0 chữ
Chương 6
Chương 6
Nghĩ vậy, trưởng công chúa cũng yên lòng, chỉ sợ bệnh mất trí làm tổn hại danh tiếng con trai, tốt hơn hết là đừng để lộ ra ngoài.
Ngay sau đó, trưởng công chúa chuyển chủ đề, cùng Hà thị trò chuyện dăm ba câu chuyện nhà. Hà thị không tiếc lời khen ngợi Tạ Linh Huyền, ý tứ kết thông gia thể hiện rõ ràng.
Trưởng công chúa cũng không phản đối, rồi cho các ca nhi tỷ nhi khác lui ra, chỉ giữ lại trưởng nữ Ôn Chỉ Uyển.
Ôn Chỉ Thấm và Ôn Sơ Huyền được một bà vυ" dẫn ra ngoài, đưa tới gian phòng khuê các phía đông nghỉ ngơi.
Ôn Sơ Huyền đã quen với việc bị cho ra ngoài như vậy, nên chẳng để tâm. Nhưng Ôn Chỉ Thấm thì luôn muốn tranh cao thấp với trưởng tỷ, thấy trưởng công chúa giữ lại tỷ tỷ mà cho mình ra ngoài, rõ ràng là muốn gả trưởng tỷ cho vị thế huynh thần tiên kia, trong lòng không cam, càng thêm bất bình.
Trong sân nhà Tạ gia trồng nhiều đào hồng, hải đường, tầng tầng lớp lớp chia cách khu ở của nam nữ.
Tới lầu phía đông, leo lên ba tầng gác nhỏ, mùa xuân hoa nở rực rỡ che kín, gác như một cõi đào nguyên biệt lập.
Ôn Chỉ Thấm đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lát, ngoài ong bướm ra chẳng thấy gì, đành chán nản ăn hết hoa quả bà vυ" bưng lên, rồi giận dỗi nằm ngủ trên trường kỷ.
Trong phòng đốt hương trầm nhẹ nhàng, khói hương quẩn quanh, dịu dàng kéo dài. Ôn Sơ Huyền không được vô tư như Ôn Chỉ Thấm, chỉ lặng lẽ nhìn làn khói tỏa ra từ lư hương, chẳng sao chợp mắt được.
Có lẽ do được mẫu thân truyền nghề, nàng rất tinh thông về các loại hương liệu. Dù chỉ thay đổi một vị, nàng cũng ngửi ra được, huống hồ là mùi hương trên người Huyền ca ca.
Nàng bỗng nhớ ra, hương trên người Huyền ca ca vừa rồi là trầm đàn - loại hương thường dùng của người tu hành, thanh khiết, cao nhã, khác hẳn với mùi trầm thủy mà hắn thích dùng thuở thiếu niên.
Trầm đàn thường thấy ở chùa chiền, dùng khi lễ Phật.
Ôn Sơ Huyền nhẹ nhàng tựa lên bàn thấp, dù không được nhìn mặt Tạ Linh Huyền, chỉ một câu nói của hắn cũng đủ để nàng nhớ mãi không quên.
Nàng nhắm mắt lại, trong làn hương trầm êm dịu, như trở về những ngày thơ bé.
Khi ấy nàng còn chưa viết nổi chữ vĩnh, Huyền ca ca ngày ngày dạy nàng, giúp nàng viết ra những nét chữ mà ngay cả Ôn Chỉ Uyển cũng không bì kịp.
Để cảm ơn, nàng làm bánh tặng hắn, hắn ngọt ngào ăn hết, còn bẻ một nửa đút lại cho nàng.
Có lần Tạ nhị công tử, Tạ Linh Ngọc, trêu ghẹo nàng, định lột váy lót của nàng ra xem, may mà Huyền ca ca đứng chắn trước, thay nàng lý luận đến cùng.
Khi ấy hắn chỉ là thiếu niên, sức chẳng bằng ai, nhưng vẫn liều mình chống lại đám lưu manh đi theo Tạ Linh Ngọc, bị đâm một nhát, để lại vết sẹo xấu xí trên cánh tay.
Hắn là người thuần khiết như ngọc, chỉ vì nàng mà mang sẹo, nàng thà rằng vết sẹo ấy nằm trên người mình.
Những ký ức ấy, dù đã nhiều năm vẫn tươi mới. Đời nàng được che chở chẳng bao nhiêu, những điều tốt đẹp Huyền ca ca dành cho, nàng chẳng thể nào quên.
Hai nguyện ước lớn nhất đời nàng, một là đưa tro cốt mẫu thân về nhập tổ, hai là nối nghiệp mẫu thân, mở một cửa hàng hương phấn ở Trường An.
