0 chữ
Chương 13
Chương 13: Đôi mắt xinh đẹp
Hứa Hàn Sơ không ngờ cô lại nhận bó hoa hồng đó. Cô thản nhiên nói với anh: "Em lên văn phòng trước."
Hắn sững sờ tại chỗ, trái tim từ từ chìm xuống. Hai người không phải đang yêu nhau ư? Sao cô lại nhận hoa của người khác?
Có lẽ là một số người theo đuổi khó từ chối. Ví dụ như người của chính quyền bù nhìn. Nhưng cô thậm chí không giải thích lấy một câu đã bỏ đi. Đây là có ý gì?
Hắn mang một bụng câu hỏi trở lại văn phòng, bực bội viết tên cô đầy một tờ giấy. Tâm trạng hắn rối bời. Vô số suy nghĩ cứ thế xuất hiện không thể xua tan.
Tư Uyển mở cửa, tiện tay đặt bó hoa hồng đỏ rực lên bàn. Cô rót một tách trà, ngồi bên bàn lật giở từng trang bản thảo phóng viên đưa tới.
Cửa bỗng nhiên mở ra. Trong lòng đã biết là ai, cô ngẩng đầu nhìn.
Người thong thả bước vào là một chàng trai trẻ vô cùng đẹp trai. Hắn mặc bộ vest xanh đen thẳng thớm. Trên ve áo cài chiếc ghim bằng kim cương lấp lánh. Mà điều thu hút nhất vẫn là đôi mắt của hắn. Chúng long lanh ánh nước, như có thể nhấn chìm người khác.
Cô rút một bông hồng, ngửi mùi hương thoang thoảng của nó: "Cậu tặng à?"
Đoạn Vân Kỳ đút hai tay vào túi quần, ngồi phịch xuống ghế sofa tiếp khách. Hắn lấy trong túi áo vest ra một điếu thuốc. Chợt nhớ ra cô đang ở đây, hắn lại nhét điếu thuốc vào lại: "Một người anh em mách nước, bảo phụ nữ các chị thích được tặng hoa hồng."
Tư Uyển lạnh nhạt ngắt một cánh hoa hồng, ngón tay nhẹ nhàng miết. Hương thơm ngọt ngào của hoa hồng thoảng qua. Cô khép hờ mắt, che giấu sự chán ghét trong mắt.
Mỗi lần hắn mở miệng nói chuyện đều ngớ ngẩn đến lạ, luôn khiến cô vô cùng chán ghét. Không phải vì những lời ngớ ngẩn đó, mà vì chúng phá hỏng vẻ đẹp của đôi mắt hắn. Đó là thứ mà cô yêu thích.
Đoạn Vân Kỳ thấy cô không nói gì. Phản ứng này không giống với những người phụ nữ hắn thấy trong phim Mỹ. Sau khi nhận được hoa kiểu gì họ cũng sẽ trao một nụ hôn bất ngờ. Thậm chí hắn còn tưởng rằng giây tiếp theo cô sẽ đến hôn mình.
Hắn hắng giọng một tiếng định mở miệng nói, lại nghe thấy Tư Uyển khẽ nói: "Đừng nói gì cả."
Sợ cô không hôn mình, Đoạn Vân Kỳ lập tức im lặng. Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cô không chớp.
Cô đứng dậy đi đến bên Đoạn Vân Kỳ, ngồi lên người hắn, che miệng hắn lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Cô nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt dần dần trở nên dịu dàng, si mê, và cả sự hoang mang mà chính cô cũng không nhận ra.
Nhìn đôi mắt long lanh của cô, hàng mi đen dày của Đoạn Vân Kỳ khẽ run rẩy, như những bông lúa bị gió thổi cong.
Những nụ hôn của người phụ nữ rơi xuống lông mày và khóe mắt hắn, đầy yêu thương và trìu mến.
"Tôi nhớ cậu." Cô khẽ nói.
Cô từ từ cúi đầu, hôn lên môi hắn.
Đoạn Vân Kỳ đưa tay ôm eo cô, môi lưỡi quấn quýt với cô.
Hắn chỉ hiểu biết về phụ nữ qua những người vợ lẽ mà cha mình cưới. Hắn không hiểu tại sao họ thường xuyên ghen tuông, tranh giành tình cảm của cha mình. Dường như không hoàn toàn là vì tình yêu.
