TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Tháng một trời rất lạnh.

Ôn Diệu Nhiên nằm trong vũng máu, lại có cảm giác như đang ngâm mình trong nước sôi, nóng bỏng đau đớn khắp thân thể.

Tai cậu ù đi, không nghe rõ người xung quanh đang bàn gì.

Máu tràn lên khoang mũi, khó thở vô cùng.

Trước mắt cậu như phủ một lớp kính màu đỏ máu, theo thời gian càng lúc càng đậm.

Cổ mềm nhũn, đầu rũ xuống, liếc thấy trước tiệm bên đường có một chiếc ghế xích đu, trên đó là một bà cụ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên đùi bà là con mèo đen quen thuộc.

Mèo đen lười biếng phồng ria mép, đôi mắt xanh biếc nhìn cậu chằm chằm.

Ôn Diệu Nhiên cong khóe mắt mỉm cười, không thành tiếng hỏi:

[Mày đến đón tao đi làm mèo phải không?]

Đầu óc cậu rối tung, những hình ảnh vụt qua, hẳn là hồi quang phản chiếu trước lúc chết.

Trong vô vàn ký ức đau thương, cậu khó khăn chạm đến hai khung cảnh:

Một là anh hàng xóm Đoạn Tri Ảnh.

Ngày thường ngoan ngoãn, hôm đó lại trông dữ dội lạ thường, mắt dán vào môi cậu như trúng bùa, cứ tiến lại gần.

Môi anh khẽ hé, có thể thấy cả răng và lưỡi bên trong.

Hơi thở hai người quyện vào nhau như tấm lưới, trói chặt Ôn Diệu Nhiên, không sao giãy ra được.

Ngay khoảnh khắc môi sắp chạm môi...

Cánh tay chống sau lưng Ôn Diệu Nhiên bỗng mất lực, eo mềm nhũn, ngã xuống ghế sofa.

Khoảng cách bị kéo giãn đột ngột khiến cả hai bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Đó là một nụ hôn chưa trọn.

Cậu từng nghĩ vì sao Đoạn Tri Ảnh lại muốn hôn mình?

Rồi lại nghĩ vì sao lúc đó mình không hề muốn né tránh?

Khung cảnh thứ hai, là vài chậu sen đá béo mập ngoài ban công, lấp lánh dưới nắng đông.

Cậu kéo môi cười yếu ớt, may mà trước khi đi đã tưới nước, chắc chúng còn sống được thêm một thời gian.

Ngay lập tức, mọi giác quan của Ôn Diệu Nhiên cùng lúc tắt ngúm, kéo theo cả ý nghĩ cuối cùng.

Cậu nhắm mắt lại.

...

Một con mèo nhỏ bé với bộ lông trắng, mắt xanh, mũi hồng, lăn ra khỏi vũng bùn trong con hẻm.

Nó quá nhỏ, lại quá dơ.

Bùn bám đầy khiến nó không thể nhảy nhót, chỉ có thể kéo lê thân hình đói lả mà bò từng chút ra khỏi ngõ.

Bên ngoài trời nắng đẹp, nhưng mèo con bẩn thỉu lại run rẩy dưới ánh mặt trời.

Nó thăm dò “meo” một tiếng, giọng yếu ớt đến mức tan biến giữa phố xá nhộn nhịp.

Mèo con bò đi không mục đích, khu phố trước mặt khiến nó cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nó dừng lại ở vạch qua đường, một bản năng vô cớ mách bảo, phải chờ đèn xanh mới được băng qua.

“Mẹ ơi nhìn kìa, con mèo đó đang đợi đèn đỏ phải không? Dễ thương quá.”

Nó nghe tiếng trẻ con reo lên, ngoái đầu thấy một bé gái nắm tay mẹ, chỉ về phía nó.

Nó ngẩng lên, bắt gặp vẻ mặt cau có khinh thường của người mẹ: “Bẩn thế kia, không biết có bệnh không, chắc cũng chẳng sống được bao lâu đâu.”

Mọi lời nói của con người đều lọt hết vào tai mèo con, khiến nó cúi gằm đầu, buồn bã.

Nó đúng là rất bẩn, đúng là không có nơi đi, cũng đúng là không biết phải sống thế nào cho tiếp.

Đèn xanh vừa bật, người đi đường lần lượt băng qua vạch kẻ.

Mèo con đói đến mức bụng réo liên tục, trên người lại lấm lem bùn đất, chỉ có thể chậm rãi lê từng bước một.

Hôm nay hình như là một ngày đặc biệt.

Vừa cố gắng qua đường, vừa quan sát xung quanh, mèo con rút ra kết luận như thế.

Hai bên đường, người dân tự phát đặt đầy hoa tươi và nến, tựa như đang tưởng niệm ai đó.

Trên màn hình quảng cáo ngoài trung tâm thương mại, một thiếu niên đang được chiếu cận cảnh. Nhạc nền du dương, giai điệu tiếc nuối và lưu luyến, giọng nữ phía sau như đang kể lại câu chuyện của chàng trai ấy.

Ôn Diệu Nhiên.

Mèo con nghe thấy cái tên ấy, trong lòng hơi động, nhưng không rõ vì sao lại để tâm đến.

Nó nhìn nụ cười rạng rỡ của thiếu niên trên màn hình lớn, âm thầm ghi nhớ cái tên kia.

“Trời ơi!”

“Chạy mau, mèo con ơi!”

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.