời trăm đồng, trừ chi phí ra cũng dư được mấy chục. Tiền điện để con trả được mà.”

Nói rồi cô rút tiền trong túi ra, đưa vào tay Ngô Quế Phương.

Ngô Quế Phương vội vàng xua tay: “Đây là tiền con kiếm được, giữ lấy đi, đưa dì làm gì.”

“Đây là chúng ta cùng nhau kiếm tiền.”

Đem tiền nhét vào tay Ngô Quế Phương, Viên Như Châu đem bà đẩy ra xa, giọng kiên quyết:

“Không được tắt đèn! Cứ để sáng đó.”

Ngô Quế Phương không cãi lại được, đành phải nghe theo.

15

0

3 tháng trước

10 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.