0 chữ
Chương 12
Chương 12: Không có lý do để hỏi
Hứa Hàn Sơ lập tức đáp: "Vâng, tôi nhớ rồi."
Dì Triệu nghe xong mỉm cười: "Cậu Hứa thật chu đáo và cẩn thận. Sau này có cậu lo lắng cho cô Tư Uyển, tôi cũng đỡ phải bận tâm."
Đi dạo một vòng xong Hứa Hàn Sơ nhẹ nhàng trở về phòng Tư Uyển. Cô vẫn đang ngủ, nửa khuôn mặt vùi trong chăn đệm trắng muốt.
Ánh sáng lờ mờ xuyên qua màn the bằng lụa mỏng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến người ta không nỡ đánh thức.
Thấy buồn chán, hắn ngồi bên bàn cô định tìm sách đọc, lại phát hiện trên bàn có một bức ảnh đen trắng ố vàng, nhưng không che giấu được dung nhan tươi tắn của cô gái.
Cô gái trong ảnh mỉm cười, đôi mắt cong cong, giống như hoa trà trắng đầu xuân sắp nở. Tay cô khoác lấy một người, nhưng không biết là ai. Bởi vì bức ảnh chỉ còn một nửa. Nó đã bị cắt mất một phần, chỉ còn bên hình của Tư Uyển.
Hắn lật mặt sau bức ảnh, thấy một dòng chữ thanh tú: "Mùa xuân năm Dân Quốc thứ mười tám. Chụp ảnh lưu niệm với Uyển Uyển ở Lạc Ảnh Lâu."
Hứa Hàn Sơ lật tấm ảnh lại, đặt về chỗ cũ. Rốt cuộc Tư Uyển có bao nhiêu chuyện cũ mà hắn không biết? Hắn hoàn toàn không biết, mà cũng không có lý do để hỏi, lỡ như chọc trúng chuyện đau lòng của cô thì không hay.
Đợi Tư Uyển thức dậy, hai người cùng đi đến tòa soạn thì phát hiện có một đám người vây quanh hiệu sách bên cạnh. Cảnh sát khu tô giới cũng đến.
Hứa Hàn Sơ tìm một người đang xem náo nhiệt hỏi tình hình.
Người nọ trả lời: "Hình như ông chủ hiệu in này xảy ra chuyện. Bình thường ông ấy rất có tỉnh thần, sáng sớm hôm nay lại nằm sấp trên bàn ngủ. Có người đi qua xem xét mới phát hiện sau đầu ông ấy có một vết thương lớn. Máu chảy ra rất nhiều."
Người đó khoa trương khoa tay múa chân, miêu tả cảnh tượng mà mình chưa từng thấy.
Tư Uyển nhíu mày, liếc mắt một cái lập tức thấy ông chủ hiệu in mà cô quen biết bị người ta khiêng ra. Mặt mũi bê bết máu, không phân biệt rõ khuôn mặt ban đầu.
Có thể là do đặc vụ Nhật Bản làm. Người Nhật không ưa những người ở tô giới công khai chống đối họ. Ông chủ hiệu sách này thân Cộng, trước đó từng chủ trì xuất bản một số tác phẩm báo cáo văn học về Diên An*.
(*Diên An: Thành phố ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Đây là trung tâm đầu não của Đảng Cộng sản Trung Quốc, được gọi là "Thánh địa Cách mạng".)
Cô đã không còn quan tâm đến sống chết từ lâu rồi. Cái mạng này ai muốn thì cứ lấy. Tư Uyển thản nhiên nghĩ.
Có lẽ bởi vì khu tô giới gần như có thể nói là ở trạng thái không có chính phủ, nên người chết cũng chẳng có gì lạ. Mọi người sớm đã quen với điều này. Họ vây xem một lúc rồi tản đi.
Hứa Hàn Sơ lo lắng hỏi cô: "Em đăng những bức ảnh tiền tuyến mà Cầm Vịnh chụp, không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Sống chết có gì đáng sợ." Cô thản nhiên nói.
Hứa Hàn Sơ cứng họng.
Tư Uyển thở dài nói: "Đi thôi."
