0 chữ
Chương 8
Chương 8: Cảnh giác
Hứa Hàn Sơ theo thường lệ đi giao bản in thử, nhưng ở cửa lại gặp được người bạn học cũ đã lâu không gặp là Lâm Cầm Vịnh.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy cũng đến tòa soạn báo này làm việc. Chỉ là cô ấy làm phóng viên. Tháng trước, cô ấy đã ra tiền tuyến.
"Gần đây thế nào?" Thấy hắn, cô ấy mỉm cười hỏi.
Hắn lắc đầu: "Không có chuyện gì. Tôi chỉ mong tháng sau có thể được chuyển sang làm phóng viên. Cô thì sao?"
Cô ấy trầm mặc một lát, nói: "Tôi không phải đã ra tiền tuyến sao? Tình hình chiến sự rất thảm khốc. Phe chúng ta liên tiếp bại trận, không thắng được mấy trận."
Hứa Hàn Sơ nhất thời không nói nên lời. Mới sáng sớm, đèn điện trong hành lang đã hỏng, ánh sáng chập chờn. Tiếng xe điện ầm ầm từ bên ngoài vọng đến tựa như tiếng súng gϊếŧ người, nghe vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc này, Tư Uyển đi đến. Cô mặc một bộ sườn xám lụa mỏng màu trắng, khoác một chiếc áo len mỏng màu xanh nhạt. Trên sườn xám có hai đường viền thêu hoa văn ngọc lan tinh tế, tôn lên vẻ thanh lịch, dịu dàng. Cô nhìn hai người họ mỉm cười duyên dáng: "Cả hai đều có việc sao?"
Hắn vừa nhìn thấy cô thì đám mây chiến tranh vừa bao trùm lập tức tan biến. Hắn khiêm nhường nói: "Cầm Vịnh đến trước. Lát nữa tôi sẽ đến sau."
Lâm Cầm Vịnh đi theo cô vào.
Tư Uyển mở đèn, kéo rèm cửa sổ ra. Cô nhìn quanh xem có ai khả nghi không rồi lại kéo rèm cửa sổ lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Một số làng miền núi gần Thân Thành đang giấu quân đội của chúng ta, và cả quân Cộng sản nữa. Gần đây hình như có nội gián để lộ tin tức, khiến người Nhật biết được. Chúng ta đã giải mã mật điện từ Nam Kinh. Phía Nam Kinh yêu cầu Lục Thừa Húc trong vòng hai tháng phải xử lý hết số quân đội này."
Tư Uyển nghĩ đến đêm đó Lục Thừa Húc vội vàng rời đi, chắc hẳn cũng vì chuyện này. Cô lập tức hiểu ra: "Phải mau chóng giải quyết Lục Thừa Húc."
"Đúng vậy, sau đó để người của chúng ta thay thế anh ta."
Tư Uyển liếc qua khe hở giữa rèm cửa sổ, người đi đường dần đông hơn. Một người bán hàng rong gầy gò, đen sạm, để trần cánh tay, vác hai giỏ hoa tươi rao bán bên đường.
Đã là mùng 3 tháng 3, đào mận ven đường dần nở rộ. Những bông đào bích đỏ tươi lay động trong gió. Chỉ có những bông đào này không bị ảnh hưởng bởi chiến loạn, bình yên ở một góc trời riêng.
Cô quay đầu lại, giữa hai lông mày lộ vẻ lo lắng: "Các cô tính toán thế nào? Lục Thừa Húc không phải là người dễ bị ám sát. Bên ngoài dinh thự của anh ta có trọng binh canh gác dày đặc. Ngay cả tôi vào cũng phải tắm rửa, vì sợ tôi giấu thuốc độc trên người."
Lâm Cầm Vịnh gật đầu: "Những chuyện này đều cần phải cân nhắc. Tóm lại, nếu có kế hoạch, tôi sẽ báo trước cho cô."
"Được." Cô rất cảnh giác, lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Bên cạnh tôi có rất nhiều tai mắt. Sau này nói chuyện phải cẩn thận."
Sau khi Thân Thành thất thủ, tòa soạn báo ở khu tô giới công cộng trở thành một nơi thông tin tứ phía, không biết đã bị cài cắm bao nhiêu tai mắt. Đủ thể loại người kiểu gì cũng có.
