TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19



Xung quanh người chen chúc, đông đúc. A Vũ vốn xinh đẹp, khiến không ít người hiếu kỳ nhìn theo. Có kẻ không ngần ngại dán ánh mắt vào khuôn mặt nàng, không rời đi.

Hai mụ ma ma rõ ràng không xoay xở nổi, mấy gia đinh cũng bị đám đông xô đẩy, tách ra xa. Nhϊếp Tam thấy vậy, liền vươn tay giữ chặt lấy cánh tay của A Vũ, che chắn cho nàng đi ra khỏi đám đông.

Y trầm mặt, ánh mắt đầy hung ác. Những người xung quanh vừa muốn nhìn A Vũ, vừa sợ Nhϊếp Tam, nên đành phải nhường đường.

Nhϊếp Tam cuối cùng cũng dẫn A Vũ rẽ vào một con hẻm nhỏ. Trong hẻm vẫn có vài quầy hàng, nhưng lượng người qua lại đã thưa thớt hơn hẳn.

A Vũ nhón chân, nhìn hai ma ma làm việc nặng. Họ vẫn đang bị chen chúc giữa dòng người, cố gắng tiến về phía này.

Nàng vẫy tay, gọi:

“Nhanh lên, bên này!”

Giọng nàng ngọt ngào, mềm mại. Giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, dù không lớn, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác chú ý, đến mức không ít người quay đầu nhìn.

Nhϊếp Tam hạ giọng, cau mày:

“Người có thể yên tĩnh một chút được không?”

A Vũ chớp mắt ngơ ngác:

“Hả?”

Nhϊếp Tam không chút biểu cảm nhìn A Vũ. Khuôn mặt nàng kiều diễm, rạng rỡ, đôi mắt trong veo như làn nước. Dù đẹp đến mức làm người ta chói mắt, nhưng trông nàng lại chẳng hề nhận ra điều đó, dáng vẻ cứ như đang vô thức thu hút mọi ánh nhìn!

Nếu nói trước đây y còn nghi ngờ, không hiểu một cô nương ngây thơ, vô tội như vậy làm sao lại trở thành yêu nữ mê hoặc thái tử, thì giờ đây, y mơ hồ đã hiểu một chút.

Lúc này, hai ma ma cùng mấy tiểu tư cuối cùng cũng chen đến nơi. Tóc búi của ma ma đã bị lệch, còn mũ của tiểu tư thì rơi mất. Mọi người thở hổn hển, mặt đỏ bừng.

Nhϊếp Tam lạnh nhạt nói:

“Đi thôi.”

A Vũ lập tức bám sát bên cạnh Nhϊếp Tam.

Ở nơi đất khách quê người này, nàng theo bản năng bám lấy người có thể dựa vào nhất. Nàng biết mấy ma ma kia chẳng giúp được gì, còn đám tiểu tư cũng không đáng tin. Giờ phút này, nàng chỉ có thể dựa vào Nhϊếp Tam. Dù người này có là một cái hố, nàng cũng đành phải bước vào.

Nhϊếp Tam tất nhiên nhận ra. Nàng cứ bám theo y từng bước một, như sợ y sẽ bỏ mặc nàng vậy.

Ánh mắt y hạ xuống, nhìn bàn tay nàng.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đang siết chặt lấy vạt áo màu xanh đậm, đến mức những ngón tay trắng nõn cũng hằn lên vệt đỏ.

Đúng lúc này, A Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Nhϊếp Tam.

Ánh mắt chạm nhau, Nhϊếp Tam nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt nàng.

Đôi mắt ấy trong trẻo, không hề phòng bị, ánh lên chút lo lắng và bất an.

Nàng trông có vẻ hơi sợ hãi.

Nhϊếp Tam khẽ nhướng mày, giọng lạnh nhạt:

“Cô nương yên tâm. Nhϊếp mỗ đã nhận nhiệm vụ này, đương nhiên sẽ bảo vệ cô nương...”

Y ngừng một chút, rồi nói tiếp:

“...đưa cô nương đến Duyên Tường Quán an toàn.”

A Vũ nhìn Nhϊếp Tam, cảm thấy lời y có ẩn ý gì đó.

Y dường như... đang muốn ám chỉ điều gì với nàng.

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, A Vũ hơi đỏ mặt. Nàng cắn môi, nhìn y rồi nghiêm túc gật đầu.

Lúc này, hai ma ma làm việc nặng đã đuổi kịp. Một người vừa thở hổn hển vừa làu bàu:

“Có xe ngựa không ngồi, lại bắt chúng ta đi bộ. Chúng ta đã lớn tuổi, làm sao đi nhanh được chứ!”

Nhϊếp Tam nghe vậy, liếc nhìn dáng người mảnh mai, yếu ớt của A Vũ rồi nói:

“Ra khỏi thành sẽ thuê xe ngựa.”

10

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.