0 chữ
Chương 11
Chương 11: Tang thương
Đến tối sắp đi ngủ, dì Triệu cũng như thường lệ bưng thuốc vào. Thấy hắn ngồi ở mép giường cô, vẻ mặt bà vừa ngạc nhiên vừa yên tâm. Sau khi đặt thuốc lên bàn, bà ý tứ đóng cửa đi ra.
Hứa Hàn Sơ đứng dậy bưng thuốc tới cho cô. Thuốc bốc lên mùi vị đắng chát, ngửi thấy thôi mà hắn cũng nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Sức khỏe của em sao vậy?"
"Trước đây em ngủ hay bị bóng đè, sáng dậy tay chân đều lạnh ngắt." Cô uống cạn thuốc rồi đặt bát lên bàn nhỏ cạnh giường.
Hứa Hàn Sơ nắm tay cô. Dù thời tiết đã ấm lên nhưng tay cô vẫn lạnh, giống như ngọc lạnh không có nhiệt độ. Hắn nâng tay cô lên, thương tiếc hôn lên đầu ngón tay.
Tư Uyển rút tay về, sờ lên mặt hắn cười nói: "Anh không lên ngủ cùng em sao?"
Hắn lắc đầu: "Anh ngủ trên giường phụ. Nếu em sợ thì gọi anh dậy."
Hai người ngủ yên giấc cả đêm.
Hứa Hàn Sơ dậy sớm. Sau khi rửa mặt xong thật sự không có việc gì làm, hắn bèn đi dạo trong sân.
Từ xa đã thấy dì Triệu đang tưới cây, hắn bèn bước tới chào: "Dì Triệu, chào buổi sáng."
Dì Triệu đưa lưng về phía hắn đáp lại: "Chào buổi sáng, cậu cả."
Cậu cả? Hứa Hàn Sơ thấy nghi hoặc, nghĩ mãi không ra.
Nhưng dì Triệu nhanh chóng quay đầu lại. Sau khi nhìn rõ hắn, bà vội vàng xin lỗi: "Ôi! Tôi già lú lẫn rồi! Dạo này nói năng lộn xộn quá, xin lỗi cậu Hứa."
"Không sao đâu ạ." Tính tình vắn vốn khoan dung. Chuyện nhỏ này tất nhiên sẽ không để bụng.
Dì Triệu nói: "Cậu Hứa đến đây chưa quen, có muốn tôi dẫn cậu đi dạo một vòng không?"
Hứa Hàn Sơ mỉm cười: "Vâng, được ạ."
Họ bắt đầu từ chính đường. Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào cửa sổ gỗ đang mở, bên trong toát ra mùi gỗ mục, cổ kính và u ám.
Hắn liếc nhìn, chỉ thấy trên tường trong phòng treo vài bức tranh. Trên đó vẽ các quan viên triều Minh mặc áo bào đỏ, đội mũ cánh chuồn. Cũng có quan viên triều Thanh để bím tóc dài và lông công sau mũ. Vẻ mặt ai nấy đều nghiêm nghị, trang trọng.
Phía trong cùng đặt một chiếc bàn lớn bằng gỗ tử đàn. Trên đó dựng hàng chục tấm bài vị, giống như những chiếc quan tài nhỏ màu đen phô trương dòng dõi hiển hách đã khuất.
Hắn là người sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn thời dân quốc, nhìn những thứ này không khỏi cảm thấy xa lạ và có chút ngột ngạt. Hắn chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.
Dì Triệu lại dẫn hắn đi xem từng gian phòng không sử dụng. Đồ đạc bên trong đều được sắp xếp gọn gàng, chỉ phủ một lớp bụi mỏng. Người ngoài phòng có động tĩnh hơi lớn là bụi lại bay lên mù mịt rồi tan biến.
Nhưng có một gian phòng rất kỳ lạ, trống rỗng không có đồ đạc gì, trông vô cùng hoang vắng.
Dì Triệu thấy vẻ mặt Hứa Hàn Sơ khác lạ nên mở miệng nói: "Đây là phòng của anh trai cô chủ."
