0 chữ
Chương 3
Chương 3
Không biết từ khi nào, đèn đỏ đã bật lên, mà mèo con vẫn chưa đi được nửa vạch đường.
Có lẽ vì cơ thể nó quá nhỏ, nên một chiếc xe con đang lao tới hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của nó.
Bánh xe trực tiếp hướng về đầu mèo mà lao đến!
Cơ thể mèo con đông cứng lại.
Trong đầu nó chỉ còn lại hình ảnh bánh xe nghiền qua cơ thể mình.
Dù nó muốn tránh, nhưng không đủ sức. Ngay cả việc giơ chân lên cũng khó khăn vô cùng.
“Nhắm mắt lại!”
Đúng lúc ấy, nó nghe thấy một giọng nói vang lên.
Chân không động được, nhưng sức để nhắm mắt thì vẫn còn.
Mèo con làm theo.
Và thế là trong bóng tối mịt mù, nó được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Nó nghe thấy tiếng phanh xe chói tai vang lên sát bên.
Nó nghe thấy tiếng xôn xao của người qua đường, nghe thấy nhịp thở dồn dập của người vừa cứu mình.
“Anh không sao chứ!”
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không thấy con mèo! Hai người không bị thương chứ?”
“Khoan đã, chàng trai kia chẳng phải là Đoạn Thư Dật sao?”
“Là nam ca sĩ xuất thân từ sao nhí ấy hả?”
“Quan trọng hơn, đứa trẻ được Ôn Diệu Nhiên cứu cách đây bảy năm, chẳng phải chính là cậu ấy sao?!”
Thiếu niên đang ôm mèo con im lặng hồi lâu.
Mùi hương dễ chịu trên cơ thể con người khiến mèo con cảm thấy yên tâm.
Kẻ suýt chết, người vừa từ cõi chết trở về, rõ ràng là nó.
Nhưng người rơi lệ không thành tiếng, người nghẹn ngào bật khóc lại chính là chàng trai cứu nó.
Có một giọng nữ cất lên bên cạnh, hẳn là người quen của anh:
“Thư Dật, an toàn rồi, mèo con cũng không sao.”
Nhưng thiếu niên lại ôm mèo chặt hơn nữa, như thể đang nắm giữ một điểm tựa tinh thần quý giá.
“Thư Dật, bảy năm trước cũng là con phố này, bảy năm sau, vẫn là chốn cũ.”
“...”
“Tôi đoán, có lẽ thiếu niên năm ấy đã hóa thành mèo con, quay lại để một lần nữa ‘cứu lấy’ cậu.”
Nghe vậy, thiếu niên được gọi là Đoạn Thư Dật cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, run run nâng mèo con lên khỏi ngực.
Mèo con ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của thiếu niên ấy.
Là một chú mèo vừa mới hình thành ý thức, nó vốn không nên quen biết gương mặt này.
Thế nhưng không hiểu vì sao, từ đôi mắt và đường nét của cậu ấy, nó lại cảm nhận được một sự thân quen đầy lưu luyến.
Tựa như... nó từng có một lời hẹn chưa thành, và người ấy rất giống cậu thiếu niên này.
“Em...”
Mèo con nghe thấy Đoạn Thư Dật dùng giọng nói hơi khàn, trịnh trọng hỏi nó:
“Em có bằng lòng... theo anh về nhà không?”
[Dẫn mình về nhà?]
Mèo con gần như không do dự, chủ động dụi dụi lòng bàn tay cậu, như một lời đồng ý thân thiết.
Nó cảm thấy một cảm giác thỏa mãn mơ hồ.
Khuôn mặt quen thuộc. Họ tên quen thuộc.
Có lẽ, lần này, cuối cùng nó cũng có thể đến hoàn thành lời hẹn còn dang dở năm xưa.
...
“Thư Dật!”
Tiếng gọi sốt ruột của một người phụ nữ khiến mèo con giật mình tỉnh giấc, nó chui sâu hơn vào chỗ ấm áp.
Ngay sau đó, nó cảm nhận được một bàn tay to vỗ nhẹ lên người mình, dịu dàng xoa dịu.
Nó ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh trong như nước phản chiếu hình ảnh thiếu niên đang ôm và vỗ về mình.
Mồ hôi và cát bụi khiến những lọn tóc nhuộm vàng dính bết, nhưng vẫn không che lấp được những đường nét tuấn tú của cậu ấy.
Mèo con nhớ lại, người đã cứu mình được những người khác gọi là Đoạn Thư Dật.
“Thư Dật, mẹ thấy tin tức rồi!” Người phụ nữ xinh đẹp lo lắng không thôi: "Trên hotsearch nói chuyện bảy năm trước lại tái hiện, làm mẹ sợ phát khϊếp! Con không sao chứ? Có bị thương không?”
Đoạn Thư Dật đáp: “Con đã kiểm tra rồi, không sao cả, mèo con cũng không bị gì.”
“Mèo con?” Người phụ nữ lúc này mới chú ý đến sinh vật nhỏ trong lòng con trai, bất đắc dĩ nhưng vẫn mừng rỡ cười, đưa tay chạm nhẹ vào mũi mèo.
