0 chữ
Chương 5
Chương 5
Mèo con ngẩng đầu, nhìn người đàn ông ấy, hơi nghiêng đầu.
Người kia cũng nhìn thẳng nó, không chớp mắt.
Mèo con chỉ thấy đó là một người đàn ông có khí chất lạnh lẽo, mặc áo khoác và vest thẳng thớm, hình như vừa mới từ ngoài về, khăn quàng cổ còn chưa kịp cởi.
Ngũ quan của anh giống Đoạn Thư Dật đến ba phần, nhưng trông trưởng thành, lạnh lùng hơn. Vẻ mặt không thay đổi, khóe môi kéo xuống tạo thành ấn tượng dữ tợn.
Đôi mắt trầm đến mức không thể nhìn ra ánh sáng.
Khí thế đúng là dọa người, vậy mà mèo con lại chẳng thấy sợ, chỉ thấy... quen.
Không phải vì người này giống Đoạn Thư Dật mà quen.
Mà là một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, chỉ liên quan đến riêng người này.
“Tri Ảnh.” Lê Đại khẽ gọi tên người ấy.
Mèo con nghe thấy họ tên, lập tức tự động ghép lại:
Đoạn Tri Ảnh.
Đột nhiên, nó cảm thấy hốc mắt nóng ran, tầm nhìn mờ đi, như có làn hơi nước phủ lên.
Đây là lần đầu tiên nó phản ứng như vậy, cũng không hiểu tại sao.
Nó chỉ muốn hỏi người đứng trước mắt:
[Tại sao anh không vui?]
[Tại sao anh trông như người mãi mãi chẳng thể vui vẻ nổi nữa?]
“Ơ?” Đoạn Thư Dật chợt thốt: "Sao tim mèo con đập nhanh thế?”
Thì ra phần ngực bụng bé tẹo của mèo con đang run lên bần bật vì tim đập quá nhanh, làm Đoạn Thư Dật thấy hơi ngứa.
Cậu ấy lại ngẩng lên, mới phát hiện anh trai mình đang đứng nhìn chằm chằm mèo con từ bao giờ rồi không biết.
“Ừm, anh...” Đoạn Thư Dật gượng gạo gọi một tiếng, nâng mèo con lên, giọng điệu không mấy hy vọng: "Muốn vuốt thử nó không?”
“Thư Dật, đừng làm khó anh con.” Lê Đại lên tiếng giải vây từ trước: "Con đâu phải không biết, mấy năm nay anh con không hề chạm vào con vật nào cả.”
Thế nhưng, trái với mọi người dự đoán, Đoạn Tri Ảnh lại thực sự giơ tay lên.
Ngón trỏ thon dài khẽ cong, đốt ngón tay lơ lửng giữa không trung, ngay phía trên đầu mèo con.
Ánh mắt mèo con dõi theo ngón tay người kia, nhưng vẫn không hề né tránh.
Vốn đã nhỏ bé trắng ngần, giờ lại ngoan ngoãn thân thiện, càng khiến người ta thấy thương.
Cả Đoạn Thư Dật lẫn Lê Đại đều bất giác nín thở, có chút căng thẳng.
Hai người không tự chủ được mà đặt mình vào góc nhìn của mèo con, ngóng trông diễn biến tiếp theo: Không biết mèo có bị từ chối không? Có được người đàn ông kia yêu thích không?
Trong chớp mắt, ánh mắt của người đàn ông đó chợt sáng lên một chút.
Tuy chỉ là trong giây lát, nhưng rõ ràng đã bị sự vô phòng bị của mèo con làm cho động lòng.
Đốt ngón tay cong lên vẫn hạ xuống, nhẹ nhàng khẽ gẩy lên vành tai nhọn của mèo con.
Đôi tai mèo vốn rất nhạy cảm, vừa bị chạm liền run lên mấy cái.
Chắc là nhột, mèo con vội vã lắc đầu, như muốn giũ sạch cảm giác tê tê kia đi.
Sau đó, nó vẫn không sợ, không né, cứ thế nhìn Đoạn Tri Ảnh chăm chú.
“Hả?”
“Hả...”
Đoạn Thư Dật và Lê Đại đồng thời hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng:
“Anh... vuốt rồi?”
“Vuốt thật rồi!”
“Anh." Đoạn Thư Dật đưa mèo ra như hiến vật: "Muốn ôm thử không?”
“Thư Dật, được vuốt là tiến triển lớn lắm rồi, ôm luôn thì hơi quá...”
“Vâng.” Đoạn Thư Dật nghe lời mẹ, chuẩn bị thu mèo về.
Không ngờ Đoạn Tri Ảnh lại đưa tay ra, mở rộng trước mặt cậu như muốn đón lấy mèo con.
Thấy vậy, Lê Đại sững người, tay đưa lên che miệng.
Còn Đoạn Thư Dật thì ngẩn ra, mất mấy giây mới kịp phản ứng, cẩn thận đưa mèo qua.
Mèo con đang nằm gọn trong lòng bàn tay Đoạn Thư Dật, vì thay đổi góc độ mà nghiêng người, đầu lộn xuống trước rồi lăn một vòng.
Cục bông mềm mại lăn thẳng vào tay Đoạn Tri Ảnh, được anh đỡ lấy rất chắc chắn.
Nó ngồi dậy ngơ ngác, chớp đôi mắt xanh long lanh, như thể chẳng hiểu sao mình lại rơi vào tay người kia.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, thật khiến người ta mềm lòng.
