0 chữ
Chương 4
Chương 4
Trong ký ức, Tạ Linh Huyền vốn không biết bơi.
“Ta muốn vào thăm Huyền ca nhi.”
Trưởng công chúa thấy mấy tỷ muội đều ở đây, nam nữ khác biệt, nếu vào nội viện thăm hỏi thì không tiện.
“Sao có chuyện trưởng bối đi thăm vãn bối, phu nhân cứ ngồi đây. Nay thân thể nó đã khá lên bảy tám phần rồi, ta sẽ sai người gọi nó ra.”
Hà thị nhanh chóng hiểu ý trưởng công chúa, liền đồng ý.
Trưởng công chúa lại nhìn sang các nữ nhi Ôn gia, nói: “Thế huynh các ngươi vẫn còn mang bệnh, lỡ nhiễm cho các ngươi thì không hay. Chi bằng lui ra sau bình phong, cũng tiện trò chuyện hơn.”
Tạ gia là danh môn vọng tộc, gia quy nghiêm ngặt, lễ giáo nam nữ càng khắt khe hơn. Nữ nhi Ôn gia chưa xuất giá, Tạ công tử cũng chưa thành thân, càng không để người ngoài sinh lời đàm tiếu.
Ba tỷ muội Ôn Sơ Huyền đứng sau bình phong. Đó là tấm bình phong gỗ hoàng hoa lê, vẽ nhạt cảnh sơn thủy, chim bay hoa lá tinh xảo. Tuy đẹp, nhưng cũng che khuất gần hết tầm nhìn.
Không bao lâu sau, ngoài sảnh vang lên tiếng bước chân nhẹ mà vững.
Ôn Chỉ Thấm vốn tính nóng nảy, trong lòng không cam, liền kiễng chân muốn nhìn thử dung mạo vị thế huynh thần tiên kia, nhưng bị đại tỷ Ôn Chỉ Uyển khẽ kéo lại.
Ôn Sơ Huyền cũng không nhịn được, khẽ nghiêng người nhìn lén. Nàng chỉ thấy trên mặt bình phong phản chiếu một bóng dáng mờ hồ. Ánh sáng nhạt phủ lên bóng ấy, nhưng vẫn nhận ra người kia khoác trên mình chiếc áo bào trắng như tuyết.
Chủ nhân của bóng hình ấy cất lời: “Mẫu thân.”
Âm thanh ấy như viên đá xanh rơi vào dòng suối, trong trẻo, êm đềm, hoàn toàn không giống giọng nói của người đang mang bệnh.
Ôn Sơ Huyền thoáng ngẩn người. Trong ký ức của nàng, giọng Huyền ca ca hình như không phải thế này. Nhưng cách biệt bao năm, hắn đã trưởng thành, giọng nói có lẽ cũng thay đổi.
Nàng muốn tìm vài từ thích hợp để miêu tả giọng nói ấy, nghĩ mãi chỉ thấy rằng giọng Huyền ca ca thật dễ nghe.
Trưởng công chúa nói: “Đây là bá mẫu và hai thế muội của Phụ Quốc tướng quân, con đến chào hỏi đi.”
Tạ Linh Huyền khẽ cúi người thi lễ với Hà thị. Hà thị được sủng mà kinh, bản thân không có phong hào, chỉ là phụ nhân nơi sân viện. Được gọi một tiếng “bá mẫu” cũng chỉ nhờ chút giao tình, nào dám nhận lễ của hữu tướng đương triều, bà vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Tạ Linh Huyền khẽ ngăn lại, giọng ôn hòa: “Bá mẫu không cần khách khí.”
Hà thị vừa kinh vừa mừng. Năm xưa gặp Tạ Linh Huyền, hắn chỉ là một thiếu niên vùi đầu vào sách vở, có chút ngây ngốc chẳng màng thế sự. Vậy mà chỉ qua vài năm, lời nói cử chỉ đã nhu hoà, điềm đạm. Quả là người từng lăn lộn chốn quan trường, được rèn giũa trước mặt thiên tử.