Mèo con cảm nhận được thiện ý từ bà, không né tránh, thậm chí còn chủ động đưa mũi hồng tới gần để ngửi.
Có lẽ vì cơ thể nó quá nhỏ, nên một chiếc xe con đang lao tới hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của nó.
Bánh xe trực tiếp hướng về đầu mèo mà lao đến!
Cơ thể mèo con đông cứng lại.
Trong đầu nó chỉ còn lại hình ảnh bánh xe nghiền qua cơ thể mình.
Dù nó muốn tránh, nhưng không đủ sức. Ngay cả việc giơ chân lên cũng khó khăn vô cùng.
“Nhắm mắt lại!”
Đúng lúc ấy, nó nghe thấy một giọng nói vang lên.
Chân không động được, nhưng sức để nhắm mắt thì vẫn còn.
Mèo con làm theo.
Và thế là trong bóng tối mịt mù, nó được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Nó nghe thấy tiếng phanh xe chói tai vang lên sát bên.
Nó nghe thấy tiếng xôn xao của người qua đường, nghe thấy nhịp thở dồn dập của người vừa cứu mình.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không thấy con mèo! Hai người không bị thương chứ?”
“Khoan đã, chàng trai kia chẳng phải là Đoạn Thư Dật sao?”
“Là nam ca sĩ xuất thân từ sao nhí ấy hả?”
“Quan trọng hơn, đứa trẻ được Ôn Diệu Nhiên cứu cách đây bảy năm, chẳng phải chính là cậu ấy sao?!”
Thiếu niên đang ôm mèo con im lặng hồi lâu.
Mùi hương dễ chịu trên cơ thể con người khiến mèo con cảm thấy yên tâm.
Kẻ suýt chết, người vừa từ cõi chết trở về, rõ ràng là nó.
Nhưng người rơi lệ không thành tiếng, người nghẹn ngào bật khóc lại chính là chàng trai cứu nó.
Có một giọng nữ cất lên bên cạnh, hẳn là người quen của anh:
“Thư Dật, an toàn rồi, mèo con cũng không sao.”
Nhưng thiếu niên lại ôm mèo chặt hơn nữa, như thể đang nắm giữ một điểm tựa tinh thần quý giá.
“...”
“Tôi đoán, có lẽ thiếu niên năm ấy đã hóa thành mèo con, quay lại để một lần nữa ‘cứu lấy’ cậu.”
Nghe vậy, thiếu niên được gọi là Đoạn Thư Dật cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, run run nâng mèo con lên khỏi ngực.
Mèo con ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của thiếu niên ấy.
Là một chú mèo vừa mới hình thành ý thức, nó vốn không nên quen biết gương mặt này.
Thế nhưng không hiểu vì sao, từ đôi mắt và đường nét của cậu ấy, nó lại cảm nhận được một sự thân quen đầy lưu luyến.
Tựa như... nó từng có một lời hẹn chưa thành, và người ấy rất giống cậu thiếu niên này.
“Em...”
Mèo con nghe thấy Đoạn Thư Dật dùng giọng nói hơi khàn, trịnh trọng hỏi nó:
“Em có bằng lòng... theo anh về nhà không?”
Mèo con gần như không do dự, chủ động dụi dụi lòng bàn tay cậu, như một lời đồng ý thân thiết.
Nó cảm thấy một cảm giác thỏa mãn mơ hồ.
Khuôn mặt quen thuộc. Họ tên quen thuộc.
Có lẽ, lần này, cuối cùng nó cũng có thể đến hoàn thành lời hẹn còn dang dở năm xưa.
...
“Thư Dật!”
Tiếng gọi sốt ruột của một người phụ nữ khiến mèo con giật mình tỉnh giấc, nó chui sâu hơn vào chỗ ấm áp.
Ngay sau đó, nó cảm nhận được một bàn tay to vỗ nhẹ lên người mình, dịu dàng xoa dịu.
Nó ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh trong như nước phản chiếu hình ảnh thiếu niên đang ôm và vỗ về mình.
Mồ hôi và cát bụi khiến những lọn tóc nhuộm vàng dính bết, nhưng vẫn không che lấp được những đường nét tuấn tú của cậu ấy.
Mèo con nhớ lại, người đã cứu mình được những người khác gọi là Đoạn Thư Dật.
“Thư Dật, mẹ thấy tin tức rồi!” Người phụ nữ xinh đẹp lo lắng không thôi: "Trên hotsearch nói chuyện bảy năm trước lại tái hiện, làm mẹ sợ phát khϊếp! Con không sao chứ? Có bị thương không?”
Đoạn Thư Dật đáp: “Con đã kiểm tra rồi, không sao cả, mèo con cũng không bị gì.”
“Mèo con?” Người phụ nữ lúc này mới chú ý đến sinh vật nhỏ trong lòng con trai, bất đắc dĩ nhưng vẫn mừng rỡ cười, đưa tay chạm nhẹ vào mũi mèo.
Mèo con cảm nhận được thiện ý từ bà, không né tránh, thậm chí còn chủ động đưa mũi hồng tới gần để ngửi.
3
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