Trước cửa tòa soạn có một tên tay sai đứng. Hắn ta mặc bộ vest nhăn nhúm, tay ôm một bó hoa hồng lớn, đang ngó nghiêng xung quanh.
Vừa thấy Tư Uyển đến, hắn ta lập tức nhét bó hoa hồng vào tay cô, cười hề hề: "Cô ơi, đây là cậu nhà tôi tặng cô."
Dì Triệu nghe xong mỉm cười: "Cậu Hứa thật chu đáo và cẩn thận. Sau này có cậu lo lắng cho cô Tư Uyển, tôi cũng đỡ phải bận tâm."
Đi dạo một vòng xong Hứa Hàn Sơ nhẹ nhàng trở về phòng Tư Uyển. Cô vẫn đang ngủ, nửa khuôn mặt vùi trong chăn đệm trắng muốt.
Ánh sáng lờ mờ xuyên qua màn the bằng lụa mỏng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến người ta không nỡ đánh thức.
Thấy buồn chán, hắn ngồi bên bàn cô định tìm sách đọc, lại phát hiện trên bàn có một bức ảnh đen trắng ố vàng, nhưng không che giấu được dung nhan tươi tắn của cô gái.
Cô gái trong ảnh mỉm cười, đôi mắt cong cong, giống như hoa trà trắng đầu xuân sắp nở. Tay cô khoác lấy một người, nhưng không biết là ai. Bởi vì bức ảnh chỉ còn một nửa. Nó đã bị cắt mất một phần, chỉ còn bên hình của Tư Uyển.
Hứa Hàn Sơ lật tấm ảnh lại, đặt về chỗ cũ. Rốt cuộc Tư Uyển có bao nhiêu chuyện cũ mà hắn không biết? Hắn hoàn toàn không biết, mà cũng không có lý do để hỏi, lỡ như chọc trúng chuyện đau lòng của cô thì không hay.
Đợi Tư Uyển thức dậy, hai người cùng đi đến tòa soạn thì phát hiện có một đám người vây quanh hiệu sách bên cạnh. Cảnh sát khu tô giới cũng đến.
Hứa Hàn Sơ tìm một người đang xem náo nhiệt hỏi tình hình.
Người nọ trả lời: "Hình như ông chủ hiệu in này xảy ra chuyện. Bình thường ông ấy rất có tỉnh thần, sáng sớm hôm nay lại nằm sấp trên bàn ngủ. Có người đi qua xem xét mới phát hiện sau đầu ông ấy có một vết thương lớn. Máu chảy ra rất nhiều."
Tư Uyển nhíu mày, liếc mắt một cái lập tức thấy ông chủ hiệu in mà cô quen biết bị người ta khiêng ra. Mặt mũi bê bết máu, không phân biệt rõ khuôn mặt ban đầu.
Có thể là do đặc vụ Nhật Bản làm. Người Nhật không ưa những người ở tô giới công khai chống đối họ. Ông chủ hiệu sách này thân Cộng, trước đó từng chủ trì xuất bản một số tác phẩm báo cáo văn học về Diên An*.
(*Diên An: Thành phố ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Đây là trung tâm đầu não của Đảng Cộng sản Trung Quốc, được gọi là "Thánh địa Cách mạng".)
Cô đã không còn quan tâm đến sống chết từ lâu rồi. Cái mạng này ai muốn thì cứ lấy. Tư Uyển thản nhiên nghĩ.
Có lẽ bởi vì khu tô giới gần như có thể nói là ở trạng thái không có chính phủ, nên người chết cũng chẳng có gì lạ. Mọi người sớm đã quen với điều này. Họ vây xem một lúc rồi tản đi.
"Sống chết có gì đáng sợ." Cô thản nhiên nói.
Hứa Hàn Sơ cứng họng.
Tư Uyển thở dài nói: "Đi thôi."
Trước cửa tòa soạn có một tên tay sai đứng. Hắn ta mặc bộ vest nhăn nhúm, tay ôm một bó hoa hồng lớn, đang ngó nghiêng xung quanh.
Vừa thấy Tư Uyển đến, hắn ta lập tức nhét bó hoa hồng vào tay cô, cười hề hề: "Cô ơi, đây là cậu nhà tôi tặng cô."
8
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
