TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Thương cảm

Hắn đặt sách lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh bà. Mẹ hắn cầm găng tay so sánh với tay hắn, rồi tiếp tục đan.

"Mẹ, trước đây mẹ có nghe nói về Tư Uyển không?" Hắn như vô tình hỏi.

Gia đình hắn là gia đình trí thức điển hình. Cha mẹ đều làm công việc liên quan đến báo chí, có quan hệ rất rộng.

Mẹ hắn nghe vậy trầm ngâm một lúc, chưa kịp trả lời thì cha hắn bưng trà đến: "Biết chứ, chồng cô ấy hình như là Lục Mộ Sinh phải không?"

"Chồng?" Hứa Hàn Sơ kinh ngạc thốt lên.

Mẹ liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy, lúc đó cái chết của Lục Mộ Sinh gây chấn động cả thành phố. Cậu ta bị anh trai của Tư Uyển đâm chết. Hình như là do mâu thuẫn tiền bạc."

Lần đầu tiên hắn nghe được câu chuyện ly kỳ đến vậy. Thật khó có thể liên hệ với cô. Dù sao thì bản thân chuyện đó cũng không phải lỗi của cô. Đều là chuyện của người nhà cô. Nhưng hắn thật sự khó tin. Một người trông dịu dàng, điềm tĩnh như cô lại có một người anh trai là tội phạm gϊếŧ người hung ác như vậy.

Suốt đêm hắn trằn trọc không ngủ, trong lòng tràn ngập hình bóng xinh đẹp của cô. Lại nghĩ đến chuyện gia đình cô, trong lòng hắn dâng lên một nỗi thương cảm. Đến khi cơn buồn ngủ ập đến thì trời đã tờ mờ sáng.

Sáng sớm ngày hôm sau Hứa Hàn Sơ thức dậy, cả người ủ rũ không có tinh thần.

Sau khi làm xong việc, hắn nằm úp sấp trên bàn nghỉ ngơi trong chốc lát. Không ngờ khi tỉnh lại toàn bộ người của tòa soạn đều đã đi hết. Chỉ nghe thấy xa xa ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi ô tô bíp bíp một hai tiếng, phảng phất như vẫn còn trong mơ.

Hắn vội vàng xuống lầu. Ở cửa ra vào lại nhìn thấy Tư Uyển.

Dường như cô cũng mới từ tòa soạn đi ra. Cô rất ngạc nhiên mà nhìn hắn một cái: "Làm việc đến tối vậy à?"

Hứa Hàn Sơ có chút xấu hổ. Hắn dời ánh mắt xuống đất, trả lời: "Tôi vô tình ngủ quên mất."

"Có tiện cùng ăn một bữa cơm không?" Tư Uyển mời.

Cấp trên mở lời, nào có thể không nghe theo.

Nhưng Hứa Hàn Sơ không ngờ hóa ra là đến nhà Tư Uyển ăn cơm. Hai người đi thẳng đến trước một tòa nhà lớn.

Hắn không nghĩ đến Thân Thành bây giờ lại còn có một nơi như vậy. Tòa nhà vẫn là kiểu dáng trước kia, mái ngói cũ hư hỏng, nước sơn trên tường cũng hơi bong tróc ra.

"Ông cố của tôi ở đây." Tư Uyển thấy hắn biểu lộ kinh ngạc thì giải thích: "Trong nhà người mất thì mất, người trốn thì trốn. Hiện nay chỉ còn một mình tôi."

3

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.