0 chữ
Chương 16
Chương 16
Vừa bưng lên bàn, Lý Trường Quý đã không chờ nổi, gắp ngay một miếng bánh khoai chiên bột cho vào miệng.
Bánh khoai chiên bột giòn rụm bên ngoài, lớp cơm cháy vỡ ra. Bên trong là phần bánh mềm dẻo thơm lừng mùi khoai tây, vừa đưa vào miệng là hương vị lan tỏa. Mỡ heo ngấm vào bên trong đúng độ, béo nhưng không ngấy.
Chỉ một miếng đưa vào miệng, giòn bên ngoài, mềm bên trong, vị giác và khứu giác đều bị chinh phục đến mức ngoan ngoãn nghe lời.
“Ngon lắm.” Lý Trường Quý giơ ngón tay cái lên.
Viên Như Châu vừa nuốt miếng bánh khoai chiên bột, vừa nói: “Nếu có thêm sợi thịt khô nữa thì còn ngon hơn nhiều. Đợi sau này con kiếm được tiền, sẽ làm bánh khoai chiên có cả thịt khô.”
Bánh khoai chiên bột được làm từ bột khoai lang đỏ, khoai tây sợi, thêm cả thịt khô nữa thì càng ngon. Bột khoai mềm dẻo, khoai tây thơm bùi, kết hợp với chút thịt khô chiên lên vừa miệng, tất cả quyện vào nhau thành một hương thơm khó lòng cưỡng lại. Viên Như Châu rất thích món này.
“Tuy rằng bên trong chưa cho thêm thịt khô, nhưng Châu Châu làm món này vẫn ngon như thường.” Lý Trường Quý miệng nhét đầy khoai, vừa nhai vừa khen.
“Đúng vậy đó, không có thịt khô vẫn ăn rất ngon!” Ngô Quế Phương gật đầu lia lịa, rồi lại gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai rôm rốp lớp khoai vàng giòn rụm.
Cùng lúc đó ngoài tiệm cơm, người trong thôn ngửi được mùi thơm, nước miếng muốn trào ra.
“Ăn không nổi.” Người trong thôn thèm đến chảy nước miếng, đứng đó tặc lưỡi thở dài. Đúng lúc đang thở dài, bỗng thấy có người đi đến.
“Tới ăn cơm hả?”
“Không phải, đứng xem thôi, không có tiền ăn đâu.”
Hai người từng vào ăn thử một lần, hiện tại muốn ăn nhưng lại không có tiền. Thèm đến nỗi phải ghé ngang qua ngửi mùi, gặp nhau rồi đứng đó, người này thấu nỗi lòng người kia.
Cả hai liếc nhau, lại cùng nhìn về phía tiệm cơm.
“Không biết làm món gì, mà thơm như vậy.”
“Có mùi bột khoai lang, lại có mùi khoai tây... Thơm quá.”
Một người trong số đó liếʍ liếʍ môi, âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải bớt hút hai bao thuốc, gom tiền để tới đây ăn cơm.
Ăn cơm chiều xong, bên ngoài là ánh chiều ráng đỏ rực. Lý Trường Quý khiêng cái cuốc, dẫm lên ánh chiều ráng trên đất đi ra ruộng.
Ông Lưu đang làm cỏ trên đất, thấy Trường Quý tới thì hỏi: “Trường Quý, hôm nay quán bán sao rồi?”
“Chẳng có mấy khách.”
Ông Lưu an ủi: “Mới bắt đầu đều như thế, từ từ rồi cũng sẽ đông. Tay nghề của Như Châu giỏi như vậy, về sau tiệm chắc chắn sẽ đắt khách. Đừng lo lắng.”
Nói rồi ông Lưu rướn người tới gần, hít hít mũi: “Sao người thơm vậy? Ăn món gì đó?”
“Bánh khoai chiên bột cùng với canh củ cải, Châu Châu làm.”
“Như Châu làm chắc chắn là ngon rồi.”
