TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7: Mờ ảo

Buổi tối chợt có khách tới thăm có việc gấp, nói có quân tình quan trọng phải báo. Chu Vãn Hành nhận ra đối phương là cấp dưới của một bộ trưởng nào đó ở Nam Kinh. Do dự một lát, hắn vẫn quyết định lên lầu tìm Lục Thừa Húc.

Cửa phòng ngủ không đóng, chắc là hai người đã bình ổn lại rồi. Hắn đi qua, đang định báo cáo thì cảnh xuân đầy phòng chợt xông vào trong mắt.

Lục Thừa Húc đang đứng, dây lưng buông lỏng lẻo ở bên hông, lộ ra một đoạn eo rắn chắc. Eo hông liên tục hẩy lên thúc về phía trước. Mà người phụ nữ trước mặt hắn ngồi trên bàn. Đôi chân dài mềm mại quấn quanh eo hắn, ngón chân ngọc cuộn chặt, mu bàn chân căng ra độ cong duyên dáng đong đưa lên xuống theo tần suất của người đàn ông.

Chỗ hai người dính chặt đã tràn đầy nước xuân, phong phú trong suốt chảy đầy bàn.

Chu Vãn Hành hít sâu một hơi, lập tức xoay người. Hắn đưa lưng về phía hai người, nghiêm túc nói: "Tướng quân, bộ trưởng Đinh phái người đến gặp."

Lục Thừa Húc nhíu mày, thân dưới không ngừng đưa đẩy, đáp lời rất không kiên nhẫn: "Để hắn chờ."

Vẻ mặt Chu Vãn Hành đờ đẫn, giọng nói vẫn đơn điệu: "Anh ta nói không thể chờ."

Tiếng vang mờ ám trong phòng đột nhiên trở nên kịch liệt, giống như lửa cháy hừng hực. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc không thể kìm nén của người đàn ông, và tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn của người phụ nữ. Chúng giống như ma âm không ngừng rót vào tai Chu Vãn Hành.

Một lát sau, Lục Thừa Húc mới từ trong phòng đi ra. Giữa hàng mày rậm còn mang theo vài phần không vui vì chưa được thỏa mãn. Hắn dùng tay vuốt vuốt cổ áo, không nói một lời nghênh ngang mà đi.

Từ đầu đến cuối hắn không nhìn Chu Vãn Hành một cái. Hiển nhiên là đối với việc Chu Vãn Hành phá hỏng chuyện tốt của mình có điều bất mãn.

Chu Vãn Hành đang muốn đuổi theo, lại nghe trong phòng khẽ gọi một tiếng: "Phó quan Chu."

Bước chân mới định bước ra chợt khựng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn. Lục Thừa Húc đã đi xa. Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn tràn ngập bên tai.

"Phu nhân có chuyện gì cần tôi làm?"

"Quần áo của tôi rơi trên mặt đất rồi, có thể giúp tôi mang tới không." Giọng nói của cô khàn khàn, có một vẻ quyến rũ khác lạ.

Chu Vãn Hành cố kìm chế, nhắm mắt lại chuẩn bị rời đi. Nhưng lại ma xui quỷ khiến hắn lại đi vào phòng ngủ, nhặt chiếc áo choàng lụa màu trắng trên mặt đất lên.

Chất vải trơn mềm dường như còn sót lại hơi ấm của người phụ nữ, lướt qua lòng bàn tay hắn như nước. Hương thơm thoang thoảng quẩn quanh mũi. Rung động ngày thường bị giấu sâu dưới đáy lòng lại không thể nào che lấp.

Hắn đi đến bên giường, từ đầu đến cuối vẫn rũ mắt không dám đi quá giới hạn.

Trong màn vươn ra một bàn tay trắng ngần. Đầu ngón tay lơ đễnh xẹt qua cổ tay của hắn rồi mới lấy áo vào trong.

Chu Vãn Hành xoay người đi ra ngoài cửa. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.

Chỉ thấy màn lụa châu la trên giường bị gió nhẹ phất phơ lay động. Bóng dáng của người phụ nữ chiếu rọi ở trên cũng theo đó mà phiêu diêu uyển chuyển, giống như một đám mây trôi không thể nắm bắt.

Trái tim hắn đột nhiên đau nhói không lý do.

Nghĩ đến một số chuyện đã mất đi, cũng như gió cuốn mây trôi, mờ ảo mà không biết kết cuộc sẽ ra sao.

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.