0 chữ
Chương 4
Chương 4: Tình ý sâu đậm
Một bà cụ ở bên tường quét tro bụi thành một đống. Vừa thấy hai người họ cùng nhau tiến vào, bà đặt chổi sang một bên, vui vẻ tới đón tiếp: "Cô chủ dẫn bạn về ăn cơm à?"
Tư Uyển không phủ nhận, trả lời: "Vâng." Rồi giới thiệu với Hứa Hàn Sơ: "Đây là dì Triệu, là người làm lâu năm trong nhà."
Hứa Hàn Sơ mỉm cười chào hỏi, trong lòng âm thầm nghĩ. Một người con gái như Tư Uyển lại sống trong một phủ đệ cổ kính, âm u này. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Tư Uyển dẫn hắn đến phòng khách. Vừa đi vào, một con mèo màu vàng nhạt tròn vo bỗng nhiên từ trên giường nhảy lên, bổ nhào vào lòng Hứa Hàn Sơ.
Hứa Hàn Sơ giật mình. Khi hoàn hồn lại thì thấy Tư Uyển mỉm cười, dùng ngón tay thon dài nắm khuôn mặt tròn của con mèo đùa nghịch, dịu dàng gọi nó "Quả Hạnh".
Hứa Hàn Sơ cũng không nhịn được cười, mở miệng nói: "Cái tên Quả Hạnh này thật là đúng quá."
Tư Uyển ngẩng đầu, cười khanh khách nhìn hắn: "Cậu cũng thấy vậy à? Là tôi đặt đấy."
Cô vừa nhìn, cũng làm tim hắn đập lỡ nửa nhịp. Hắn không nhìn Tư Uyển, chỉ che giấu sờ sờ đầu của Quả Hạnh.
Nó meo meo kêu vài tiếng, dùng cái đầu ấm áp cọ vào tay hắn, còn vươn đầu lưỡi nhỏ màu hồng liếʍ ngón tay hắn.
Tư Uyển mỉm cười nói: "Rất hiếm khi thấy nó thích một người đấy."
Hứa Hàn Sơ kinh ngạc "Ồ" lên.
Tư Uyển chỉ cười nói: "Thật đấy, cậu thường đến chơi với nó nhé."
Trong lòng không ngừng dâng lên niềm vui, hắn lại vuốt ve mèo, lông mi rũ xuống che đi tình ý sâu đậm: "Được."
Ăn cơm xong, về đến nhà. Hứa Hàn Sơ nhìn thấy mẹ và cha ngồi trên ghế sô pha đọc sách liền hỏi: "Mẹ, hôm qua mẹ mua quả bóng len kia ở đâu vậy?"
Mẹ hắn nói: "Người ta cho mẹ một thùng lớn. Con hỏi cái này làm gì?"
"Nhà bạn con nuôi mèo, muốn tìm một món đồ chơi nhỏ cho nó."
"Để ở kia kìa, con lấy đi." Mẹ hắn chỉ chỉ góc phòng khách. Nhìn thấy khóe mắt hắn ẩn chứa ý cười, bà lại cười cười: "Bạn là con trai hay gái?"
Hắn sợ mẹ trêu chọc, vội vàng nói: "Dạ con trai."
Hắn lấy từ trong thùng carton ra hai quả cầu len màu vàng nhạt, trông không khác gì quả hạnh. Hắn nghĩ chắc chắn Quả Hạnh sẽ thích. Như thế thì hắn lại có thể nhìn thấy nụ cười của Tư Uyển.
-
Buổi tối, sương mù dần dày đặc. Tư Uyển ngồi trên giường đọc tiểu thuyết. Bên cạnh có thắp một ngọn đèn dầu. Bên ngoài được bao phủ bởi một cái chụp thủy tinh trong suốt. Bóng ngọn lửa xuyên qua chụp thủy tinh chớp động trên mặt cô, mơ màng như sắp vỡ.
Tư Uyển không phủ nhận, trả lời: "Vâng." Rồi giới thiệu với Hứa Hàn Sơ: "Đây là dì Triệu, là người làm lâu năm trong nhà."
Hứa Hàn Sơ mỉm cười chào hỏi, trong lòng âm thầm nghĩ. Một người con gái như Tư Uyển lại sống trong một phủ đệ cổ kính, âm u này. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Tư Uyển dẫn hắn đến phòng khách. Vừa đi vào, một con mèo màu vàng nhạt tròn vo bỗng nhiên từ trên giường nhảy lên, bổ nhào vào lòng Hứa Hàn Sơ.
Hứa Hàn Sơ giật mình. Khi hoàn hồn lại thì thấy Tư Uyển mỉm cười, dùng ngón tay thon dài nắm khuôn mặt tròn của con mèo đùa nghịch, dịu dàng gọi nó "Quả Hạnh".
Tư Uyển ngẩng đầu, cười khanh khách nhìn hắn: "Cậu cũng thấy vậy à? Là tôi đặt đấy."
Cô vừa nhìn, cũng làm tim hắn đập lỡ nửa nhịp. Hắn không nhìn Tư Uyển, chỉ che giấu sờ sờ đầu của Quả Hạnh.
Nó meo meo kêu vài tiếng, dùng cái đầu ấm áp cọ vào tay hắn, còn vươn đầu lưỡi nhỏ màu hồng liếʍ ngón tay hắn.
Tư Uyển mỉm cười nói: "Rất hiếm khi thấy nó thích một người đấy."
Hứa Hàn Sơ kinh ngạc "Ồ" lên.
Tư Uyển chỉ cười nói: "Thật đấy, cậu thường đến chơi với nó nhé."
Trong lòng không ngừng dâng lên niềm vui, hắn lại vuốt ve mèo, lông mi rũ xuống che đi tình ý sâu đậm: "Được."
Ăn cơm xong, về đến nhà. Hứa Hàn Sơ nhìn thấy mẹ và cha ngồi trên ghế sô pha đọc sách liền hỏi: "Mẹ, hôm qua mẹ mua quả bóng len kia ở đâu vậy?"
"Nhà bạn con nuôi mèo, muốn tìm một món đồ chơi nhỏ cho nó."
"Để ở kia kìa, con lấy đi." Mẹ hắn chỉ chỉ góc phòng khách. Nhìn thấy khóe mắt hắn ẩn chứa ý cười, bà lại cười cười: "Bạn là con trai hay gái?"
Hắn sợ mẹ trêu chọc, vội vàng nói: "Dạ con trai."
Hắn lấy từ trong thùng carton ra hai quả cầu len màu vàng nhạt, trông không khác gì quả hạnh. Hắn nghĩ chắc chắn Quả Hạnh sẽ thích. Như thế thì hắn lại có thể nhìn thấy nụ cười của Tư Uyển.
-
Buổi tối, sương mù dần dày đặc. Tư Uyển ngồi trên giường đọc tiểu thuyết. Bên cạnh có thắp một ngọn đèn dầu. Bên ngoài được bao phủ bởi một cái chụp thủy tinh trong suốt. Bóng ngọn lửa xuyên qua chụp thủy tinh chớp động trên mặt cô, mơ màng như sắp vỡ.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