“Ngon lắm! Bánh khoai chiên bột vừa thơm vừa giòn, lớp ngoài cháy cạnh lại giòn tan, bên trong thì mềm dẻo bùi bùi... Ăn bánh khoai chiên bột cả đời rồi, mà chưa lần nào ăn ngon như vậy.”
Ông Lưu liếʍ môi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Thường xuyên có thể ăn món Như Châu làm, Trường Quý à, đúng là có phúc cả đời.”
Lý Trường Quý cười hiền lành, đang định mở miệng nói gì đó, thì ông Lưu lại tiếp tục nói: “Tay nghề của Như Châu giỏi như vậy, đúng là một cô gái tốt. Mà cha mẹ ruột của con bé...”
Nghe ông Lưu nhắc tới cha mẹ ruột của Viên Như Châu, Lý Trường Quý khẽ thở dài một tiếng.
Cha mẹ ruột của Như Châu là người giàu có nổi tiếng ở tỉnh Thanh Hà. Dù ông luôn khinh thường chuyện họ ruồng bỏ con gái ruột, tranh giành con của người khác, nhưng thật ra ông cũng phần nào hiểu được tâm lý của họ.
Trồng một giàn dưa, cực khổ tưới nước bón phân từng ngày, cuối cùng cũng ra được một trái dưa đẹp. Vậy mà đến lúc thu hoạch, lại có người nói, trái dưa méo mó nứt nẻ bên nhà hàng xóm mới là của bạn, còn trái dưa dày công chăm sóc thì phải đưa cho người khác. Vậy thử hỏi, ai mà cam lòng.
Dù có là con ruột đi nữa, cũng không thể sánh bằng đứa con mà mình tự tay nuôi nấng từng ngày. Trên thực tế, đối với một số người, huyết thống không phải là thứ quan trọng nhất.
Lý Trường Quý thở dài một hơi. Nhưng nghĩ kỹ lại, Châu Châu của trước kia quả thật từng là một trái dưa cong nứt nẻ, nhưng giờ thì khác rồi. Sau lần sốt nặng đó, tính tình trở nên hoạt bát, cởi mở. Tay nghề nấu ăn lại giỏi, hoàn toàn không giống lúc trước nữa.
Châu Châu bây giờ, tuyệt đối không phải là trái dưa cong nứt nẻ kia!
Bánh khoai chiên bột giòn rụm bên ngoài, lớp cơm cháy vỡ ra. Bên trong là phần bánh mềm dẻo thơm lừng mùi khoai tây, vừa đưa vào miệng là hương vị lan tỏa. Mỡ heo ngấm vào bên trong đúng độ, béo nhưng không ngấy.
Chỉ một miếng đưa vào miệng, giòn bên ngoài, mềm bên trong, vị giác và khứu giác đều bị chinh phục đến mức ngoan ngoãn nghe lời.
“Ngon lắm.” Lý Trường Quý giơ ngón tay cái lên.
Viên Như Châu vừa nuốt miếng bánh khoai chiên bột, vừa nói: “Nếu có thêm sợi thịt khô nữa thì còn ngon hơn nhiều. Đợi sau này con kiếm được tiền, sẽ làm bánh khoai chiên có cả thịt khô.”
Bánh khoai chiên bột được làm từ bột khoai lang đỏ, khoai tây sợi, thêm cả thịt khô nữa thì càng ngon. Bột khoai mềm dẻo, khoai tây thơm bùi, kết hợp với chút thịt khô chiên lên vừa miệng, tất cả quyện vào nhau thành một hương thơm khó lòng cưỡng lại. Viên Như Châu rất thích món này.
“Đúng vậy đó, không có thịt khô vẫn ăn rất ngon!” Ngô Quế Phương gật đầu lia lịa, rồi lại gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai rôm rốp lớp khoai vàng giòn rụm.
Cùng lúc đó ngoài tiệm cơm, người trong thôn ngửi được mùi thơm, nước miếng muốn trào ra.