Nay lại có thêm một nguyện vọng nữa, nàng chẳng dám nói với ai, chỉ dám thì thầm trong mộng đêm khuya.
Nàng cầu mong Huyền ca ca đừng hủy hôn với nàng.
Dù phải đánh đổi mười năm tuổi thọ.
Ngồi ngẩn ngơ một lúc, gió xuân lay động cành lá ngoài cửa sổ, những đoá hoa nhỏ xếp tầng tầng lớp lớp, cánh hoa theo gió bay vào, mang theo một luồng gió xuân dịu mát.
Ôn Chỉ Thấm động mũi, hắt hơi một cái.
Nàng ta tỉnh dậy, có chút không vui: "Sao không đóng cửa sổ lại? Để cánh hoa bay loạn xạ cả lên."
Ôn Sơ Huyền đang phơi nắng, đáp: "Trời đẹp thế này, đóng cửa sổ lại ngột ngạt lắm."
Ôn Chỉ Thấm càu nhàu: "Mới tháng hai thôi mà hoa trong Tạ phủ đã nở rộ thế này rồi sao?"
Ôn Sơ Huyền không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó: "Chắc là do đất đai Tạ phủ ấm áp chăng."
Ôn Chỉ Thấm liếc Ôn Sơ Huyền một cái, cũng chẳng hỏi nữa, biết rằng nói chuyện với nàng thật vô vị.
Mở toang hai cánh cửa sổ, một rừng mai xanh ngát hiện ra trước mắt, đón ánh bình minh, bao trùm một luồng khí trong lành giữa rừng, lối mòn quanh co ẩn hiện.
Ôn Chỉ Thấm chỉ vào khu vườn đó: "Ngươi qua đó, bẻ cho ta vài cành mai xanh."
Ôn Sơ Huyền nhìn theo hướng ngón tay nàng ta, có chút khó xử. Chưa nói đây là vườn nhà người khác, dù có là vườn nhà mình thì nàng cũng chẳng có lý do gì để bị người ta sai vặt không công.
Nàng nói: "Mẫu thân dặn chúng ta ở đây nghỉ ngơi, nếu đi lung tung, chắc chắn sẽ bị mẫu thân trách mắng. Vả lại trưởng công chúa rất yêu hoa cỏ, bẻ cành phải được người cho phép."
"Vậy nên mới bảo ngươi đi đó."
Ôn Chỉ Thấm muốn nói, dù sao ngươi cũng chẳng được mẫu thân yêu thích, gây thêm một chuyện rắc rối thì có hề gì? Lẽ nào ngươi thật sự nghĩ Huyền ca ca sẽ cưới ngươi sao?
Ngay sau đó, trưởng công chúa chuyển chủ đề, cùng Hà thị trò chuyện dăm ba câu chuyện nhà. Hà thị không tiếc lời khen ngợi Tạ Linh Huyền, ý tứ kết thông gia thể hiện rõ ràng.
Trưởng công chúa cũng không phản đối, rồi cho các ca nhi tỷ nhi khác lui ra, chỉ giữ lại trưởng nữ Ôn Chỉ Uyển.
Ôn Chỉ Thấm và Ôn Sơ Huyền được một bà vυ" dẫn ra ngoài, đưa tới gian phòng khuê các phía đông nghỉ ngơi.
Ôn Sơ Huyền đã quen với việc bị cho ra ngoài như vậy, nên chẳng để tâm. Nhưng Ôn Chỉ Thấm thì luôn muốn tranh cao thấp với trưởng tỷ, thấy trưởng công chúa giữ lại tỷ tỷ mà cho mình ra ngoài, rõ ràng là muốn gả trưởng tỷ cho vị thế huynh thần tiên kia, trong lòng không cam, càng thêm bất bình.
Tới lầu phía đông, leo lên ba tầng gác nhỏ, mùa xuân hoa nở rực rỡ che kín, gác như một cõi đào nguyên biệt lập.
Ôn Chỉ Thấm đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lát, ngoài ong bướm ra chẳng thấy gì, đành chán nản ăn hết hoa quả bà vυ" bưng lên, rồi giận dỗi nằm ngủ trên trường kỷ.
Trong phòng đốt hương trầm nhẹ nhàng, khói hương quẩn quanh, dịu dàng kéo dài. Ôn Sơ Huyền không được vô tư như Ôn Chỉ Thấm, chỉ lặng lẽ nhìn làn khói tỏa ra từ lư hương, chẳng sao chợp mắt được.
Có lẽ do được mẫu thân truyền nghề, nàng rất tinh thông về các loại hương liệu. Dù chỉ thay đổi một vị, nàng cũng ngửi ra được, huống hồ là mùi hương trên người Huyền ca ca.
