TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17



Vì thế, nàng mím môi, nở một nụ cười nhạt, ngoan ngoãn nói:

“Đa tạ Nhϊếp Tam lang.”

Nàng đã đổi cách xưng hô, không gọi là “đại nhân” nữa mà gọi là “Tam lang”.

Nói xong, nàng mượn lực của y, bước lên xe ngựa, cúi đầu, chui vào bên trong.

Nhϊếp Tam đứng bên cạnh xe, nhìn rèm xe đã buông xuống, chậm rãi nâng tay lên. Trên tay y vẫn còn lưu lại hương thơm từ nàng.

Một mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng.

Y lại nhớ đến câu nói khi nãy của nàng, giọng nhỏ nhẹ, mềm mại như mật ong tan chảy.

...

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh. Bên trong xe, tấm vải dạ lót đã cũ, phảng phất mùi ẩm mốc. Hai ma ma phụ việc buồn bã cúi thấp mắt, rõ ràng không mấy nhiệt tình với việc đưa tiễn này.

Nhưng A Vũ lại không bận tâm. Trong đầu nàng lúc này chỉ đang nghĩ về mọi chuyện xảy ra trong ngày.

Thực sự mà nói, nàng hơi sợ hãi. Nếu Tô nương tử kiểm tra áo bông của nàng, số vàng mà nàng giấu sẽ không mang đi được. Khi đó, những tháng ngày ở bên thái tử chẳng phải hoàn toàn vô ích sao!

Nghĩ tới đây, nàng lại nhớ đến Tôn ma ma. Nàng đoán rằng Tôn ma ma ít nhiều đã nghi ngờ, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như tha cho nàng một lần.

Chắc chắn cây trâm vàng của nàng đã chặn miệng Tôn ma ma.

Vì vậy, vào lúc quan trọng, cần phải hào phóng. Tiền bạc có thể bịt miệng người khác!

Dĩ nhiên, có những chuyện tiền bạc cũng không giải quyết được, có lẽ còn phải đánh đổi những thứ khác.

A Vũ nghĩ đến ánh mắt của Nhϊếp Tam khi nhìn nàng lúc nãy...

Nàng bèn tựa vào vách xe, chống cằm, cẩn thận suy nghĩ về người đàn ông này.

Người như Nhϊếp Tam không phải loại tuân thủ khuôn phép, chỉ sợ tính cách rất ngông cuồng. Dù sao, trước mắt không nên làm mất lòng y, cứ để y trong tầm kiểm soát, có cơ hội rồi tính sau.

Lúc này, xe ngựa xóc nảy một chút, kéo A Vũ ra khỏi mớ suy nghĩ.

Nàng mới nhận ra xe đã đi qua một con phố sầm uất, bên ngoài là âm thanh ồn ào nhộn nhịp.

Nàng không khỏi tò mò. Trước đây khi mới đến kinh thành, chiếc xe ngựa kín mít khiến nàng chẳng thể nhìn thấy vẻ phồn hoa của chốn này. Giờ đã có dịp đi ngang qua, sao có thể không nhìn ngắm?

Nghĩ đến đây, lòng nàng lại dâng lên một nỗi buồn... Từ nay về sau, khi đã xuất gia ở Duyên Tường Quán, e rằng cảnh tượng này sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được thấy nữa.

Vậy nếu không nhìn lúc này, thì còn chờ đến khi nào?

Nàng cẩn thận dùng ngón tay nhấc nhẹ mép rèm xe, mở một khe hẹp nhỏ, ghé mắt nhìn ra bên ngoài. Sau khi chắc chắn không ai chú ý đến mình, nàng mới vén cao rèm xe hơn, thò đầu ra ngoài ngắm cảnh.

Vừa nhìn thoáng qua, nàng không khỏi kinh ngạc. Trước mắt là khung cảnh dòng người tấp nập, xe ngựa nối đuôi không dứt, hai bên đường san sát những cửa hiệu lớn nhỏ. Các tấm bảng hiệu thêu lộng lẫy che khuất cả ánh mặt trời, đủ loại hàng hóa khiến người ta hoa cả mắt.

Nàng thầm nghĩ: Ngày trước chỉ nghe nói kinh thành Đại Huy là nơi hội tụ của muôn vật, có đủ các ngành nghề và chợ búa, là vùng đất phồn hoa nhất thiên hạ. Thế nhưng, kể từ khi đặt chân đến đây, nàng chỉ ở trong phủ thái tử – nơi người thường chỉ biết ngước nhìn – mà chưa từng được ngắm cảnh nhộn nhịp trên phố.

Thật đáng tiếc, càng nghĩ càng thấy mình thiệt thòi.

Dẫu không làm thái tử phi, không làm người của hoàng thượng, thì nàng cũng không nên theo thái tử làm gì.

10

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.