Từ Trùng Khánh, Nam Kinh, Diên An, thậm chí Trùng Khánh còn có thể chia thành hai phe Quân Thống và Trung Thống*. Bất kỳ manh mối hay động tĩnh nhỏ nào cũng sẽ nhanh chóng truyền đến tai họ.
(*Quân Thống và Trung Thống là 2 cơ quan tình báo của Quốc Dân Đảng. Trung Thống là loại hình Tình báo - Dân sự - Chính trị. Còn Quân Thống là Tình báo - Quân sự - Ám sát.)
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy cũng đến tòa soạn báo này làm việc. Chỉ là cô ấy làm phóng viên. Tháng trước, cô ấy đã ra tiền tuyến.
"Gần đây thế nào?" Thấy hắn, cô ấy mỉm cười hỏi.
Hắn lắc đầu: "Không có chuyện gì. Tôi chỉ mong tháng sau có thể được chuyển sang làm phóng viên. Cô thì sao?"
Cô ấy trầm mặc một lát, nói: "Tôi không phải đã ra tiền tuyến sao? Tình hình chiến sự rất thảm khốc. Phe chúng ta liên tiếp bại trận, không thắng được mấy trận."
Hứa Hàn Sơ nhất thời không nói nên lời. Mới sáng sớm, đèn điện trong hành lang đã hỏng, ánh sáng chập chờn. Tiếng xe điện ầm ầm từ bên ngoài vọng đến tựa như tiếng súng gϊếŧ người, nghe vô cùng đáng sợ.
Hắn vừa nhìn thấy cô thì đám mây chiến tranh vừa bao trùm lập tức tan biến. Hắn khiêm nhường nói: "Cầm Vịnh đến trước. Lát nữa tôi sẽ đến sau."
Lâm Cầm Vịnh đi theo cô vào.
Tư Uyển mở đèn, kéo rèm cửa sổ ra. Cô nhìn quanh xem có ai khả nghi không rồi lại kéo rèm cửa sổ lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Một số làng miền núi gần Thân Thành đang giấu quân đội của chúng ta, và cả quân Cộng sản nữa. Gần đây hình như có nội gián để lộ tin tức, khiến người Nhật biết được. Chúng ta đã giải mã mật điện từ Nam Kinh. Phía Nam Kinh yêu cầu Lục Thừa Húc trong vòng hai tháng phải xử lý hết số quân đội này."
"Đúng vậy, sau đó để người của chúng ta thay thế anh ta."
Tư Uyển liếc qua khe hở giữa rèm cửa sổ, người đi đường dần đông hơn. Một người bán hàng rong gầy gò, đen sạm, để trần cánh tay, vác hai giỏ hoa tươi rao bán bên đường.
Đã là mùng 3 tháng 3, đào mận ven đường dần nở rộ. Những bông đào bích đỏ tươi lay động trong gió. Chỉ có những bông đào này không bị ảnh hưởng bởi chiến loạn, bình yên ở một góc trời riêng.
Cô quay đầu lại, giữa hai lông mày lộ vẻ lo lắng: "Các cô tính toán thế nào? Lục Thừa Húc không phải là người dễ bị ám sát. Bên ngoài dinh thự của anh ta có trọng binh canh gác dày đặc. Ngay cả tôi vào cũng phải tắm rửa, vì sợ tôi giấu thuốc độc trên người."
"Được." Cô rất cảnh giác, lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Bên cạnh tôi có rất nhiều tai mắt. Sau này nói chuyện phải cẩn thận."
Sau khi Thân Thành thất thủ, tòa soạn báo ở khu tô giới công cộng trở thành một nơi thông tin tứ phía, không biết đã bị cài cắm bao nhiêu tai mắt. Đủ thể loại người kiểu gì cũng có.
Từ Trùng Khánh, Nam Kinh, Diên An, thậm chí Trùng Khánh còn có thể chia thành hai phe Quân Thống và Trung Thống*. Bất kỳ manh mối hay động tĩnh nhỏ nào cũng sẽ nhanh chóng truyền đến tai họ.
(*Quân Thống và Trung Thống là 2 cơ quan tình báo của Quốc Dân Đảng. Trung Thống là loại hình Tình báo - Dân sự - Chính trị. Còn Quân Thống là Tình báo - Quân sự - Ám sát.)
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