Hắn chợt nhớ tới chuyện cũ đau lòng trong gia đình Tư Uyển, cảm thấy căn phòng này cũng trở nên tang thương. Thảo nào buổi tối cô ngủ một mình lại sợ.
Dì Triệu hạ giọng nhắc nhở hắn: "Cậu Hứa, bình thường đừng nhắc đến cậu ấy trước mặt cô Tư Uyển nhé. Cô ấy nghe sẽ khó chịu đấy."
Hứa Hàn Sơ đứng dậy bưng thuốc tới cho cô. Thuốc bốc lên mùi vị đắng chát, ngửi thấy thôi mà hắn cũng nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Sức khỏe của em sao vậy?"
"Trước đây em ngủ hay bị bóng đè, sáng dậy tay chân đều lạnh ngắt." Cô uống cạn thuốc rồi đặt bát lên bàn nhỏ cạnh giường.
Hứa Hàn Sơ nắm tay cô. Dù thời tiết đã ấm lên nhưng tay cô vẫn lạnh, giống như ngọc lạnh không có nhiệt độ. Hắn nâng tay cô lên, thương tiếc hôn lên đầu ngón tay.
Tư Uyển rút tay về, sờ lên mặt hắn cười nói: "Anh không lên ngủ cùng em sao?"
Hắn lắc đầu: "Anh ngủ trên giường phụ. Nếu em sợ thì gọi anh dậy."
Hứa Hàn Sơ dậy sớm. Sau khi rửa mặt xong thật sự không có việc gì làm, hắn bèn đi dạo trong sân.
Từ xa đã thấy dì Triệu đang tưới cây, hắn bèn bước tới chào: "Dì Triệu, chào buổi sáng."
Dì Triệu đưa lưng về phía hắn đáp lại: "Chào buổi sáng, cậu cả."
Cậu cả? Hứa Hàn Sơ thấy nghi hoặc, nghĩ mãi không ra.
Nhưng dì Triệu nhanh chóng quay đầu lại. Sau khi nhìn rõ hắn, bà vội vàng xin lỗi: "Ôi! Tôi già lú lẫn rồi! Dạo này nói năng lộn xộn quá, xin lỗi cậu Hứa."
"Không sao đâu ạ." Tính tình vắn vốn khoan dung. Chuyện nhỏ này tất nhiên sẽ không để bụng.
Dì Triệu nói: "Cậu Hứa đến đây chưa quen, có muốn tôi dẫn cậu đi dạo một vòng không?"
Hứa Hàn Sơ mỉm cười: "Vâng, được ạ."
Họ bắt đầu từ chính đường. Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào cửa sổ gỗ đang mở, bên trong toát ra mùi gỗ mục, cổ kính và u ám.
Phía trong cùng đặt một chiếc bàn lớn bằng gỗ tử đàn. Trên đó dựng hàng chục tấm bài vị, giống như những chiếc quan tài nhỏ màu đen phô trương dòng dõi hiển hách đã khuất.
Hắn là người sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn thời dân quốc, nhìn những thứ này không khỏi cảm thấy xa lạ và có chút ngột ngạt. Hắn chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.
Dì Triệu lại dẫn hắn đi xem từng gian phòng không sử dụng. Đồ đạc bên trong đều được sắp xếp gọn gàng, chỉ phủ một lớp bụi mỏng. Người ngoài phòng có động tĩnh hơi lớn là bụi lại bay lên mù mịt rồi tan biến.
Dì Triệu thấy vẻ mặt Hứa Hàn Sơ khác lạ nên mở miệng nói: "Đây là phòng của anh trai cô chủ."
Hắn chợt nhớ tới chuyện cũ đau lòng trong gia đình Tư Uyển, cảm thấy căn phòng này cũng trở nên tang thương. Thảo nào buổi tối cô ngủ một mình lại sợ.
Dì Triệu hạ giọng nhắc nhở hắn: "Cậu Hứa, bình thường đừng nhắc đến cậu ấy trước mặt cô Tư Uyển nhé. Cô ấy nghe sẽ khó chịu đấy."
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
