0 chữ
Chương 10
Chương 10: Ẩn ý
Nắm lấy tay cô, hắn cảm giác được sự vui vẻ rất không chân thực, như thể dưới đất cách đó không xa có một cái hố, chỉ cần không chú ý sẽ giẫm hụt.
Đến cửa nhà cô, hắn mới dừng lại, lưu luyến buông tay cô ra: "Chờ một chút."
Hắn lấy từ trong túi ra hai quả cầu len đưa cô: "Cho Quả Hạnh chơi."
Tư Uyển nhận lấy cười nói: "Anh không vào tự tay đưa cho nó sao?"
Hắn nhìn cô, đôi mắt trong veo sạch sẽ như nước. Hắn rất nghiêm túc nói: "Anh không muốn em cảm thấy anh đang coi thường em."
Cô cầm hai quả cầu len, nghe lời hắn nói mà ngơ ngẩn.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm cô một cái, rồi buông ra ngay lập tức. Hắn nghĩ có lẽ mình không nên nán lại lâu như vậy, nên nói: "Ngày mai gặp."
Tư Uyển lại nhíu mày kéo vạt áo hắn, rồi lại tựa vào lòng hắn. Cô rất tham lam... tham lam hơi ấm của hắn. Trong bóng tối, cô không thể thiếu hơi ấm này, vì cô đã mất đi ánh sáng. Cô lẩm bẩm: "Đừng đi."
Hứa Hàn Sơ không nghe rõ, ôm lại cô rồi khẽ hỏi: "Gì cơ?"
Cô lặp lại lần nữa: "Đừng đi."
Dưới tấm biển cũ kỹ của nhà Tư Uyển, Hứa Hàn Sơ ôm chặt lấy cô, ôn hòa hỏi: "Sao vậy em?"
"Buổi tối một mình, em hơi sợ." Tư Uyển thấp giọng nói.
Hắn nghe hiểu ẩn ý của cô, mặt lại bắt đầu nóng lên. Nhưng không muốn làm trái ý cô, bèn nói: "Vậy anh ở cùng em nhé."
Vào cửa, hắn nhìn thấy dì Triệu dời một cái ghế ngồi trong sân. Trong lòng bà ôm con mèo. Bà vẫn là dáng vẻ hiền lành mỉm cười gật đầu với hắn.
Tư Uyển ném một quả cầu len xuống đất. Quả Hạnh lập tức nhảy từ trên đầu gối của dì Triệu xuống, dùng móng vuốt nhỏ trắng trẻo giẫm lên quả cầu len. Sau khi nó kéo một sợi len ra, liền ngậm dây len nhảy loạn khắp nơi, kéo khắp mặt đất đều là len.
Thấy bộ dạng tinh nghịch này của nó, mọi người đều cười lên.
"Nhóc con này thật nghịch ngợm." Hứa Hàn Sơ nói.
"Đúng vậy, người trong nhà ai cũng cưng chiều nó." Dì Triệu nhặt quả cầu len lên.
Quả Hạnh giơ móng tức giận đập chân bà. Dì Triệu chỉ có thể chỉ vào nó cười: "Nhìn dáng vẻ không coi ai ra gì của nó kìa."
Tư Uyển để nó nghịch đủ rồi cúi người bế nó lên. Quả Hạnh ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, nhỏ giọng kêu meo meo. Hứa Hàn Sơ đứng bên cạnh cô đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu nó. Mèo con nhắm mắt lại, mặc cho hắn vuốt ve một lúc.
Dì Triệu đột nhiên nói: "Tôi còn chút việc. Cậu Hứa, giúp tôi trông nom cô Tư Uyển một chút nhé."
Dì Triệu rất nhanh đã đi khuất. Hứa Hàn Sơ đoán có phải bà đã nhìn ra điều gì mờ ám hay không.
Lúc này trong sân chỉ còn hắn và Tư Uyển. Hắn nhìn cô cúi đầu trêu chọc mèo. Dáng vẻ cô cười dịu dàng khiến tim hắn đập thình thịch. Hắn không nhịn được đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Tư Uyển không ngờ hắn lại đột ngột như vậy, khẽ "a" lên một tiếng. Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn, ánh mắt chan chứa tình cảm.
Tim hắn đập như trống, chỉ cảm thấy hoa bên mái tóc cô càng thêm thơm ngát, khiến người ta mê mẩn.
Bờ môi hai người không biết đã chạm vào nhau từ lúc nào, trằn trọc quấn quýt, mυ"ŧ mát lẫn nhau.
