0 chữ
Chương 29
Chương 29
Nhϊếp Tam: “...”
Y hạ thấp giọng, trầm mặc nói: “A Vũ nương tử, tiểu nhân nghe được tin, có người đang âm mưu bất lợi với nàng. Tiểu nhân tới là để báo nương tử một tiếng.”
A Vũ: “Bất lợi với ta? Là ai?”
Nhϊếp Tam thoáng do dự: “Tiểu nhân cũng không rõ.”
A Vũ: “...Vậy ngài tới làm gì? Để dọa ta, khiến ta ngày đêm bất an sao?”
Nhϊếp Tam: “A Vũ nương tử...”
Y hít một hơi, đè xuống sự bất lực, đành nói: “Nhϊếp mỗ chỉ mong nếu có cơ hội, có thể bảo vệ nương tử chu toàn, tránh để kẻ xấu hại đến.”
A Vũ: “Thật sao? Ngài tốt bụng như thế à?”
Nhϊếp Tam: “Không dám nhận là tốt bụng, chỉ là Nhϊếp mỗ không đành lòng thấy nương tử gặp nạn.”
A Vũ: “Sao lại không đành lòng? Ngoài kia ăn mày đầy đường, sao ngài không thương cảm họ?”
Nhϊếp Tam: “...”
Ai ngờ A Vũ đột nhiên hạ giọng, mỉm cười: “Ngài cứ nói thật đi, phải chăng là mê sắc đẹp của ta?”
Nhϊếp Tam cảm thấy tim y khẽ run lên một nhịp.
A Vũ hạ giọng hơn nữa, ánh mắt long lanh cười nói: “Phải nói thật đấy.”
Đêm tối dày đặc, rừng núi vắng lặng, cách nhau một bức tường, giọng nàng mềm mại như tơ như mật, quẩn quanh khiến người say đắm.
Nhϊếp Tam siết chặt gương mặt nghiêm nghị, mím môi không đáp.
Lúc này y nhớ đến mệnh lệnh đã nhận, cũng nhớ tới sự chân thành và đơn thuần của tiểu nương tử này trên suốt đoạn đường.
Tình và nghĩa, ân và đức, mọi thứ trộn lẫn, khiến y tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc ấy, y nghe thấy tiếng bước chân từ xa, lập tức hạ giọng: “Có người đến. Nhϊếp mỗ xin cáo từ, vài hôm nữa sẽ quay lại thăm nương tử.”
Nhϊếp Tam...
A Vũ nằm trên giường, không nhịn được bật cười.
Y rõ ràng đã mê mẩn nàng đến thần hồn điên đảo – A Vũ hiểu rõ điều đó, nhưng y lại dám đuổi theo tới tận Duyên Tường Quán, điều này khiến nàng hơi bất ngờ.
Phải biết rằng, ngoài Duyên Tường Quán vẫn có thị vệ canh giữ, không phải ai cũng tùy tiện vào được.
Theo sự quan sát suốt những năm qua, A Vũ hiểu rằng nam nhân có thể thương nàng, yêu chiều nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không vì nàng mà vứt bỏ tiền đồ, càng không vì nàng mà không màng sống chết.
Vậy nên nàng rất nghi ngờ – Nhϊếp Tam thật sự đến báo tin cho nàng?
Quan trọng nhất là... nàng cảm thấy Nhϊếp Tam hẳn là người của Thái tử phi.
Không thể nào Thái tử phi lại vô dụng đến mức phái một thị vệ của nhà mẹ đẻ đến giám sát nàng, rồi người đó lại nhanh chóng phản tâm muốn bảo vệ nàng.
Vì thế, sau khi nghĩ ngợi một hồi, A Vũ quyết định không đáp lại gì, coi như không có Nhϊếp Tam tồn tại – nàng sẽ lấy bất biến ứng vạn biến.
Hôm sau, A Vũ tổ chức lễ quy y. Dưới sự dẫn dắt của Diễn lễ sư, nàng dâng trà kính Tống linh quan. Lần đầu, Tống linh quan không buồn nhìn.
A Vũ bèn tỏ vẻ không hài lòng: “Sư phụ, người không uống à?”
Một đạo cô bên cạnh vội nháy mắt nhắc nhở, lúc này A Vũ mới nhớ: phải dâng ba lần, lần đầu không được uống.
Nàng đành dâng lần nữa, lần này Tống linh quan nhấp một ngụm.
Tới lần thứ ba, Tống linh quan dùng ngón trỏ và ngón cái vẩy nước trà lên người A Vũ.
A Vũ bị ướt, trong lòng khó chịu, nhưng biết đây là nghi lễ, nên đành quỳ xuống, dâng bao lì xì mà đạo cô đã chuẩn bị từ trước – xem như là cúng dưỡng linh quan.
Sau đó, đạo tràng chính thức bắt đầu. Sau hàng loạt nghi lễ rườm rà, Phó linh quan truyền độ cho A Vũ, ban cho văn thư truyền giới. Nàng tiếp nhận, thấy bên trên ghi “Hoằng đạo tuyên hóa, tế thế lợi nhân, quy y hành trì” v.v...
Nàng cũng nhận được pháp danh là Diệu Chân.
Phó linh quan đọc chú khai độ, A Vũ chỉ nghe loáng thoáng mấy câu như “Tinh quân chủ chiếu”, “Đệ tử sinh vào thịnh thế, mộ đạo tu chân”...
Sau nghi lễ truyền giới, Tống linh quan lại gọi lão đạo cô bên cạnh đọc Tam quy Cửu giới cho nàng.
10
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
