TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Đầu tháng giêng giữa mùa đông lạnh hơn bất cứ ngày nào trước đó. Ôn Diệu Nhiên nhìn hóa đơn thanh toán nước, điện, gas vừa được gửi tới, liền đưa tay hà hơi vào lòng bàn tay.

Thở ra để sưởi ấm, tiết kiệm được khối tiền rồi đấy, cậu vừa xoa tay vừa nghĩ.

Ting.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, màn hình sáng lên hiện chú thích “chủ nhà”. Cậu vội nhấc máy, cười gượng qua màn hình, khéo léo thương lượng xin khất tiền thuê nhà vài hôm.

Cuối cùng cũng thuyết phục được lòng tốt của chủ nhà, cậu lại thở phào, chuyển sang ứng dụng livestream. Nhìn thấy số người theo dõi nhảy từ 563 lên 568, tiền thưởng tăng thêm 37 tệ.

Tuy chỉ là thu nhập 37 tệ/ngày, nhưng ít ra cũng đủ ăn, sống thêm được một hôm!

Dù mỗi ngày chỉ tăng 5 người theo dõi, nhưng chỉ cần kiên trì, năm năm nữa cũng có thể đạt mốc mười nghìn fan để làm sự kiện tặng quà mà!

Cậu mới 21 tuổi thôi, sống thêm năm năm nữa đâu phải chuyện gì to tát!

Ôn Diệu Nhiên đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nụ cười tích cóp bấy lâu tan vào giá lạnh mùa đông.

Một mảng sơn trên trần nhà cũ kỹ không biết từ lúc nào đã bong ra, để lộ màu xám trơ trụi, tương phản mạnh với màu xanh dương no đầy bên cạnh, trông vô cùng gai mắt.

Giống hệt cuộc đời mục nát của cậu.

“Meo~”

Ôn Diệu Nhiên đang miên man nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng mèo kêu lười nhác ngoài ban công.

Cậu ngoái đầu nhìn thì thấy một con mèo đen không biết từ đâu đến, nằm khoanh tròn trên bệ xi măng ban công, tắm nắng vàng óng, cuộn thành cục than nhỏ, uể oải nằm xuống.

Thư thái vô cùng.

Ôn Diệu Nhiên không xua đuổi vị khách không mời, chỉ lặng lẽ nhìn một lúc. Trái tim cậu vì cục bông nhỏ mềm kia mà dịu xuống, không kiềm được lẩm bẩm:

“Hay là kiếp sau tao cũng thành mèo, làm bạn với mày nhé? Không cần cố gắng nữa, đến đâu cũng có thể ngủ một giấc.”

Tai con mèo đen khẽ rung lên theo gió, ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Ôn Diệu Nhiên yên lặng nhìn lại nó một lát, rồi khẽ cười: “Lại thất thần rồi...”

-

“Anh không tìm thì thôi! Em nhất định sẽ tìm được anh Tri Ảnh!”

Tri Ảnh?

Đoạn Tri Ảnh?

Vừa ra đầu phố, Ôn Diệu Nhiên đã nghe thấy giọng một đứa bé non nớt gọi tên người hàng xóm, cậu liền dừng bước.

Cậu nhìn thấy bên kia đường có một cậu bé quý tộc mặc quần yếm, đeo nơ nhỏ, đang giơ điện thoại lên, giận dữ nói chuyện với ai đó.

Bộ đồ trên người cậu bé làm từ chất liệu cứng cáp, trâm cài ngực cầu kỳ lấp lánh dưới nắng, rõ ràng là con nhà giàu.

Ôn Diệu Nhiên thấy cậu bé tắt máy vẫn chưa nguôi giận, ngón tay liên tục gõ màn hình như đang trả lời tin nhắn.

Đèn xanh chỉ còn một nửa thời gian, cậu bé vẫn dán mắt vào điện thoại, đi rất chậm trên vạch qua đường.

Phải nhắc cậu bé mới được.

Ôn Diệu Nhiên nghĩ.

Cậu vừa định lên tiếng thì đèn đỏ nhấp nháy.

Một chiếc xe tải lớn tăng tốc lao tới từ đâu đó, nhắm thẳng vào đứa trẻ!

“Này! Cẩn thận!”

“Chạy qua đây may bé ơi! Nhanh lên!”

Thảm kịch sắp xảy ra, người qua đường hốt hoảng hét lên.

Cậu bé ngẩng đầu lên vì tiếng động, trơ mắt nhìn chiếc xe lao đến mà không có phản ứng gì.

Phản ứng đông cứng!

Trong khoảnh khắc đó, Ôn Diệu Nhiên nhớ lại kiến thức chuyên ngành đại học.

Khi con người gặp tình huống áp lực, nguy hiểm, bị đe dọa... cơ thể có thể xuất hiện phản ứng đông cứng như hóa đá.

Giờ bảo đứa trẻ chạy đã không kịp nữa rồi!

Cơ thể cậu bé đã bất động!

Nhưng... có lẽ vẫn còn chút chú ý, có thể điều khiển được cơ nhỏ.

Ôn Diệu Nhiên hét lên:

“Nhắm mắt lại!”

Cậu bé đang hoảng loạn nghe tiếng không rõ từ đâu vang đến, liền làm theo.

Chiếc xe tải lao đến với tốc độ chóng mặt, bất ngờ chìm vào bóng tối.

Cậu bé cảm thấy cơ thể mình bị đẩy mạnh văng ra, nhưng không phải bởi kim loại, mà bởi một đôi tay mềm mại.

Gần như đồng thời, cậu bé nghe thấy bên tai vang lên một tiếng vang lớn.

Đó là tiếng cơ thể người bị đâm.

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.