TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Gió đêm thổi từng đợt, nhẹ nhàng lay động những tán lá cây hòe. Giữa tán lá lấp lánh trắng như tuyết, hoa hòe lần lượt rơi xuống. Viên Như Châu đưa tay đón lấy một bông hoa hòe rơi xuống, ánh mắt lướt nhìn con đường vắng vẻ trước tiệm.

Nghĩ bụng chắc không còn ai đến ăn nữa, cô xoay người:

“Dì Ngô, mình dọn dẹp rồi về thôi.”

Ngày khai trương đầu tiên, tiệm đón được mười mấy khách. Đều là người trong thôn, cố ý đến để ủng hộ. Có người nghe đồn tay nghề Viên Như Châu giỏi nên tới ăn cơm thử. Mới khai trương ngày đầu tiên mà được vậy, cũng xem như khởi đầu không tệ.

Viên Như Châu thì vẫn bình thản, nhưng Ngô Quế Phương với Lý Trường Quý thì lại có chút lo lắng. Hôm nay khai trương đều là người trong thôn đến ủng hộ, cũng không thể thường xuyên ra tiệm ăn cơm. Nếu muốn làm ăn lâu dài, phải kéo được khách từ ngoài thôn tới. Nhưng muốn kéo được người ngoài về ăn, thì không phải dễ dàng gì.

Rượu ngon không sợ hẻm sâu, câu đó thì đúng. Nhưng mà... Cũng có khi rượu ngon mà nằm trong ngõ sâu thì vẫn bị bỏ lỡ.

Ngày hôm sau, tới ăn cơm chỉ có ba người trong thôn đến.

Nhìn thấy Ngô Quế Phương với Lý Trường Quý giữa mày đầy sự lo lắng, Viên Như Châu không để tâm chỉ cười nói:

“Không sao đâu, từ từ rồi sẽ ổn.”

Bên ngoài gió lạnh từng đợt, mặt trời đã nấp sau tầng mây, trời bắt đầu âm u. Viên Như Châu nói:

“Hiện giờ không có nắng rồi, hai người tranh thủ ra ruộng đi, ở đây một mình con là được rồi.”

“Được.”

Lý Trường Quý vác cuốc ra ruộng làm việc. Ngô Quế Phương cũng về làm việc nhà. Trong tiệm giờ chỉ còn lại Viên Như Châu với Tiểu Thu.

Không có khách, Viên Như Châu liền vào bếp luyện tay nghề. Tiểu Thu ngồi ở bên cạnh, chống cằm, mắt tròn xoe dõi theo từng động tác của Viên Như Châu.

Dao nhỏ lướt nhanh, cắt khoai tây và củ cải thành sợi đều tăm tắp, động tác thuần thục đến mức gần như tạo ra tàn ảnh. Mỗi sợi đều đều nhau, trông như đo bằng thước, gọn gàng sạch sẽ.

“Giỏi quá! Giỏi quá!” Mắt Tiểu Thu sáng rỡ, đôi tay mũm mĩm trắng trẻo vỗ bôm bốp.

Viên Như Châu bật cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô bé, rồi cầm củ cải trắng lên, nhanh tay dùng dao khắc. Chỉ chốc lát, một bông cúc nhỏ xíu sống động như thật hiện ra giữa ngón tay cô.

“Cho em đây, Tiểu Thu.” Cô đưa bông hoa củ cải vừa khắc xong cho cô bé.

“Thật là đẹp!” Tiểu Thu yêu thích không buông tay, rồi nâng niu ngắm nghía.

Đến chiều tối, ánh mắt Viên Như Châu đảo qua rổ củ cải và khoai tây cắt sợi, suy nghĩ một lát, rồi lấy ra bột khoai lang ruột đỏ.

Cô thêm nước vào bột khoai lang, quậy thành một hỗn hợp bột sền sệt. Khoai tây được cắt thành sợi mỏng, sau đó đem khoai tây nhúng đều trong hỗn hợp bột đó.

Cho mỡ heo vào chảo, đợi mỡ nóng đến khi có tiếng xèo xèo, cô cho khoai tây đã phủ lớp bột vào.

Dùng xẻng chia phần khoai tây ra thành từng miếng nhỏ. Bột khoai lang gặp nóng liền phồng xốp, lớp vỏ bột bên ngoài bung nhẹ như bông, ánh lên màu vàng cam sóng sánh. Bên trong, khoai tây sợi chín tới vàng ruộm.

Từng mẻ bánh khoai chiên bột được chiên vàng giòn, lớp ngoài xém cạnh như cơm cháy. Vừa vớt ra khỏi chảo, mùi thơm ngào ngạt liền tỏa ra.

Miếng bánh khoai chiên bột mềm dẻo vừa phải, như mây như bông. Bên trong là khoai tây sợi thơm mềm, thấm đẫm mùi mỡ heo béo ngậy, tất cả hòa vào nhau trong lớp vỏ mềm mịn, thơm nức mũi. Mùi thơm nồng nàn bốc lên từng đợt. Chỉ nghe mùi thôi cũng khiến người ta không kìm được muốn gắp ăn.

Viên Như Châu bưng dĩa bánh khoai chiên bột và tô canh củ cải đặt lên bàn, gọi lớn: “Chú Dì ăn cơm thôi!”

16

0

3 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.