Trong lòng Hà thị càng thêm hài lòng, ý định gả đích nữ cho Tạ Linh Huyền càng thêm mãnh liệt, liền gọi qua bình phong: “Uyển tỷ nhi, Thấm tỷ nhi, mau chào hỏi thế huynh đi.”
“Ta muốn vào thăm Huyền ca nhi.”
Trưởng công chúa thấy mấy tỷ muội đều ở đây, nam nữ khác biệt, nếu vào nội viện thăm hỏi thì không tiện.
“Sao có chuyện trưởng bối đi thăm vãn bối, phu nhân cứ ngồi đây. Nay thân thể nó đã khá lên bảy tám phần rồi, ta sẽ sai người gọi nó ra.”
Hà thị nhanh chóng hiểu ý trưởng công chúa, liền đồng ý.
Trưởng công chúa lại nhìn sang các nữ nhi Ôn gia, nói: “Thế huynh các ngươi vẫn còn mang bệnh, lỡ nhiễm cho các ngươi thì không hay. Chi bằng lui ra sau bình phong, cũng tiện trò chuyện hơn.”
Tạ gia là danh môn vọng tộc, gia quy nghiêm ngặt, lễ giáo nam nữ càng khắt khe hơn. Nữ nhi Ôn gia chưa xuất giá, Tạ công tử cũng chưa thành thân, càng không để người ngoài sinh lời đàm tiếu.
Ba tỷ muội Ôn Sơ Huyền đứng sau bình phong. Đó là tấm bình phong gỗ hoàng hoa lê, vẽ nhạt cảnh sơn thủy, chim bay hoa lá tinh xảo. Tuy đẹp, nhưng cũng che khuất gần hết tầm nhìn.
Ôn Chỉ Thấm vốn tính nóng nảy, trong lòng không cam, liền kiễng chân muốn nhìn thử dung mạo vị thế huynh thần tiên kia, nhưng bị đại tỷ Ôn Chỉ Uyển khẽ kéo lại.
Ôn Sơ Huyền cũng không nhịn được, khẽ nghiêng người nhìn lén. Nàng chỉ thấy trên mặt bình phong phản chiếu một bóng dáng mờ hồ. Ánh sáng nhạt phủ lên bóng ấy, nhưng vẫn nhận ra người kia khoác trên mình chiếc áo bào trắng như tuyết.
Chủ nhân của bóng hình ấy cất lời: “Mẫu thân.”
Âm thanh ấy như viên đá xanh rơi vào dòng suối, trong trẻo, êm đềm, hoàn toàn không giống giọng nói của người đang mang bệnh.
Ôn Sơ Huyền thoáng ngẩn người. Trong ký ức của nàng, giọng Huyền ca ca hình như không phải thế này. Nhưng cách biệt bao năm, hắn đã trưởng thành, giọng nói có lẽ cũng thay đổi.
Trưởng công chúa nói: “Đây là bá mẫu và hai thế muội của Phụ Quốc tướng quân, con đến chào hỏi đi.”
Tạ Linh Huyền khẽ cúi người thi lễ với Hà thị. Hà thị được sủng mà kinh, bản thân không có phong hào, chỉ là phụ nhân nơi sân viện. Được gọi một tiếng “bá mẫu” cũng chỉ nhờ chút giao tình, nào dám nhận lễ của hữu tướng đương triều, bà vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Tạ Linh Huyền khẽ ngăn lại, giọng ôn hòa: “Bá mẫu không cần khách khí.”
Hà thị vừa kinh vừa mừng. Năm xưa gặp Tạ Linh Huyền, hắn chỉ là một thiếu niên vùi đầu vào sách vở, có chút ngây ngốc chẳng màng thế sự. Vậy mà chỉ qua vài năm, lời nói cử chỉ đã nhu hoà, điềm đạm. Quả là người từng lăn lộn chốn quan trường, được rèn giũa trước mặt thiên tử.
1
0
3 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