Hắn càng không hiểu Tư Uyển. Không hiểu sự lạnh nhạt của cô, cũng không hiểu sự nồng nhiệt bất chợt của cô.
Hắn biết đôi khi cô không thích mình, nhưng đôi khi lại yêu mình sâu đậm như vậy.
Hắn sững sờ tại chỗ, trái tim từ từ chìm xuống. Hai người không phải đang yêu nhau ư? Sao cô lại nhận hoa của người khác?
Có lẽ là một số người theo đuổi khó từ chối. Ví dụ như người của chính quyền bù nhìn. Nhưng cô thậm chí không giải thích lấy một câu đã bỏ đi. Đây là có ý gì?
Hắn mang một bụng câu hỏi trở lại văn phòng, bực bội viết tên cô đầy một tờ giấy. Tâm trạng hắn rối bời. Vô số suy nghĩ cứ thế xuất hiện không thể xua tan.
Tư Uyển mở cửa, tiện tay đặt bó hoa hồng đỏ rực lên bàn. Cô rót một tách trà, ngồi bên bàn lật giở từng trang bản thảo phóng viên đưa tới.
Cửa bỗng nhiên mở ra. Trong lòng đã biết là ai, cô ngẩng đầu nhìn.
Người thong thả bước vào là một chàng trai trẻ vô cùng đẹp trai. Hắn mặc bộ vest xanh đen thẳng thớm. Trên ve áo cài chiếc ghim bằng kim cương lấp lánh. Mà điều thu hút nhất vẫn là đôi mắt của hắn. Chúng long lanh ánh nước, như có thể nhấn chìm người khác.
Đoạn Vân Kỳ đút hai tay vào túi quần, ngồi phịch xuống ghế sofa tiếp khách. Hắn lấy trong túi áo vest ra một điếu thuốc. Chợt nhớ ra cô đang ở đây, hắn lại nhét điếu thuốc vào lại: "Một người anh em mách nước, bảo phụ nữ các chị thích được tặng hoa hồng."
Tư Uyển lạnh nhạt ngắt một cánh hoa hồng, ngón tay nhẹ nhàng miết. Hương thơm ngọt ngào của hoa hồng thoảng qua. Cô khép hờ mắt, che giấu sự chán ghét trong mắt.
Mỗi lần hắn mở miệng nói chuyện đều ngớ ngẩn đến lạ, luôn khiến cô vô cùng chán ghét. Không phải vì những lời ngớ ngẩn đó, mà vì chúng phá hỏng vẻ đẹp của đôi mắt hắn. Đó là thứ mà cô yêu thích.
Đoạn Vân Kỳ thấy cô không nói gì. Phản ứng này không giống với những người phụ nữ hắn thấy trong phim Mỹ. Sau khi nhận được hoa kiểu gì họ cũng sẽ trao một nụ hôn bất ngờ. Thậm chí hắn còn tưởng rằng giây tiếp theo cô sẽ đến hôn mình.
Sợ cô không hôn mình, Đoạn Vân Kỳ lập tức im lặng. Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cô không chớp.
Cô đứng dậy đi đến bên Đoạn Vân Kỳ, ngồi lên người hắn, che miệng hắn lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Cô nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt dần dần trở nên dịu dàng, si mê, và cả sự hoang mang mà chính cô cũng không nhận ra.
Nhìn đôi mắt long lanh của cô, hàng mi đen dày của Đoạn Vân Kỳ khẽ run rẩy, như những bông lúa bị gió thổi cong.
Những nụ hôn của người phụ nữ rơi xuống lông mày và khóe mắt hắn, đầy yêu thương và trìu mến.
"Tôi nhớ cậu." Cô khẽ nói.
Cô từ từ cúi đầu, hôn lên môi hắn.
Đoạn Vân Kỳ đưa tay ôm eo cô, môi lưỡi quấn quýt với cô.
Hắn chỉ hiểu biết về phụ nữ qua những người vợ lẽ mà cha mình cưới. Hắn không hiểu tại sao họ thường xuyên ghen tuông, tranh giành tình cảm của cha mình. Dường như không hoàn toàn là vì tình yêu.
Hắn biết đôi khi cô không thích mình, nhưng đôi khi lại yêu mình sâu đậm như vậy.
6
0
3 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
