0 chữ
Chương 16
Chương 16
Y đưa tay, không để nàng từ chối, liền đỡ lấy chiếc bọc.
A Vũ ngẩn người, nghe y nói:
"Nương tử, để tiểu nhân cầm giúp."
A Vũ siết chặt bọc đồ, lạnh nhạt đáp:
"Lòng tốt của đại nhân ta xin ghi nhận, nhưng không cần đâu."
Trong bọc toàn là vàng – tiền bán thân của nàng từ thái tử, làm sao có thể để người khác động vào?
Nhưng Nhϊếp Tam lại kiên quyết, ánh mắt chăm chú nhìn nàng không chút buông lỏng.
A Vũ trong lòng tức giận, nghĩ người này thật vô lý!
Ai cần y tốt bụng?
Nhưng mà...
Bên cạnh, Tôn ma ma vẫn đang để mắt tới, nàng không dám hành động quá đáng, tránh làm Tôn ma ma nghi ngờ.
Lúc này, Nhϊếp Tam liền nhận lấy bọc đồ của nàng. May mắn là Nhϊếp Tam không có vẻ gì là nghi ngờ.
A Vũ lén nhìn từ phía sau, nhận ra Nhϊếp Tam thật quá cao lớn và khỏe mạnh, xách bọc đồ như thể chỉ xách một chú gà con. Nàng thầm nghĩ, có lẽ người sức mạnh quá lớn thì sẽ không cảm thấy chút chênh lệch trọng lượng nhỏ bé này, vì vậy mới không nhận ra cân nặng không đúng?
Tôn ma ma dặn dò hai ma ma phụ việc bên cạnh:
“Hai ngươi đi cùng nương tử, tiễn nàng đến tận Duyên Tường Quán.”
Hai ma ma phụ việc lập tức kính cẩn đáp lời.
Tôn ma ma lại quay sang nói với A Vũ:
“Nương tử, lên xe ngựa này rồi cứ thế mà đi đến Duyên Tường Quán. Đến nơi, tự khắc sẽ có người sắp xếp cho ngươi.”
A Vũ gật đầu, ngoan ngoãn nhìn Tôn ma ma, mỉm cười nói:
“Chờ A Vũ đến Duyên Tường Quán, nhất định sẽ niệm kinh nhiều hơn vài lần, cũng vì Tôn ma ma mà siêu độ một chút.”
Tôn ma ma nghe vậy, tức đến trắng cả mặt. Nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ vô tội của A Vũ, rõ ràng như thể nàng chẳng hiểu chuyện gì.
“Siêu độ cái gì chứ! Không biết nói chuyện thì đừng có mở miệng!”
Nói xong, bà ta không thèm để ý đến A Vũ nữa, hậm hực bước vào trong nhà, còn cố tình đóng mạnh cánh cửa sơn đen khiến nó phát ra tiếng kêu rầm rầm.
Nhϊếp Tam vẫn đứng bên cạnh quan sát, lúc này thấy vị nương tử trẻ tuổi đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt trong veo long lanh còn chớp chớp. Y hơi nhướng mày, nhắc:
“Nương tử, mời lên xe.”
A Vũ nghe vậy, vội vàng gật đầu lia lịa:
“Được, được, được.”
Nói xong, nàng định bước lên xe. Ai ngờ, chân vừa đặt lên bậc xe thì trượt một cái, suýt nữa ngã nhào.
Hóa ra, đây chẳng phải loại xe ngựa dành cho quý nhân, mà là loại xe ngựa bình thường trong dân gian. Xe không được dọn dẹp sạch sẽ, bậc xe còn trơn nhẫy, khiến nàng đứng không vững.
A Vũ bất giác cứng người lại.
Nàng cảm nhận được bàn tay đó rất lớn, rất khỏe, gần như ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của mình.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ở khoảng cách gần, nàng thấy ánh mắt của y nặng trĩu, kiên quyết, không cho phép từ chối.
Trong lòng A Vũ thoáng lạnh, xen lẫn chút chua xót.
Vừa rời khỏi phủ thái tử, đã có người đàn ông nghĩ mình dễ bị làm càn sao?
Tuy vậy, nàng không phản kháng, cũng không nổi giận.
Không còn sự che chở của thái tử, có lẽ sau này những chuyện như thế này sẽ còn nhiều. Nàng cần học cách thích nghi, học cách tự bảo vệ bản thân.
10
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
