TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Sự thân thiện ấy khiến người ta mềm lòng.

Người phụ nữ không nhịn được ôm ngực thốt lên: “Cái mũi hồng này đáng yêu chết đi được! Thư Dật, con định làm gì với bé mèo này?”

“Con muốn nhận nuôi em ấy.”

Khi nói ra lời ấy, gương mặt thiếu niên dịu dàng, nhưng giọng lại hết sức nghiêm túc.

Như thể không phải đang nói với một con mèo, mà là gửi gắm vào sinh linh nhỏ bé trong lòng mình một thứ tình cảm sâu đậm hơn.

Chỉ là lúc này mèo con còn mơ màng, đầu óc lơ tơ mơ, chưa hiểu được bao nhiêu tầng ý nghĩa trong câu nói ấy.

Nó ngẩng đầu khỏi l*иg ngực thiếu niên, nhìn quanh bốn phía, bàng hoàng phát hiện mình đang ở trong đại sảnh của một căn biệt thự xa hoa.

Phong cách Pháp lộng lẫy dát vàng, từng chi tiết đều toát lên vẻ đẳng cấp.

Từng đường chạm trổ tinh xảo, chất liệu quý hiếm sang trọng, vàng, kim cương và đồ cổ đều có mặt. Ngay cả khay trên xe trà nhỏ cạnh bàn nước cũng là vàng mạ.

Mèo con không hề có lòng tham.

Nó chỉ ngơ ngác nghĩ:

[Nếu được ở lại đây, chắc là sau này không phải lo bị đói nữa đâu nhỉ?]

“À đúng rồi Thư Dật, nghe nói con suýt gặp chuyện, ba với các anh em con đều vội vàng quay về. Mau lại chào một tiếng!” Người phụ nữ ra hiệu về phía khu tiếp khách trong sảnh.

Trên ghế sofa có vài người ngồi vây quanh, mèo con chỉ nhìn sơ qua một lượt, đã thấy ai nấy khí chất không tầm thường.

Động vật nhỏ thường có bản năng nhận biết nguy hiểm mạnh mẽ, huống chi là động vật con càng nhạy bén hơn.

Vì cảm nhận được áp lực từ những người đó, mèo con cứng người lại. Sự cứng nhắc này truyền đến lòng bàn tay của Đoạn Thư Dật.

Cậu ấy cảm nhận được, liền mỉm cười ôm mèo lên, áp má vào đầu nó xoa nhẹ, dịu dàng dỗ dành:

“Đừng sợ, về sau họ đều là người nhà của em. Anh sẽ dẫn em làm quen từng người nhé?”

“Meow.”

Mèo con kêu một tiếng nhẹ như mây, mềm như kẹo bông tan trong miệng, vừa ngọt vừa đáng thương.

Đoạn Thư Dật lộ vẻ bất đắc dĩ, cầm lấy móng mèo nhỏ, dịu giọng hứa: “Anh sẽ bảo vệ em.”

Thế là, chú mèo nhỏ chỉ đủ phủ kín lòng bàn tay thiếu niên, cứ thế được ôm tới gặp mặt các “ông trùm” khí thế khiến mèo run cẳng trong nhà họ Đoạn.

“Đây là ba, đây là em út, đây là...”

Khi xoay sang một người đàn ông trẻ trung nhưng điềm tĩnh khác, Đoạn Thư Dật khựng lại một chút, rồi mới nói tiếp:

“Là anh cả.”

Mỗi lần giới thiệu một người, Đoạn Thư Dật đều nhấc móng mèo nhỏ lên vẫy vẫy, như thể dạy mèo chào hỏi.

Miếng đệm thịt màu hồng như cánh hoa là món “quà gặp mặt” tuyệt vời, khiến mấy người ban đầu mặt lạnh cũng dần dịu đi.

Cậu bé nhỏ nhất chắc mới bốn năm tuổi, thấy anh hai không sao liền bật dậy chạy về phòng.

Hai người đàn ông còn lại thì trầm mặc không nói lời nào, bầu không khí thoáng chút lúng túng.

May mà người phụ nữ lên tiếng trước, bắt chuyện xoa dịu không khí: “Con mèo này ngoan quá đi mất, để con đùa thế nào cũng được, đúng là cục bông nhỏ.”

“Vâng.” Đoạn Thư Dật mỉm cười đáp lời: "Lúc đưa em ấy đến tiệm thú cưng, nhân viên tắm cho mà em ấy còn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, chẳng vùng vẫy chút nào. Nếu không phải bụng còn phập phồng vì thở, nhân viên chắc tưởng em ấy là thú nhồi bông rồi.”

Người phụ nữ che miệng cười, nghiêng đầu tự giới thiệu với mèo con: “Chào bé, cô là Lê Đại, mẹ của anh đẹp trai này.”

“Meow.” Mèo con đáp lại bằng giọng sữa mềm oặt.

Cuộc trò chuyện giữa Lê Đại và mèo con khiến không khí gia đình trở nên ấm áp hơn hẳn.

Sắc mặt ông bố ngồi trên sofa cũng hòa hoãn đi rất nhiều.

Rõ ràng, căn nhà này nếu không có mèo con và mẹ nó, sớm muộn cũng tan vỡ.

Là người lớn trong nhà, người cha bắt đầu quan tâm đến tình hình của Đoạn Thư Dật.

Còn anh cả nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng đứng dậy đi tới, ánh mắt không dừng trên em trai mà lại rơi vào chú mèo nhỏ đang nằm trong tay.

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.