TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5: Bảo vật

Dì Triệu bưng thuốc an thần vào. Thấy cô chỉ mặc một cái áo mỏng bà dặn dò: "Mới vào xuân, ít nhất cũng phải đắp thêm chăn chứ?"

Tư Uyển kéo kéo tấm chăn bên giường, lại nghe dì Triệu nói: "Phó quan Chu đến, cô chủ có muốn gặp không?"

"Để anh ta vào đi."

Chu Vãn Hành đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái thấy áo cô không chỉnh tề. Hắn đưa cái hộp nhung đen trên tay cho cô, toàn bộ quá trình đều cúi đầu, chưa từng nhìn thẳng cô một cái: "Phu nhân, đây là vật tướng quân bảo tôi đưa tới. Ngày mai ngài ấy về Thân Thành, muốn buổi tối gặp phu nhân."

Tư Uyển nhận lấy, hờ hững mở ra. Cô nhìn thoáng qua đồ vật bên trong rồi tiện tay đặt ở một bên: "Ừ."

"Nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép." Chu Vãn Hành nói.

Dì Triệu đối với vị quan quân anh tuấn này vẫn có chút thiện cảm. Bà nhiệt tình nói: "Phó quan Chu, không ở lại uống chén trà sao?"

Chu Vãn Hành đang muốn từ chối, lại nghe Tư Uyển lạnh lùng nói một câu "Anh ta không uống". Lý do mới nghĩ xong lập tức biến thành im lặng. Hắn không nói thêm gì, chỉ gật đầu với dì Triệu rồi xoay người đi ra cửa.

Hắn đi rồi, Tư Uyển đẩy cái hộp kia cho dì Triệu: "Dì Triệu, phiền dì mai cầm cái này đi bán giúp tôi. Tiền có được dì muốn lấy bao nhiêu thì lấy, còn lại đều quyên hết đi."

Dì Triệu mở hộp ra xem. Bà đã từng trải, liếc mắt một cái đã nhìn ra bên trong là một chiếc vòng tay phỉ thúy có thế nước vô cùng tốt. Dưới ánh đèn mờ, nó vẫn trong suốt long lanh, tỏa sáng rực rỡ. Không biết tốn bao nhiêu công sức mới có thể có được một bảo vật như vậy.

Bà vội vàng nói: "Một cái vòng tay đẹp thế này, thật đáng tiếc."

"Chỉ là cục đá lạnh lẽo thôi. Huống hồ, tôi ngại bẩn." Chữ "bẩn" cuối cùng cô nhấn rất mạnh, mang theo vô tận hận ý.

Dì Triệu nghe được nhất thời kinh hãi, đành phải im lặng.

Dì Triệu liếc mắt nhìn thuốc an thần trên bàn, mới nhớ tới cô còn chưa uống thuốc. Bà vội vàng bưng qua: "Thuốc sắp nguội rồi, cô chủ nhân lúc còn nóng uống đi."

Thuốc vừa đen vừa đặc, có vị đắng nhè nhẹ. Tư Uyển một hơi uống cạn. Đầu lưỡi tê dại, chỉ có vị đắng vô tận lan ra trong miệng bao phủ lấy tâm trí cô.

Chờ dì Triệu đi rồi, cô rốt cuộc không còn tâm trí đọc sách nữa, chỉ ôm con mèo nghiêng người dựa vào bên cửa sổ. Ánh mắt tối đen trống rỗng lặng lẽ nhìn ánh trăng bên ngoài song cửa đang lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất.

3

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.