“Ăn không nổi.” Người trong thôn thèm đến chảy nước miếng, đứng đó tặc lưỡi thở dài. Đúng lúc đang thở dài, bỗng thấy có người đi đến.
“Tới ăn cơm hả?”
“Không phải, đứng xem thôi, không có tiền ăn đâu.”
Hai người từng vào ăn thử một lần, hiện tại muốn ăn nhưng lại không có tiền. Thèm đến nỗi phải ghé ngang qua ngửi mùi, gặp nhau rồi đứng đó, người này thấu nỗi lòng người kia.
“Không biết làm món gì, mà thơm như vậy.”
“Có mùi bột khoai lang, lại có mùi khoai tây... Thơm quá.”
Một người trong số đó liếʍ liếʍ môi, âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải bớt hút hai bao thuốc, gom tiền để tới đây ăn cơm.
Ăn cơm chiều xong, bên ngoài là ánh chiều ráng đỏ rực. Lý Trường Quý khiêng cái cuốc, dẫm lên ánh chiều ráng trên đất đi ra ruộng.
Ông Lưu đang làm cỏ trên đất, thấy Trường Quý tới thì hỏi: “Trường Quý, hôm nay quán bán sao rồi?”
“Chẳng có mấy khách.”
Ông Lưu an ủi: “Mới bắt đầu đều như thế, từ từ rồi cũng sẽ đông. Tay nghề của Như Châu giỏi như vậy, về sau tiệm chắc chắn sẽ đắt khách. Đừng lo lắng.”
Nói rồi ông Lưu rướn người tới gần, hít hít mũi: “Sao người thơm vậy? Ăn món gì đó?”
“Như Châu làm chắc chắn là ngon rồi.”
“Ngon lắm! Bánh khoai chiên bột vừa thơm vừa giòn, lớp ngoài cháy cạnh lại giòn tan, bên trong thì mềm dẻo bùi bùi... Ăn bánh khoai chiên bột cả đời rồi, mà chưa lần nào ăn ngon như vậy.”
Ông Lưu liếʍ môi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Thường xuyên có thể ăn món Như Châu làm, Trường Quý à, đúng là có phúc cả đời.”
Lý Trường Quý cười hiền lành, đang định mở miệng nói gì đó, thì ông Lưu lại tiếp tục nói: “Tay nghề của Như Châu giỏi như vậy, đúng là một cô gái tốt. Mà cha mẹ ruột của con bé...”
Nghe ông Lưu nhắc tới cha mẹ ruột của Viên Như Châu, Lý Trường Quý khẽ thở dài một tiếng.
Cha mẹ ruột của Như Châu là người giàu có nổi tiếng ở tỉnh Thanh Hà. Dù ông luôn khinh thường chuyện họ ruồng bỏ con gái ruột, tranh giành con của người khác, nhưng thật ra ông cũng phần nào hiểu được tâm lý của họ.
Trồng một giàn dưa, cực khổ tưới nước bón phân từng ngày, cuối cùng cũng ra được một trái dưa đẹp. Vậy mà đến lúc thu hoạch, lại có người nói, trái dưa méo mó nứt nẻ bên nhà hàng xóm mới là của bạn, còn trái dưa dày công chăm sóc thì phải đưa cho người khác. Vậy thử hỏi, ai mà cam lòng.
Dù có là con ruột đi nữa, cũng không thể sánh bằng đứa con mà mình tự tay nuôi nấng từng ngày. Trên thực tế, đối với một số người, huyết thống không phải là thứ quan trọng nhất.
Lý Trường Quý thở dài một hơi. Nhưng nghĩ kỹ lại, Châu Châu của trước kia quả thật từng là một trái dưa cong nứt nẻ, nhưng giờ thì khác rồi. Sau lần sốt nặng đó, tính tình trở nên hoạt bát, cởi mở. Tay nghề nấu ăn lại giỏi, hoàn toàn không giống lúc trước nữa.
Châu Châu bây giờ, tuyệt đối không phải là trái dưa cong nứt nẻ kia!
15
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
