0 chữ
Chương 18
Chương 18
Cửa lớn không được ra, cửa nhỏ không được bước, dẫu sống trong chốn vàng son lụa là, thì cuộc đời như thế có ý nghĩa gì chứ?
Nàng đang say sưa ngắm nhìn, thì bất chợt cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo mình từ phía bên kia đường.
Lòng nàng giật thót, theo bản năng quay sang nhìn. Bên đó là một tòa lầu cao đến ba tầng, tráng lệ uy nghiêm, rèm châu lấp lánh, cột xà được trang trí tinh xảo. Trước cửa lầu có một khung vòm trang trí rực rỡ, người ra vào tấp nập.
Nàng muốn tìm lại ánh mắt đó, nhưng giữa dòng người đông đúc thế này, biết tìm ở đâu?
Người qua lại đều là bậc quan lại quyền quý, nhìn đâu cũng thấy dáng vẻ cao sang, khiến nàng không khỏi hoang mang.
Thời gian này sống trong phủ thái tử, thái tử đối xử với nàng vô cùng ân sủng, khiến nàng dần trở nên lơ là, suýt nữa quên đi quá khứ.
Hắn ta đang ở trong kinh thành. Có lẽ từ lâu đã âm thầm theo dõi cô.
A Vũ đột nhiên thấy bất an. Nếu hắn ta vẫn luôn chú ý đến nàng, thì mục đích của hắn ta là gì? Khi nàng bất ngờ bị đuổi khỏi phủ thái tử, hắn ta đã xuất hiện, và tin tức của hắn ta nhanh nhạy đến mức đáng sợ.
Nàng còn đang mải nghĩ, thì xe ngựa bỗng dừng lại.
A Vũ thắc mắc, thò đầu ra nhìn.
Vừa lúc Nhϊếp Tam từ phía đầu xe bước xuống. Ánh mắt y rơi trên khuôn mặt nàng, chăm chú nhìn rồi nói:
"Nương tử, phía trước đường bị chặn rồi."
A Vũ ngạc nhiên hỏi:
"Chặn rồi?"
Nhϊếp Tam nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng, giải thích:
"Có đoàn nghi trượng của quý nhân đi qua, thường dân đều phải tránh theo lễ nghi."
"À..."
Nhϊếp Tam nhìn nàng, khẽ nhíu mày, như muốn dò xét điều gì.
Cô nương trước mặt, đôi mắt trong trẻo đến mức khó tin. Ai mà ngờ được rằng đây chính là yêu cơ mê hoặc thái tử, tai họa mà thái tử điện hạ mang về từ phương Nam.
Y dò xét:
"Nương tử, chúng ta phải rời khỏi thành trước khi cửa thành đóng. Nếu không sẽ không kịp nữa."
A Vũ hỏi:
"Vậy phải làm thế nào?"
Nhϊếp Tam đáp:
"Nương tử xuống xe, để ta dẫn người đi qua con đường nhỏ vắng vẻ."
Nghe vậy, lòng A Vũ khẽ động, quay đầu nhìn y.
Ánh mắt Nhϊếp Tam vẫn chăm chú dõi theo nàng.
A Vũ nhìn rõ trong mắt y có điều gì đó đang sục sôi, một ánh nhìn đầy tham vọng, khao khát, như đang ngắm con mồi của mình.
Mà nàng, chính là con mồi ấy.
Rõ ràng, hành vi của người này đã không còn giống một thị vệ thông thường.
Nhưng nhìn cách hành xử của Tôn ma ma, rõ ràng nàng đã bị giao phó cho người đàn ông này.
Có lẽ đây chính là cái bẫy được đào sẵn dành riêng cho nàng.
Vậy là ý của thái tử phi sao? Không chỉ muốn đuổi nàng đi, mà còn muốn diệt trừ tận gốc.
A Vũ khẽ thở dài, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của y, mỉm cười dịu dàng, cố ý dùng giọng điệu mềm mỏng, phụ thuộc mà nói:
"Được."
A Vũ được hai mụ ma ma thô kệch đưa xuống xe. Nhϊếp Tam một tay nhấc hành lý của nàng, dẫn đầu tiến về phía trước.
Hai mụ ma ma đi kèm hai bên A Vũ, phía sau là mấy tên gia đinh lực lưỡng. A Vũ hiểu rõ bọn chúng đang canh giữ nàng, vì vậy nàng ngoan ngoãn đi theo.
10
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