Mãi đến khi Quả Hạnh kêu "meo" một tiếng, Hứa Hàn Sơ mới như tỉnh giấc. Nhưng thấy cô nép trong lòng mình, hai má ửng hồng, mắt nước long lanh, hắn lại cúi đầu hôn lên mặt cô.
Đến cửa nhà cô, hắn mới dừng lại, lưu luyến buông tay cô ra: "Chờ một chút."
Hắn lấy từ trong túi ra hai quả cầu len đưa cô: "Cho Quả Hạnh chơi."
Tư Uyển nhận lấy cười nói: "Anh không vào tự tay đưa cho nó sao?"
Hắn nhìn cô, đôi mắt trong veo sạch sẽ như nước. Hắn rất nghiêm túc nói: "Anh không muốn em cảm thấy anh đang coi thường em."
Cô cầm hai quả cầu len, nghe lời hắn nói mà ngơ ngẩn.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm cô một cái, rồi buông ra ngay lập tức. Hắn nghĩ có lẽ mình không nên nán lại lâu như vậy, nên nói: "Ngày mai gặp."
Tư Uyển lại nhíu mày kéo vạt áo hắn, rồi lại tựa vào lòng hắn. Cô rất tham lam... tham lam hơi ấm của hắn. Trong bóng tối, cô không thể thiếu hơi ấm này, vì cô đã mất đi ánh sáng. Cô lẩm bẩm: "Đừng đi."
Cô lặp lại lần nữa: "Đừng đi."
Dưới tấm biển cũ kỹ của nhà Tư Uyển, Hứa Hàn Sơ ôm chặt lấy cô, ôn hòa hỏi: "Sao vậy em?"
"Buổi tối một mình, em hơi sợ." Tư Uyển thấp giọng nói.
Hắn nghe hiểu ẩn ý của cô, mặt lại bắt đầu nóng lên. Nhưng không muốn làm trái ý cô, bèn nói: "Vậy anh ở cùng em nhé."
Vào cửa, hắn nhìn thấy dì Triệu dời một cái ghế ngồi trong sân. Trong lòng bà ôm con mèo. Bà vẫn là dáng vẻ hiền lành mỉm cười gật đầu với hắn.
Tư Uyển ném một quả cầu len xuống đất. Quả Hạnh lập tức nhảy từ trên đầu gối của dì Triệu xuống, dùng móng vuốt nhỏ trắng trẻo giẫm lên quả cầu len. Sau khi nó kéo một sợi len ra, liền ngậm dây len nhảy loạn khắp nơi, kéo khắp mặt đất đều là len.
Thấy bộ dạng tinh nghịch này của nó, mọi người đều cười lên.
"Đúng vậy, người trong nhà ai cũng cưng chiều nó." Dì Triệu nhặt quả cầu len lên.
Quả Hạnh giơ móng tức giận đập chân bà. Dì Triệu chỉ có thể chỉ vào nó cười: "Nhìn dáng vẻ không coi ai ra gì của nó kìa."
Tư Uyển để nó nghịch đủ rồi cúi người bế nó lên. Quả Hạnh ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, nhỏ giọng kêu meo meo. Hứa Hàn Sơ đứng bên cạnh cô đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu nó. Mèo con nhắm mắt lại, mặc cho hắn vuốt ve một lúc.
Dì Triệu đột nhiên nói: "Tôi còn chút việc. Cậu Hứa, giúp tôi trông nom cô Tư Uyển một chút nhé."
Dì Triệu rất nhanh đã đi khuất. Hứa Hàn Sơ đoán có phải bà đã nhìn ra điều gì mờ ám hay không.
Lúc này trong sân chỉ còn hắn và Tư Uyển. Hắn nhìn cô cúi đầu trêu chọc mèo. Dáng vẻ cô cười dịu dàng khiến tim hắn đập thình thịch. Hắn không nhịn được đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Tim hắn đập như trống, chỉ cảm thấy hoa bên mái tóc cô càng thêm thơm ngát, khiến người ta mê mẩn.
Bờ môi hai người không biết đã chạm vào nhau từ lúc nào, trằn trọc quấn quýt, mυ"ŧ mát lẫn nhau.
Mãi đến khi Quả Hạnh kêu "meo" một tiếng, Hứa Hàn Sơ mới như tỉnh giấc. Nhưng thấy cô nép trong lòng mình, hai má ửng hồng, mắt nước long lanh, hắn lại cúi đầu hôn lên mặt cô.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
