0 chữ
Chương 5
Chương 5
Ba nữ nhi đồng thanh vấn an. Ôn Chỉ Thấm chu môi, chỉ muốn đạp đổ tấm bình phong vướng víu này đi. Ôn Chỉ Uyển thì mặt mày ửng đỏ, cúi đầu thẹn thùng.
“Thế huynh mạnh khỏe.”
Giọng Tạ Linh Huyền từ bên ngoài vang lên, không rõ nét mặt của hắn thế nào. Chỉ nghe tiếng nói vẫn nhàn nhạt, ôn hoà nhưng hơi xa cách.
“Nhị muội cũng mạnh khỏe.”
Ôn Sơ Huyền đứng phía sau hai tỷ muội, lại bị tấm bình phong che khuất. Nên chỉ thấy bóng dáng mờ mờ của hắn, như một ngôi sao xa xăm nơi trời cao.
Nàng nhắm mắt, khẽ ngửi mùi hương thoang thoảng trong không khí.
Là hương chiên đàn, thứ hương ngập ý thiền.
Huyền ca ca vốn là môn sinh xuất sắc của Nho gia, đã lâu không gặp, chẳng lẽ giờ đã hướng Phật rồi sao?
Sống mũi nàng bỗng cay xè, trong khoảnh khắc ấy, nàng thật muốn cất lời cùng hắn. Muốn hỏi hắn một câu, những bài thơ Thiên Gia năm xưa hắn dạy nàng, hắn còn nhớ không?
Trưởng công chúa vì cái hôn ước hồ đồ kia mà không muốn nhi tử mình tiếp xúc nhiều với Sơ Huyền. Thấy lễ nghi đã đủ, vấn an cũng xong, liền định cho các nàng lui ra. Dù sao hôn ước kia vẫn là bí mật, hiện chỉ có hai nhà biết mà thôi.
Nhưng đúng lúc ấy, Tạ Linh Huyền bỗng chủ động mở lời:
“Huyền muội cũng mạnh khỏe chứ?”
Hàng mi dài như cánh quạ của Ôn Sơ Huyền khẽ chớp. Nàng cúi đầu thật sâu, như thể bức bình phong trước mặt hoàn toàn vô hình, ánh mắt của Tạ Linh Huyền cứ thế xuyên thẳng đến nàng.
Đôi môi nàng khẽ run, nhất thời cảm giác như lơ lửng giữa tầng mây, trong đầu chỉ vang lên tiếng ong ong hỗn loạn.
Huyền ca ca vẫn còn nhớ tới nàng.
Khóe môi nàng bất giác cong thành vầng trăng non, là vui mừng ư? Không, còn hơn cả vui mừng, đó là một loại cảm xúc so với vui mừng còn cao hơn.
Ôn Chỉ Uyển thấy nàng lặng thinh, ngỡ là nàng bị dọa đến ngốc, bèn khẽ huých nàng một cái.
Ôn Sơ Huyền như bừng tỉnh từ cơn mộng, cúi đầu khẽ đáp:
“Thế… thế huynh mạnh khỏe.”
Tạ Linh Huyền nhanh chóng đáp lạia:
“Huyền muội mạnh khỏe.”
Giọng điệu y hệt với hai tỷ muội.
Nhưng lời ấy rơi vào tai Ôn Sơ Huyền lại như lời hỏi thăm đặc biệt dành cho riêng nàng. Nàng vô thức khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng mà kín đáo chỉ dành cho Tạ Linh Huyền.
Trưởng công chúa thấy Tạ Linh Huyền cố ý hỏi đến Ôn Sơ Huyền, trong lòng có chút không thoải mái.
Sau vụ rơi xuống nước, Huyền ca nhi mắc chứng mất trí, đối với chuyện quá khứ thường không nhớ nổi. Ngay cả tên tuổi phu nhân Ôn gia và các tiểu thư, cũng là đêm qua bà phải nhắc cho hắn trước.
Những tình cảm năm xưa với Ôn Sơ Huyền, lẽ ra hắn cũng phải quên mới đúng.
Sau tấm bình phong có ba bóng người thấp thoáng, Huyền ca nhi dĩ nhiên nhận ra có ba vị cô nương. Hắn vốn hòa nhã, khiêm cung, chẳng bao giờ cố ý lạnh nhạt với ai, thuận theo lễ nghĩa Huyền ca nhi chỉ hỏi thăm mà thôi.
“Thế huynh mạnh khỏe.”
Giọng Tạ Linh Huyền từ bên ngoài vang lên, không rõ nét mặt của hắn thế nào. Chỉ nghe tiếng nói vẫn nhàn nhạt, ôn hoà nhưng hơi xa cách.
“Nhị muội cũng mạnh khỏe.”
Ôn Sơ Huyền đứng phía sau hai tỷ muội, lại bị tấm bình phong che khuất. Nên chỉ thấy bóng dáng mờ mờ của hắn, như một ngôi sao xa xăm nơi trời cao.
Nàng nhắm mắt, khẽ ngửi mùi hương thoang thoảng trong không khí.
Là hương chiên đàn, thứ hương ngập ý thiền.
Huyền ca ca vốn là môn sinh xuất sắc của Nho gia, đã lâu không gặp, chẳng lẽ giờ đã hướng Phật rồi sao?
Sống mũi nàng bỗng cay xè, trong khoảnh khắc ấy, nàng thật muốn cất lời cùng hắn. Muốn hỏi hắn một câu, những bài thơ Thiên Gia năm xưa hắn dạy nàng, hắn còn nhớ không?
Nhưng đúng lúc ấy, Tạ Linh Huyền bỗng chủ động mở lời:
“Huyền muội cũng mạnh khỏe chứ?”
Hàng mi dài như cánh quạ của Ôn Sơ Huyền khẽ chớp. Nàng cúi đầu thật sâu, như thể bức bình phong trước mặt hoàn toàn vô hình, ánh mắt của Tạ Linh Huyền cứ thế xuyên thẳng đến nàng.
Đôi môi nàng khẽ run, nhất thời cảm giác như lơ lửng giữa tầng mây, trong đầu chỉ vang lên tiếng ong ong hỗn loạn.
Huyền ca ca vẫn còn nhớ tới nàng.
Khóe môi nàng bất giác cong thành vầng trăng non, là vui mừng ư? Không, còn hơn cả vui mừng, đó là một loại cảm xúc so với vui mừng còn cao hơn.
Ôn Sơ Huyền như bừng tỉnh từ cơn mộng, cúi đầu khẽ đáp:
“Thế… thế huynh mạnh khỏe.”
Tạ Linh Huyền nhanh chóng đáp lạia:
“Huyền muội mạnh khỏe.”
Giọng điệu y hệt với hai tỷ muội.
Nhưng lời ấy rơi vào tai Ôn Sơ Huyền lại như lời hỏi thăm đặc biệt dành cho riêng nàng. Nàng vô thức khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng mà kín đáo chỉ dành cho Tạ Linh Huyền.
Trưởng công chúa thấy Tạ Linh Huyền cố ý hỏi đến Ôn Sơ Huyền, trong lòng có chút không thoải mái.
Sau vụ rơi xuống nước, Huyền ca nhi mắc chứng mất trí, đối với chuyện quá khứ thường không nhớ nổi. Ngay cả tên tuổi phu nhân Ôn gia và các tiểu thư, cũng là đêm qua bà phải nhắc cho hắn trước.
Những tình cảm năm xưa với Ôn Sơ Huyền, lẽ ra hắn cũng phải quên mới đúng.
1
0
2 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