Nàng bỗng nhớ ra, hương trên người Huyền ca ca vừa rồi là trầm đàn - loại hương thường dùng của người tu hành, thanh khiết, cao nhã, khác hẳn với mùi trầm thủy mà hắn thích dùng thuở thiếu niên.
Ôn Sơ Huyền nhẹ nhàng tựa lên bàn thấp, dù không được nhìn mặt Tạ Linh Huyền, chỉ một câu nói của hắn cũng đủ để nàng nhớ mãi không quên.
Nàng nhắm mắt lại, trong làn hương trầm êm dịu, như trở về những ngày thơ bé.
Khi ấy nàng còn chưa viết nổi chữ vĩnh, Huyền ca ca ngày ngày dạy nàng, giúp nàng viết ra những nét chữ mà ngay cả Ôn Chỉ Uyển cũng không bì kịp.
Để cảm ơn, nàng làm bánh tặng hắn, hắn ngọt ngào ăn hết, còn bẻ một nửa đút lại cho nàng.
Có lần Tạ nhị công tử, Tạ Linh Ngọc, trêu ghẹo nàng, định lột váy lót của nàng ra xem, may mà Huyền ca ca đứng chắn trước, thay nàng lý luận đến cùng.
Khi ấy hắn chỉ là thiếu niên, sức chẳng bằng ai, nhưng vẫn liều mình chống lại đám lưu manh đi theo Tạ Linh Ngọc, bị đâm một nhát, để lại vết sẹo xấu xí trên cánh tay.
Những ký ức ấy, dù đã nhiều năm vẫn tươi mới. Đời nàng được che chở chẳng bao nhiêu, những điều tốt đẹp Huyền ca ca dành cho, nàng chẳng thể nào quên.
Hai nguyện ước lớn nhất đời nàng, một là đưa tro cốt mẫu thân về nhập tổ, hai là nối nghiệp mẫu thân, mở một cửa hàng hương phấn ở Trường An.
Nay lại có thêm một nguyện vọng nữa, nàng chẳng dám nói với ai, chỉ dám thì thầm trong mộng đêm khuya.
Nàng cầu mong Huyền ca ca đừng hủy hôn với nàng.
Dù phải đánh đổi mười năm tuổi thọ.
Ngồi ngẩn ngơ một lúc, gió xuân lay động cành lá ngoài cửa sổ, những đoá hoa nhỏ xếp tầng tầng lớp lớp, cánh hoa theo gió bay vào, mang theo một luồng gió xuân dịu mát.
Ôn Chỉ Thấm động mũi, hắt hơi một cái.
Nàng ta tỉnh dậy, có chút không vui: "Sao không đóng cửa sổ lại? Để cánh hoa bay loạn xạ cả lên."
Ôn Sơ Huyền đang phơi nắng, đáp: "Trời đẹp thế này, đóng cửa sổ lại ngột ngạt lắm."
Ôn Chỉ Thấm càu nhàu: "Mới tháng hai thôi mà hoa trong Tạ phủ đã nở rộ thế này rồi sao?"
Ôn Sơ Huyền không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó: "Chắc là do đất đai Tạ phủ ấm áp chăng."
Ôn Chỉ Thấm liếc Ôn Sơ Huyền một cái, cũng chẳng hỏi nữa, biết rằng nói chuyện với nàng thật vô vị.
Mở toang hai cánh cửa sổ, một rừng mai xanh ngát hiện ra trước mắt, đón ánh bình minh, bao trùm một luồng khí trong lành giữa rừng, lối mòn quanh co ẩn hiện.
Ôn Chỉ Thấm chỉ vào khu vườn đó: "Ngươi qua đó, bẻ cho ta vài cành mai xanh."
Ôn Sơ Huyền nhìn theo hướng ngón tay nàng ta, có chút khó xử. Chưa nói đây là vườn nhà người khác, dù có là vườn nhà mình thì nàng cũng chẳng có lý do gì để bị người ta sai vặt không công.
Nàng nói: "Mẫu thân dặn chúng ta ở đây nghỉ ngơi, nếu đi lung tung, chắc chắn sẽ bị mẫu thân trách mắng. Vả lại trưởng công chúa rất yêu hoa cỏ, bẻ cành phải được người cho phép."
"Vậy nên mới bảo ngươi đi đó."
Ôn Chỉ Thấm muốn nói, dù sao ngươi cũng chẳng được mẫu thân yêu thích, gây thêm một chuyện rắc rối thì có hề gì? Lẽ nào ngươi thật sự nghĩ Huyền ca ca sẽ cưới ngươi sao?
1
0
2 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
