0 chữ
Chương 9
Chương 9: Tham lam
Lâm Cầm Vịnh hiểu được sự tình trọng đại, khẽ gật đầu nói: "Tôi đi trước đây."
Lâm Cầm Vịnh đi ra ngoài.
Tư Uyển rút một điếu thuốc trong hộp thuốc lá ra, châm lên. Trong gương, làn khói trắng nhạt quấn quanh khuôn mặt cô, mờ ảo rồi dần dần tan đi.
Cô đã liên lạc với Quân Thống sau khi Thân Thành thất thủ. Trước Lâm Cầm Vịnh, cô đã từng có vài người liên lạc. Quân Thống rất coi trọng quân cờ là cô. Vì dù sao cô cũng là góa phụ của Lục Mộ Sinh, có thể trực tiếp liên hệ với Lục Thừa Tư.
Cô nhìn ra được Lục Thừa Tư thích mình. Cho nên lúc Lục Mộ Sinh còn chưa qua thất đầu, cô đã lên giường của em trai ruột hắn.
Lục Thừa Tư quả nhiên không từ chối. Người có thể bán nước, vậy ngủ với chị dâu thì tính là chuyện lớn gì?
Không nói đến chuyện hiến thân vì cách mạng đao to búa lớn gì. Lục Thừa Tư là một kẻ có dã tâm và cơ hội chính thống, lòng dạ sâu xa, lại giả dối, khiến người ta không thể đoán ra. Nhưng khi đó, cô khao khát những cuộc hoan ái thấu xương để có thể chìm đắm và quên đi.
Lục Thừa Tư đã cho cô điều đó, mặc dù hắn là người cô hận nhất trên đời này.
Hận đến mức chỉ muốn hắn chết.
Sắp rồi... sắp rồi... Cô tự an ủi mình như vậy, rồi lại hút một hơi thuốc. Gương bị khói thuốc bao phủ mờ mịt, chỉ chiếu ra một bóng người cô độc, mờ ảo như ma quỷ.
Cửa bị gõ. Tư Uyển nói "Mời vào".
Trong làn khói còn chưa tan hết, thiếu niên mặc áo sam xanh, nhã nhặn tuấn tú.
Ánh mắt trống rỗng của cô nhìn về phía hắn. Ánh mắt lưu luyến, mềm mại, như sợi tơ quấn quýt trên người hắn. Hắn hơi đỏ mặt, cụp mắt, không dám nhìn nữa.
Cô thật sự là một người phụ nữ quá tham lam. Thứ đã sớm mất đi, vẫn điên dại muốn có lại như ban đầu.
Thật đáng buồn.
Nói xong việc công, Hứa Hàn Sơ nhìn cô. Hắn cảm thấy cô không giống với thường ngày. Đó là một vẻ đẹp khiến người ta sa đọa, vừa khiến người ta bất an, lại vừa khiến người ta bị thu hút sâu sắc. Hắn cứ nhìn như vậy, cũng không nói lời nào.
Tư Uyển cười cười, hỏi: "Sao vậy?"
Đôi mắt sáng ngời của hắn dịu dàng nhìn cô: "Hôm nay có rảnh không? Đến lúc tôi mời cô ăn cơm rồi."
"Được thôi." Giọng nói đồng ý của cô mang theo sự vui vẻ.
Tư Uyển không cầu kỳ trong chuyện ăn uống, tùy tiện tìm một quán cơm để ăn cho xong.
Trên đường hắn đưa cô về nhà, có một con hẻm nhỏ chuyên bán hoa vào mùa xuân. Đến chiều tối, hoa của người bán hoa đã gần hết. Cô rất tiếc nuối nhìn thêm vài lần.
Hứa Hàn Sơ đột nhiên nói: "Chỗ kia vẫn còn một ít hoa chưa bán hết, cô muốn hoa gì?"
"Cậu cứ chọn đại đi."
Thật ra chẳng còn bao nhiêu hoa. Hắn mua hết bó lại cũng chỉ được một bó nhỏ, nhưng mang về cắm vào bình hoa thì vừa vặn.
Cô ngắt một cành da^ʍ bụt tiện tay cài vào tóc, hỏi hắn: "Bông hoa này không bị lệch chứ?"
Hai người cách nhau chỉ vài tấc. Mùi hương hoa thoang thoảng từ tóc cô cứ ập đến từng đợt, khiến hắn có chút hoảng hốt, lâng lâng.
Hắn đưa tay sửa lại bông hoa bên tóc mai cô, cười nói: "Đẹp lắm."
Người bán hoa đứng bên cạnh. Hoa đã bán hết sạch, lòng cô ấy tràn đầy vui sướиɠ khen ngợi: "Hai vị thật xứng đôi."