“Con không nhớ nổi lần cuối thấy anh cả đυ.ng vào thú cưng là khi nào nữa!”
Người kia cũng nhìn thẳng nó, không chớp mắt.
Mèo con chỉ thấy đó là một người đàn ông có khí chất lạnh lẽo, mặc áo khoác và vest thẳng thớm, hình như vừa mới từ ngoài về, khăn quàng cổ còn chưa kịp cởi.
Ngũ quan của anh giống Đoạn Thư Dật đến ba phần, nhưng trông trưởng thành, lạnh lùng hơn. Vẻ mặt không thay đổi, khóe môi kéo xuống tạo thành ấn tượng dữ tợn.
Đôi mắt trầm đến mức không thể nhìn ra ánh sáng.
Khí thế đúng là dọa người, vậy mà mèo con lại chẳng thấy sợ, chỉ thấy... quen.
Không phải vì người này giống Đoạn Thư Dật mà quen.
Mà là một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, chỉ liên quan đến riêng người này.
“Tri Ảnh.” Lê Đại khẽ gọi tên người ấy.
Mèo con nghe thấy họ tên, lập tức tự động ghép lại:
Đột nhiên, nó cảm thấy hốc mắt nóng ran, tầm nhìn mờ đi, như có làn hơi nước phủ lên.
Đây là lần đầu tiên nó phản ứng như vậy, cũng không hiểu tại sao.
Nó chỉ muốn hỏi người đứng trước mắt:
[Tại sao anh không vui?]
[Tại sao anh trông như người mãi mãi chẳng thể vui vẻ nổi nữa?]
“Ơ?” Đoạn Thư Dật chợt thốt: "Sao tim mèo con đập nhanh thế?”
Thì ra phần ngực bụng bé tẹo của mèo con đang run lên bần bật vì tim đập quá nhanh, làm Đoạn Thư Dật thấy hơi ngứa.
Cậu ấy lại ngẩng lên, mới phát hiện anh trai mình đang đứng nhìn chằm chằm mèo con từ bao giờ rồi không biết.
“Ừm, anh...” Đoạn Thư Dật gượng gạo gọi một tiếng, nâng mèo con lên, giọng điệu không mấy hy vọng: "Muốn vuốt thử nó không?”
“Thư Dật, đừng làm khó anh con.” Lê Đại lên tiếng giải vây từ trước: "Con đâu phải không biết, mấy năm nay anh con không hề chạm vào con vật nào cả.”
Ngón trỏ thon dài khẽ cong, đốt ngón tay lơ lửng giữa không trung, ngay phía trên đầu mèo con.
Ánh mắt mèo con dõi theo ngón tay người kia, nhưng vẫn không hề né tránh.
Vốn đã nhỏ bé trắng ngần, giờ lại ngoan ngoãn thân thiện, càng khiến người ta thấy thương.
Cả Đoạn Thư Dật lẫn Lê Đại đều bất giác nín thở, có chút căng thẳng.
Hai người không tự chủ được mà đặt mình vào góc nhìn của mèo con, ngóng trông diễn biến tiếp theo: Không biết mèo có bị từ chối không? Có được người đàn ông kia yêu thích không?
Trong chớp mắt, ánh mắt của người đàn ông đó chợt sáng lên một chút.
Tuy chỉ là trong giây lát, nhưng rõ ràng đã bị sự vô phòng bị của mèo con làm cho động lòng.
Đốt ngón tay cong lên vẫn hạ xuống, nhẹ nhàng khẽ gẩy lên vành tai nhọn của mèo con.
Chắc là nhột, mèo con vội vã lắc đầu, như muốn giũ sạch cảm giác tê tê kia đi.
Sau đó, nó vẫn không sợ, không né, cứ thế nhìn Đoạn Tri Ảnh chăm chú.
“Hả?”
“Hả...”
Đoạn Thư Dật và Lê Đại đồng thời hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng:
“Anh... vuốt rồi?”
“Vuốt thật rồi!”
“Anh." Đoạn Thư Dật đưa mèo ra như hiến vật: "Muốn ôm thử không?”
“Thư Dật, được vuốt là tiến triển lớn lắm rồi, ôm luôn thì hơi quá...”
“Vâng.” Đoạn Thư Dật nghe lời mẹ, chuẩn bị thu mèo về.
Không ngờ Đoạn Tri Ảnh lại đưa tay ra, mở rộng trước mặt cậu như muốn đón lấy mèo con.
Thấy vậy, Lê Đại sững người, tay đưa lên che miệng.
Còn Đoạn Thư Dật thì ngẩn ra, mất mấy giây mới kịp phản ứng, cẩn thận đưa mèo qua.
Mèo con đang nằm gọn trong lòng bàn tay Đoạn Thư Dật, vì thay đổi góc độ mà nghiêng người, đầu lộn xuống trước rồi lăn một vòng.
Cục bông mềm mại lăn thẳng vào tay Đoạn Tri Ảnh, được anh đỡ lấy rất chắc chắn.
Nó ngồi dậy ngơ ngác, chớp đôi mắt xanh long lanh, như thể chẳng hiểu sao mình lại rơi vào tay người kia.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy, thật khiến người ta mềm lòng.
“Con không nhớ nổi lần cuối thấy anh cả đυ.ng vào thú cưng là khi nào nữa!”
3
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