Hứa Hàn Sơ đang định phủ nhận, nhưng lại nghe Tư Uyển cười nói lời cảm ơn. Hắn chưa kịp phản ứng đã bị cô kéo tay đi xa.
Lâm Cầm Vịnh đi ra ngoài.
Tư Uyển rút một điếu thuốc trong hộp thuốc lá ra, châm lên. Trong gương, làn khói trắng nhạt quấn quanh khuôn mặt cô, mờ ảo rồi dần dần tan đi.
Cô đã liên lạc với Quân Thống sau khi Thân Thành thất thủ. Trước Lâm Cầm Vịnh, cô đã từng có vài người liên lạc. Quân Thống rất coi trọng quân cờ là cô. Vì dù sao cô cũng là góa phụ của Lục Mộ Sinh, có thể trực tiếp liên hệ với Lục Thừa Tư.
Cô nhìn ra được Lục Thừa Tư thích mình. Cho nên lúc Lục Mộ Sinh còn chưa qua thất đầu, cô đã lên giường của em trai ruột hắn.
Lục Thừa Tư quả nhiên không từ chối. Người có thể bán nước, vậy ngủ với chị dâu thì tính là chuyện lớn gì?
Không nói đến chuyện hiến thân vì cách mạng đao to búa lớn gì. Lục Thừa Tư là một kẻ có dã tâm và cơ hội chính thống, lòng dạ sâu xa, lại giả dối, khiến người ta không thể đoán ra. Nhưng khi đó, cô khao khát những cuộc hoan ái thấu xương để có thể chìm đắm và quên đi.
Hận đến mức chỉ muốn hắn chết.
Sắp rồi... sắp rồi... Cô tự an ủi mình như vậy, rồi lại hút một hơi thuốc. Gương bị khói thuốc bao phủ mờ mịt, chỉ chiếu ra một bóng người cô độc, mờ ảo như ma quỷ.
Cửa bị gõ. Tư Uyển nói "Mời vào".
Trong làn khói còn chưa tan hết, thiếu niên mặc áo sam xanh, nhã nhặn tuấn tú.
Ánh mắt trống rỗng của cô nhìn về phía hắn. Ánh mắt lưu luyến, mềm mại, như sợi tơ quấn quýt trên người hắn. Hắn hơi đỏ mặt, cụp mắt, không dám nhìn nữa.
Cô thật sự là một người phụ nữ quá tham lam. Thứ đã sớm mất đi, vẫn điên dại muốn có lại như ban đầu.
Thật đáng buồn.
Nói xong việc công, Hứa Hàn Sơ nhìn cô. Hắn cảm thấy cô không giống với thường ngày. Đó là một vẻ đẹp khiến người ta sa đọa, vừa khiến người ta bất an, lại vừa khiến người ta bị thu hút sâu sắc. Hắn cứ nhìn như vậy, cũng không nói lời nào.
Đôi mắt sáng ngời của hắn dịu dàng nhìn cô: "Hôm nay có rảnh không? Đến lúc tôi mời cô ăn cơm rồi."
"Được thôi." Giọng nói đồng ý của cô mang theo sự vui vẻ.
Tư Uyển không cầu kỳ trong chuyện ăn uống, tùy tiện tìm một quán cơm để ăn cho xong.
Trên đường hắn đưa cô về nhà, có một con hẻm nhỏ chuyên bán hoa vào mùa xuân. Đến chiều tối, hoa của người bán hoa đã gần hết. Cô rất tiếc nuối nhìn thêm vài lần.
Hứa Hàn Sơ đột nhiên nói: "Chỗ kia vẫn còn một ít hoa chưa bán hết, cô muốn hoa gì?"
"Cậu cứ chọn đại đi."
Thật ra chẳng còn bao nhiêu hoa. Hắn mua hết bó lại cũng chỉ được một bó nhỏ, nhưng mang về cắm vào bình hoa thì vừa vặn.
Cô ngắt một cành da^ʍ bụt tiện tay cài vào tóc, hỏi hắn: "Bông hoa này không bị lệch chứ?"
Hắn đưa tay sửa lại bông hoa bên tóc mai cô, cười nói: "Đẹp lắm."
Người bán hoa đứng bên cạnh. Hoa đã bán hết sạch, lòng cô ấy tràn đầy vui sướиɠ khen ngợi: "Hai vị thật xứng đôi."
Hứa Hàn Sơ đang định phủ nhận, nhưng lại nghe Tư Uyển cười nói lời cảm ơn. Hắn chưa kịp phản ứng đã bị cô kéo tay đi xa.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
